Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 145: Vực thẳm Vạn Ác

Hai người kết hợp vô cùng ăn ý, Hứa Tiểu Lan bảo vệ An Lâm, tốn hết mười vạn Linh thạch.

Ban đêm, An Lâm và Đại Bạch nghỉ ngơi tại Chu Nhan của Chu Tước tông.

"Thật kinh ngạc! Chàng trai thần bí xông vào Chu Tước tông, đầu tiên là Kháo Mạc Hải, sau đó dẫn theo Tiểu Lan thần nữ vào đây." Quả nhiên tin tức này khiến toàn bộ trên dưới Chu Tước tông đều kinh ngạc.

An Lâm ra khỏi các lầu, hắn đứng trên hàng lang, thu hút vô số ánh mắt của các đệ tử tông môn và người hầu.

Họ đều muốn nhìn rõ rốt cuộc chàng trai thần bí này là người ba đầu sáu tay thế nào mới có thể làm ra chuyện khủng khiếp như thế cơ chứ?

An Lâm khẽ thở dài, xem ra cuộc sống ngày thường của tông môn Tu tiên siêu cấp thật sự nhàm chán, nếu không cũng sẽ không vì một chuyện cỏn con thế này mà nhiều chuyện như vậy.

Hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xa xôi, Thánh hỏa Chu Tước mãi không dập tắt, nhìn đến mức hơi thất thần.

Buổi tối ở Thánh hỏa có ánh sáng xinh đẹp, thanh khiết lại cao quý.

Lúc này một thanh niên áo bào đỏ chạy vào, nửa quỳ trên mặt đất nói: "Bẩm báo Chu trưởng lão, đã tra rõ rồi ạ!"

Chu trưởng lão nghe thanh niên bẩm báo liên tục gật đầu, nghe đến cuối cùng thì nhăn chặt lông mày: "Sao? Chó mà có lệnh bài của Trưởng lão? Lệnh bài của ai?"

"A... đã thật..."

"Mạc Hải huynh đệ bị một con khỉ cấp Dục linh hậu kì làm bỏng, nhưng chuyện này không phải hắn chủ động cầu xin. Con khỉ kia phun ra lửa diệm đen, độ nóng tinh khiết lên đến hơn chín mươi phần trăm, chủ nhân của nó tên là An Lâm, là bạn học của Hứa sư muội ở Thiên Đình. Ngoài ra, An Lâm còn cưỡi một con chó khổng lồ lông trắng, con chó khổng lồ này có lệnh bài của Trưởng lão tông môn chúng ta." Thanh niên áo bào đỏ nhanh chóng bẩm báo kết quả hắn điều tra được cho Chu trưởng lão.

Hỏa long này là Linh quả tam phẩm, có từng hạt tiểu hỏa long bên trong thịt.

Có biết sặc vị cay của hỏa long là cảm giác như thế nào không?

Tựa như một ngọn hải đăng, có thể chiêu dụ vô số đệ tử tông môn, khiến họ hiểu rõ đây mới chính là chốn dừng chân của họ.

"Ừm... Trên lệnh bài có chữ Chu." Chàng trai thành thật nói.

Mỗi khi ăn một miếng đều cảm thấy cay đến vô tận, từng miếng tinh túy được nuốt vào bụng người đàn ông.

Tại một tòa tháp cao màu vàng của Chu Tước tông, một người đàn ông trung niên râu tóc đỏ thẫm đang ngồi trên ghế ăn hỏa long.

"Ừm, nói xem." Người đàn ông được xưng là Chu trưởng lão vừa ăn vừa nói.

Sau khi uống hết một thùng nước và mười viên hỏa long đan, Chu trưởng lão yếu ớt ngồi trên ghế, vẫy vẫy tay ý bảo thanh niên áo bào đỏ lui ra ngoài.

Đã lâu lắm rồi người đàn ông này chưa được ăn hỏa long, thứ này có tiền cũng khó mà mua được, mỗi một cây đều vô cùng quý giá.

"Chó khổng lồ lông trắng có lệnh bài của ai chứ? Không phải là con của Bạch tiên chứ?"

"Khụ... khụ..." Chu trưởng lão bị sặc hỏa long.

"Nước... khụ... nhanh lấy nước cho ta!" Chu trưởng lão kêu lên...

Tin tức này do một người không muốn lộ danh tính truyền ra, hơn nữa rất nhanh cũng có được chứng cứ.

Nhưng ngày hôm sau, một tin tức gây sốc lại được truyền đến, khiến cho người làm chú là Chu trưởng lão cũng nhảy dựng lên.

"Ầm."

Chu trưởng lão cảm thấy tin tức liên quan đến An Lâm vẫn còn quá ít, cần phải điều tra kỹ càng hơn.

"Chỉ một màu xanh, hồ!"

Chu trưởng lão vô cùng kinh ngạc: "Trời ạ, thế mà Bạch trưởng lão để con trai của ông ta làm long thú của chàng trai kia sao? Không đúng... vậy con khỉ biết dùng thần hỏa cũng có thể là long thú của chàng trai kia, chẳng lẽ An Lâm kia thật sự có gì đặc biệt sao?

An Lâm này thật sự không hổ danh là Tiểu Bá Vương mạt chược, trước đây họ còn không tin, bây giờ chỉ đành chịu khổ mà thôi.

Trên bàn mạt chược, Hứa Tiểu Lan thở dài, cô lấy tay gãi gãi tai, vô cùng buồn rầu.

An Lâm cười ha ha, lại gom được một đống linh thạch.

Ừm, vì đứa cháu ngoại Hứa Tiểu Lan này, ông ta nhất định phải làm tốt chuyện này mới được.

"Kít."

"Đụng rồi."

"Ha ha..."

Thật đáng kinh ngạc! Chàng trai thần bí kia đã dẫn Hứa nữ thần thoát khỏi tông môn!

Một tấm bản đen cực lớn trùm kín ánh sáng màu vàng, xẹt qua không trung.

Bầu trời Thiên Hà Châu của giới Cửu Châu Đông Nam bộ.

Một ngày sau.

Một ngày thôi mà hắn đã thua mấy ngàn linh thạch.

Những người còn lại ngoại trừ Tiểu Lan thua ít, còn lại Đại Bạch và Tiểu Sửu thua rất nhiều.

Tiểu Hồng đứng cạnh bàn nhìn, lắc lắc cái đầu đỏ tiến hành quang hợp.

"Đại phong xa ý a ý a, nơi này phong cảnh đẹp, trời đẹp, đất đẹp, còn có một đám người củng nhau vui đùa..."

Đây là thần khúc An Lâm dạy cô quang hợp, cô có thể hát khúc ca này cả ngày!

Vực thẳm Vạn Ác ở biên giới Đông Nam giới Cửu Châu là một tấm chắn thiên nhiên phân chia thuộc địa giữa giới Cửu Châu và Kiến tộc.

Kiến tộc cũng là một chủng tộc khá nổi tiếng ở Thái Sơ đại lục, cường giả đứng đầu không nhiều, nhưng chúng thắng vì khả năng sinh sôi vô cùng mạnh mẽ, số lượng nhiều đến mức giết mãi không hết.

Nếu như không phải chấp hành kế hoạch hóa gia đình thì có lẽ chúng muốn ăn hết cả đất nước của mình.

Quan hệ giữa con người Cửu Châu và Kiến tộc vô cùng tồi tệ.

"Tam đệ, rốt cuộc đệ cũng thừa nhận mắt đệ là đèn pha rồi, gâu!" Đại Bạch vui đến nỗi hô to một tiếng.

Tiểu Sửu lắc đầu: "Chưa đến, đèn pha của tôi còn chưa chiếu đến đáy, ít nhất còn hơn một ngàn mét nữa."

"Còn chưa tới đáy sao, chúng ta đã xuống hơn một ngàn mét rồi đó." Hứa Tiểu Lan rất sợ bóng tối, lúc này hơi lo lắng mở miệng.

Tiểu Hồng trốn vào trong túi An Lâm bí mật quan sát lần nữa.

Ngẩng đầu nhìn lên trên, có thể nhìn thấy bầu trời trắng sáng, nhưng càng lúc vầng sáng ấy càng hẹp lại.

Càng vào trong thì tia sáng càng mờ.

Hứa Tiều Lan nhìn khe hở tối đen phía dưới, mở miệng hỏi.

An Lâm gật đầu: "Tiểu Sửu, bật đèn!"

Tiểu Sửu: "..."

Ầm!

Hai mắt Tiểu Sửu tỏa ra ánh sáng chói lọi như đèn pha soi xuống phía dưới.

"Oa, thật lợi hại." Hứa Tiểu Lan kinh ngạc hô to.

Cứ như thế, tấm gạch đen chậm rãi rơi xuống.

Mọi người bắt đầu chuẩn bị tinh thần bước vào trạng thái chiến đấu.

Ngoài việc số lượng yêu ma rất ít ra thì vực thẳm Vạn Ác có rất nhiều dị thú hung mãnh quái dị, bọn họ mai phục bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện cho người khác một đòn trí mạng.

"Chúng ta trực tiếp bay xuống thế này sao?"

Đám người nhanh chóng đi đến phía trước vực sâu.

Rõ ràng mặt trời trên đỉnh đầu rất chói lóa nhưng vết sẹo đại lục đen kịt này lại khiến lòng người kinh sợ, dường như muốn nuốt chửng hết tất cả ánh hào quang.

Đám người An Lâm lập tức nhìn về phía trước, một vực sâu không biết rộng mấy trăm trượng, không biết sâu đến mức nào xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

"Mau nhìn đi, phía trước chính là vực thẳm Vạn Ác!" Tiểu Hồng đung đưa cơ thể nhẹ nhàng kêu lên.

Nếu khu vực phía Bắc của Kiến tộc không có vực thẳm lớn như vực thẳm Vạn Ác, khu vực phía Tây không có Thú tộc kiềm chế thì e là sẽ có đánh nhau lâu dài với Cửu Châu tu sĩ rồi.

Tiểu Sửu: "..."

Cứ như thế, đám người lại xuống một ngàn mét nữa.

Lúc này, không khí xung quanh bắt đầu lạnh dần, ẩm ướt, ánh sáng đã tối đến gần như không thể thấy nữa.

Đèn pha của Tiểu Sửu vẫn chưa chiếu đến đáy.

Bây giờ đã cách mặt đất hai ngàn mét.

Ba ngàn mét.

Năm ngàn mét.

Tám ngàn mét...

Không khí trở nên vô cùng loãng.

Nếu cơ thể bọn An Lâm không phải tu đạo thì e là đã ngạt thở mà chết từ lâu rồi.

Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đã biến thành một vầng trắng.

Bởi vì nham thạch nhô lên cùng với việc lớp nham thạch của vực thẳm không ngừng dày lên, những đường màu trắng xuất hiện như ẩn như hiện.

Bốn phía đen kịt, vô cùng yên tĩnh.

Thỉnh thoảng có tiếng nước nhỏ tí tách, còn lại chỉ là tiếng hít thở nhè nhẹ của mọi người.

"Đến rồi, rốt cuộc tôi cũng thấy đáy rồi." Bỗng nhiên Tiểu Sửu mở miệng níu.

Đám người kia nghe vậy bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi xuống hơn một ngàn mét, rốt cuộc bọn họ cũng đã chạm đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận