Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1386: Nhan Thư Cầm tự do

Vì sao còn chưa đi?

Nhan Thư Cầm cảm thấy ngay chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao.

Có lẽ là cô sợ thượng tiên áo trắng sẽ tức giận nếu cô rời đi, sau đó giết chết người nhà của cô. Cũng lẽ là vì cô ước mơ và hướng tới chàng trai truyền kỳ này. Cũng có lẽ chỉ là vì cô tò mò, muốn tiếp xúc gần gũi với thượng tiên áo trắng, xem thử hắn là loại người như thế nào?

May là, lựa chọn lần này của cô không tính là sai.

Cô cảm thấy thông qua lần tiếp xúc này, thượng tiên áo trắng còn hoàn mỹ hơn cả trong tưởng tượng của cô nhiều.

Điều duy nhất làm cho cô cảm thấy có phần thất bại chính là, thượng tiên áo trắng thật sự thờ ơ trước ngoại hình xinh đẹp tuyệt thế của cô...

Trái tim quá nhỏ, chỉ có thể chứa được một người.

Nhưng trong mắt có thể có tôi mà...

Quả nhiên... Chỉ cần là đàn ông, thì không có ai là không bị sức quyến rũ của cô chinh phục.

"Ồ, cô chớ hiểu lầm, thật ra tôi muốn nói là, dầu gì cô cũng là người đứng đầu Xuân Hoa cung, chắc hẳn là bình thường cũng có cơ hội giúp Phong Vô Nhai lo việc sổ sách, cũng sẽ có không ít thứ tốt, thế nên tôi mới không nỡ để cô đi luôn, ít nhất cũng giao ra một ít vật tư... " An Lâm lộ vẻ mặt mong đợi nhìn Nhan Thư Cầm.

Cô cứ thế đứng nguyên tại chỗ, váy trắng bồng bềnh, như một đóa tuyết liên nở rộ, tươi đẹp tuyệt tục, đôi mắt long lanh như nước hồ thu nhìn An Lâm, uyển chuyển trong suốt, ẩn chứa tình cảm nào đó.

Cô im lặng một lúc, sau đó dịu dàng cất giọng nói: "Nếu như ngài không muốn để cho thiếp thân đi, vậy thì thiếp thân nào dám đi chứ..."

Thượng tiên áo trắng ngang trời xuất thế, thỏa mãn hình tượng tình nhân trong mộng của cô.

Gương mặt tuyết trắng của Nhan Thư Cầm hơi đỏ lên, tràn ngập vẻ xấu hổ và giận dữ.

Ở trong nháy mắt, Nhan Thư Cầm đã nghĩ tới rất nhiều chuyện tình, sau đó nhanh chóng nở một nụ cười tươi đẹp quyến rũ, dịu dàng hỏi ngược lại: "Vậy thì thượng tiên áo trắng nỡ để thiếp thân đi sao?"

Nhan Thư Cầm khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, giống như nghe lầm, cả người sửng sốt vài giây.

Nhan Thư Cầm tự nhận là, dõi mắt toàn bộ đại lục, cũng không cô gái nào có thể xuất xắc được hơn cô. Cô cũng đã lấy lòng như thế rồi, dù thượng tiên áo trắng yêu cầu cao đến mức nào, thì chắc hẳn là cũng sẽ động lòng chứ?

Cô có tư chất tu hành đứng đầu, dung mạo đứng đầu, tài nghệ song tuyệt, là một cô gái có ánh mắt cực kỳ cao, hiển nhiên là sẽ không dễ dàng coi trọng người quá mức bình thường.

Nhan Thư Cầm khẽ nâng bàn tay xinh đẹp lên, trong lòng càng thêm tự tin, khuôn mặt trắng noãn tinh xảo thoáng hiện nụ cười, có phần ngượng ngùng, lại như bị làm khó, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Cô cảm thấy rất tủi thân, rồi lại không dám tức giận, chỉ có thể mím cánh môi yên lặng nhìn An Lâm.

Lúc này An Lâm đã bị dáng vẻ này của Nhan Thư Cầm khiến cho hơi sững sờ, gật đầu cười trả lời: "Hiển nhiên là tôi không nỡ cứ thế để cô đi."

"Thôi nào thôi nào, tôi mới chỉ mới đề cập đến một chút tiền thôi mà, cô không cần phải bày ra cái vẻ tủi thân như thế chứ? Đúng là tiền bạc ảnh hưởng đến tình cảm mà... Được rồi, cô đi đi, tôi cũng không làm khó cô." An Lâm phất phất tay, nói, "Bây giờ cô được tự do!"

"Phụt... " Dương Linh Thiến ở bên cạnh không thể nhịn được, bật cười thành tiếng.

Bà đây đã hy sinh nhan sắc như thế rồi, vậy mà trong lòng mi chỉ có tiền của bà thôi hả???

Kết thúc quá đơn giản, quá tốt đẹp.

Đúng vậy, hết thảy đều đã kết thúc.

Nhan Thư Cầm sải bước nhẹ nhàng, đi ra ngoài đại điện, tới cửa, cô dừng bước chân, ngoái đầu nhìn lại, cười nói: "Thượng tiên áo trắng, nếu như anh còn muốn tiếp tục phấn đấu vì sự nghiệp giải phóng những cô gái bị áp bức ngược đãi, thì tôi sẽ giúp đỡ anh."

Lời của An Lâm, lần nữa khiến cho trái tim Nhan Thư Cầm run rẩy.

"Miễn phí là tốt rồi. " An Lâm cười nói, "Sau này chúng ta sẽ liên lạc lại sau."

Tự do...

(*) Hai câu thơ trong bài thơ "Trường Hận Ca" của Bạch Cư dị: Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc.

"Quả là 'ngoảnh mắt nhìn lại, một nụ cười khêu gợi trăm mê luyến, xoá mất hồng nhan ở sáu cung' (*), Nhan Thư Cầm thật sự là thuyết minh hoàn mỹ cho bài thơ này mà!" Dương Linh Thiến thở phì phò ôm hai cánh tay, có chút bất mãn mà hừ lạnh nói.

Nhan Thư Cầm gật đầu cười, xoay người bước thẳng lên mây, biến mất không thấy.

Nhan Thư Cầm nhìn chàng trai đang nở nụ cười ấm áp trước mặt, nụ cười kia chân thành không trộn lẫn một tia tạp chất. Một hồi lâu sau, cuối cùng cô cũng nở nụ cười từ tận đáy lòng, toàn thân buông lỏng. Tự do rồi... Đây là chuyện mà trước kia cô còn chưa từng dám nghĩ đến.

"Hả?" An Lâm hơi sửng sốt, không rõ vì sao cô ta lại đột nhiên nói thế, có ý gì đây, song hắn vẫn cứ hỏi, "Miễn phí chứ?"

Nhan Thư Cầm: "..., miễn phí."

Cô suy nghĩ một lúc, bổ sung: "Ở đại lục Thần Nguyên, địa vị của các nữ tu sĩ vẫn không bằng được các nam tu sĩ, thế nên, tôi cũng vậy muốn tranh thủ phúc lợi lớn cho tất cả nữ tu sĩ."

Thời điểm cô còn lo sợ bất an, bị vây trong nhà giam, chàng trai trước mặt này lại dứt khoát đập sụp cái nhà giam ấy.

"Được rồi, cô đi đi." An Lâm còn có rất nhiều chuyện khác muốn làm.

Cô nở nụ cười sáng rỡ, dáng người nhanh nhẹn, tựa như tiên nữ cửu thiên giáng trần.

"Tạ ơn thượng tiên áo trắng ban ơn." Nhan Thư Cầm lại dùng tư thái ưu nhã thi lễ một cái.

Đồng thời cô cũng đang thầm oán Nhan Thư Cầm, cho dù trước khi đi, vẫn không quên trêu chọc An Lâm một hồi, thật uổng cho cái dáng vẻ băng thanh ngọc khiết của cô ta...

"Thật ra thì cô ta còn không xinh đẹp bằng cô." An Lâm đột nhiên xoay người, cười nói.

"Ôi chao!" Dương Linh Thiến bị những lời này của An Lâm khiến cho không kịp phản ứng, đợi cô kịp phản ứng rồi, gương mặt xinh đẹp đã sớm xấu hổ đến mức đỏ bừng, "Anh... anh đang nói cái gì thế hả?"

Trời ạ! Thế mà An Lâm nói nói mình đẹp hơn Nhan Thư Cầm, chẳng lẽ đây chính là người tình trong mắt hóa Tây Thi trong truyền thuyết đấy sao? Trong lòng Dương Linh Thiến đã bắt đầu hò hét chói tai.

Đồng thời, tim cô đập rộn lên, trở nên có chút bối rối.

Bây giờ nên nói gì đây, nên làm gì đây?

Cô còn chưa kịp phản ứng, An Lâm lại nói: "Cô thẳng thắn hơn cô ta, tính cách cũng rất tốt, thế nên giá trị nhan sắc cũng có thể được đề cao, hiển nhiên là xinh đẹp hơn Nhan Thư Cầm rồi!"

Dương Linh Thiến: "..."

"Tới đây, cái vòng tay này rất thích hợp cô, tôi cho cô đó, xem như cảm ơn cô đã phối hợp với tôi trong khoảng thời gian này." An Lâm đưa một đôi vòng tay ra trước mặt Dương Linh Thiến.

"Đây là... vòng tay Thiên Hỏa Hồng Tâm! " Dương Linh Thiến nhìn cái vòng tay với vẻ mặt khó tin, "Đây... Đây cũng là tiên khí đấy..."

Cô có phần do dự, hình như không muốn tiếp nhận vật phẩm quý trọng như thế.

Ở đại lục Thần Nguyên, coi như là thượng tiên cấp bậc Phản Hư, cũng không nhất định là sẽ có tiên khí, cô chỉ là một tu sĩ Dục Linh đỉnh phong mà thôi...

"Tôi bảo cô nhận thì cũng đừng khách sáo với tôi, tôi còn thiếu một kiện tiên khí như này ư?" An Lâm thấy dáng vẻ vừa thích vừa sợ của Dương Linh Thiến biến thành dáng vẻ hết sức hãi hùng, liền không khỏi buồn cười, nắm bàn tay nhỏ bé trước mặt lên, trực tiếp đeo vòng tay vào cho cô.

"Ừm, rất đẹp, cô là viêm tu, bộ váy lụa màu đỏ mà cô mặc rất hợp với vòng tay Thiên Hỏa Hồng Tâm." An Lâm nhìn đôi vòng tay đỏ rực trên hai cổ tay trắng muốt của Dương Linh Thiến, hài lòng gật đầu.

Dương Linh Thiến si ngốc nhìn cặp vòng trên cổ tay mình, ánh mắt lộ ra vẻ mê ly.

Cô nhẹ nhàng xoay một vòng, thân thể ưu nhã thướt tha, giơ bàn tay trắng nõn lên, ngửa đầu nhìn vòng tay diễm lệ sáng quắc ở dưới ánh nắng kia, không nhịn được bèn nở ra lúm đồng tiền.

Một bóng hình đỏ rực bay móa giữa ánh nắng.

Tựa như một đóa phù dung đang tắm nắng.

Dương Linh Thiến cười nói: "Cảm ơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận