Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 685: Long trời lở đất

Người đàn ông áo bào đỏ kia chính là đại năng Huyết tộc Phản Hư trung kỳ, Ma Đốn.

Ma Đốn xuất thần nhập hóa, sau khi che dấu hơi thở, dù cho là thần thức của Tiêu Trạch thì cũng không có cách nào thăm dò ra sự tồn tại của hắn. Để lấy được tình báo, một nhánh đại quân Huyết tộc bị tiêu diệt thật ra cũng không đau lòng gì.

Sau đó, hắn chỉ cần bẩm báo phát hiện này cho Y Đăng Đại Đế, đến lúc đó Đại Đế không chỉ phái viện binh mạnh tới, thậm chí có khả năng tự mình ra trận, báo thù thành Hoàng Tuyền!

"Ha ha ha... Cứ chờ đi, sớm muộn thì máu của mấy ngươi cũng sẽ là của tôi!"

Ma Đốn lại nhìn thành lớn ở xa, cười lạnh một tiếng, đang muốn quay người rời đi.

Đúng lúc này, khóe mắt của hắn nhìn thấy một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn.

Phát hiện này đột ngột như thế, trực tiếp khiến hắn giật mình kêu lên.

"Cậu là ai!" Ma Đốn lóe cái đã đi ra ngoài trăm thước trong nháy mắt, vẻ mặt cảnh giác nhìn bóng người kia.

Không thể trêu vào người này, nhất định phải trốn!

Vẻ mặt Ma Đốn quả quyết, không chút do dự sử dụng ảnh độn!

"Tôi đã có được câu trả lời từ trong giọng nói của anh." Thiếu niên đi từng bước một về phía Ma Đốn, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, không gian xung quanh cũng từ từ trở nên ngưng đọng: "Anh có biết không, giết giáo viên và sinh viên của Thiên Đình thì phải trả cái giá thật đắt. Tôi không thấy được thì không sao, để cho tôi thấy thì tôi không thể thờ ơ mặc kệ."

Sức mạnh niêm phong thật là đáng sợ, hắn là đại năng Phản Hư trung kỳ đấy! Dù có đại năng Phản Hư hậu kỳ ở đây, cũng không có khả năng niêm phong không gian trong yên lặng chứ?

Thiếu niên mặc áo gai màu nâu nhạt cười lạnh nhạt một tiếng, dùng giọng nói lạnh lùng mà trong veo nói: "Chuyện thành Thương Lan là do anh gây ra?"

Không cử động được...

Hắn không ngốc, người đàn ông này có thể xuất hiện ở bên người hắn mà không có dấu vết nào, chắc chắn thực lực không đơn giản.

Răng rắc...

"Không phải tôi làm." Ma Đốn mang vẻ mặt thành thật mà phủ định, không biết từ lúc nào mà trong lòng bàn tay hắn đã rịn ra mồ hôi lạnh.

Cũng chính vì vậy, bây giờ hắn đã có ý chạy trốn.

Hắn lập tức dùng hai tay để xé, muốn xé mở vết nứt không gian, lại phát hiện không gian đã bị niêm phong từ lâu.

Ma Đốn mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn thiếu niên thanh tú không ngừng đi về phía hắn.

Lòng của Ma Đốn đột nhiên trở nên hoảng hốt, loại cảm giác kia giống như là có một Cự Thú Hồng Hoang cực kỳ đáng sợ đang không ngừng tiếp cận hắn, chậm rãi mở răng nanh sắc bén ra với hắn.

Đúng vậy, hắn thật sự hoảng sợ, người có thể hoàn toàn chặn thân thể của hắn lại, sao có thể khiến hắn không e sợ chút nào?

Thân thể của hắn bị sức mạnh thần bí nào đó chặn lại,

"Cậu... Rốt cuộc cậu là ai?"

"Tôi sẽ cố gắng khống chế lực cho tốt, Nhất Chỉ Thiên Đạo, một phần vạn lực."

Bây giờ toàn thân hắn đã bị giam cầm, ngay cả nói chuyện cũng không làm được, nhưng trong lòng thì đang gào thét điên cuồng, oan uổng quá! Rõ ràng hắn không có nhảy, rõ ràng hắn chỉ núp trong bóng tối thôi!

Cái này nhất định là huyễn thuật, là trò xiếc hù dọa người thôi!

Thiếu niên đi đến trước mặt Ma Đốn, nhìn bộ dáng Ma Đốn vì sợ hãi mà run nhè nhẹ, thở dài một hơi: "Ầy, ban đầu tôi thật sự không muốn lãng phí sức mạnh, nhưng ai bảo anh nhảy như thế?"

Trong thành Thanh Ngọc, An Lâm đang cùng người của bộ chấp hành Thiên Đình thảo luận cách đối phó Ma Đốn, rất nhiều binh lính và sinh viên đang quét dọn thi thể trên chiến trường, sau đó đột nhiên, trời biến thành một vùng màu vàng.

"Một người chết thì hỏi những câu này có ích gì không?"

Một vệt quỹ tích ánh sáng vàng vẽ mặt đất thành hai nửa, kéo dài đến nơi xa vô hạn.

Ầm ầm!

Tất cả mọi người, bao gồm Tiêu Trạch và Đề Na, đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía trước của thành Thanh Ngọc, nơi nào là ngọn nguồn của ánh sáng vàng, nơi đó có ẩn chứa uy thế trời đất tối cao, hơi thở khiến người ta muốn hoàn toàn phục tùng!

Không gian tĩnh mịch, toàn thân Ma Đốn lại cứng ngắc, giống như một pho tượng.

Trong lòng của hắn đang hò hét điên cuồng, giống như muốn mượn cách này để triệt tiêu sự kinh khủng kia, nhưng mà sự sợ hãi lại bao phủ toàn thân, càng ngày càng mãnh liệt.

Trời bắt đầu đổ sụp, ngân hà trời trăng đảo ngược, trong vùng hồng hoang hỗn độn, chỉ có ngón tay tối cao này!

Ngón tay của thiếu niên đã hạ xuống, trong tíc tắc này, trời biến thành màu vàng...

Thiếu niên vươn một ngón tay ra với hắn, ngay khi Ma Đốn không hiểu, giọng nói kia truyền tới lần nữa.

Không đâu, chỉ một ngón tay, sao sức mạnh của một ngón tay có thể kinh khủng như vậy?

Hai mắt Ma Đốn hoảng sợ trợn to, nửa thân dưới cũng có chút ướt.

Trời đất thoáng chốc yên tĩnh, không cách nào nói rõ sự kinh khủng bao phủ toàn thân Ma Đốn, ngón tay kia như mang theo uy nghiêm của Thiên Đạo, càng lúc càng lớn dần trong mắt hắn.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn luồng ánh sáng vàng như muốn chia cắt mặt đất thành hai nửa, quên mất lời nói.

Ánh sáng vàng biến mất, vết nứt đen kịt giống như vết sẹo trên mặt đất, xuất hiện trên mặt đất, trời đất trong veo.

"Anh An... Tại sao tôi cảm thấy như đã từng quen biết sức mạnh này? Gâu!" Đại Bạch trừng mắt một cách ngốc nghếch, thì thào mở miệng nói.

An Lâm hít sâu một hơi: "Nào chỉ là giống như đã từng quen biết, cái này chính là Bạch Thiên Nhất Chỉ!"

Cái sức mạnh quen thuộc này, cái sức mạnh mà hắn đã từng sử dụng, nó đã khắc sâu trong đầu hắn từ lâu, sao hắn lại quên chứ?

Mô tả của hệ thống về thuật pháp này cũng cực kỳ trâu bò, lúc mới luyện thành thì có thể chôn vùi vạn vật, lúc luyện thành hoàn toàn, thì còn có thể xé rách hư không, xuyên phá thời gian, làm vỡ đại đạo...

Nhớ ngày đó, hắn dùng một chỉ này, trực tiếp khiến Vương Huyền Chiến sợ choáng váng.

Không chỉ như thế, ngay cả chỗ của hắn cũng nổ tung!

Hệ thống từng nói hắn còn chưa có quyền hạn để sử dụng Thiên Đạo Nhất Chỉ, cũng chính vì vậy, chỉ cần hắn không nghĩ quẩn, thì đương nhiên cũng sẽ không tự tiện thử sử dụng loại thuật pháp tự sát này.

Trần Trần nghe thấy câu hỏi của An Lâm, mỉm cười nói: "Vì sao tôi lại tới nơi này? Tôi tới là để tìm cậu đó!"

Trần Trần không chỉ phát hiện ra Ma Đốn ẩn núp trong bóng tối, mà còn dùng một ngón tay giết chết hắn, theo lời của hắn thì đơn giản giống như là ăn cơm uống nước. Chuyện này... Quả thật là biến thái!!

Hắn cho là mình đã xài hack rồi, lại không ngờ rằng Trần Trần còn bật hack hơn cả hắn.

Bao gồm cả An Lâm, cũng vô cùng tin phục.

Sức mạnh của thiếu niên trước mặt hoàn toàn đã đổi mới tu tiên quan của bọn họ!

Nhưng mà, chính là một sinh viên từng bị vô số người chỉ trích là chỉ nói được mà không làm được, không đánh nhau, vậy mà trong nháy mắt giết chết một đại năng Huyết tộc Phản Hư trung kỳ ngay trước mặt bọn họ!

"Ừ, nghe nói tên Huyết tộc này giết người trong thành Thương Lan, còn sát hại giáo viên và sinh viên trong trường học của chúng ta, cho nên tôi giết hắn." Thiếu niên hời hợt mở miệng nói, sau đó thả đầu người trên mặt đất : "Đầu của hắn cũng rất cứng, thân thể cũng đã thành bụi rồi, đầu còn không hỏng."

Mọi người: "..."

"Trần... Trần Trần học trưởng, tại sao anh lại ở chỗ này?" An Lâm hít sâu một hơi, cuối cùng mở miệng nói.

Đúng vậy, thiếu niên áo gai trước mặt này chính là Trần Trần tu hành ở Thiên Đình lúc đầu! Cũng là nguồn gốc mà An Lâm có được thuật pháp Thiên Đạo Nhất Chỉ!

Học trưởng?

"Tê..."

Mọi người của bộ chấp pháp Thiên Đình nghe vậy thì hít vào một ngụm khí lạnh lớn.

"Gần đây sinh viên đi ra từ trường học của chúng ta đều đáng sợ như vậy sao?" Trần Ngọc cũng không còn cách nào giữ vững tỉnh táo.

Hứa Tiểu Lan và những sinh viên thủ thành còn lại cũng mang vẻ mặt khó có thể tin nổi, bọn họ đều đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Trần trong cuộc chiến tự do, thậm chí Hứa Tiểu Lan còn từng đánh nhau với Trần Trần.

Kim Hổ chú ý tới cái đầu người có hơi cháy đen trong tay thiếu niên, kêu lên thất thanh.

"Cái này... Đây là đầu của Ma Đốn!"

Mọi người đang định khởi hành đều ngây người ngay tại chỗ, ngây ngốc nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Bọn họ vừa định đi tới chỗ ngọn nguồn của ánh sáng vàng, nhìn xem rốt cuộc là người nào vừa gây nên, thì một thiếu niên mặc áo gai màu nâu nhạt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt An Lâm trước mặt, vẻ mặt vui vẻ chào hỏi: "An Lâm học đệ, đã lâu không gặp!"

"Đi thôi, chúng ta đi xem một chút!" Lúc này An Lâm hạ quyết tâm.

Mà bây giờ, lại có người dùng chiêu thức này ở trước mặt hắn! Sao hắn có thể không kinh hãi được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận