Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1834: Trận chiến nhẹ nhàng nhất.

Sao An Lâm có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

"Cặn bã, nhận một đấm của ta!"

An Lâm và thần hồn của An Lâm hợp lại làm một, vòng thần trên đầu tỏa sáng sực rỡ, nắm đấm của hắn trở nên hùng vĩ và rộng lớn như những ngọn núi, nghiền nát mọi thứ.

"Bảo vệ trò chơi!" Chú hề lợi dụng sức mạnh quyền hành, nhanh chóng ngưng tụ một màng bảo vệ quanh người. Đây là sức mạnh bảo vệ hòa bình của trò chơi, cho phép nó di chuyển trong các chiều không gian của nó, tách khỏi thực tế và nhảy sang một thế giới ảo khác.

Nhưng mà thiên thần trò chơi đã như nổ mạnh hết đà, làm sao có thể ngăn cản được quyền hành bá đạo của An Lâm.

Nếu như nói, thiên thần trò chơi xuyên vào trò chơi bên trong máy tính. Vậy thì nắm đấm của An Lâm chính là sức mạnh đáng sợ chỉ cầm một đấm là đủ đập nát máy tính, sau đó nện nát nhân vật trong trò chơi.

Oành!!

Đúng lúc này, ánh sáng màu vàng bắn tới.

Lời còn chưa nói xong, đã thấy An Lâm tiến đến trước mặt thiên thần trò chơi, nắm đấm lại hạ xuồng một lần nữa.

Vòng thần trên đầu thiên thần trò chơi như đã chịu đến cực hạn, vết nứt ngày càng dày đặc, cuối cùng không chịu nổi sức ép, vỡ tan thành hàng ngàn ô vuông màu tím, sau đó hóa thành những hạt sáng biến mất trong không khí.

Sưu!

Một tiếng ầm vang lên, đầu chú hề bị nổ tung.

"Khụ khụ...Khụ khụ..."

Trong lúc An Lâm mơ hồ cảm giác được một cái gì đó rất đặc biệt hòa vào trời đất, khiến cho trời đất càng trở nên hài hòa, càng thêm đầy đủ.

Màng bảo vệ bị nắm đấm của An Lâm đấm vỡ.

"Không..."

"Nếu không phải vận may của ta quá kém, sao ta có thể bị ngươi..."

Thiên thần trò chơi cũng bị một đấm này nện vỡ lồng ngực, ngay sau đó cả người giống như đạn pháo bay ngược, trong không khí xuất hiện luồng khói trắng, sau khi va liên tiếp vào mấy ngọn núi tuyết lớn rồi mới hộc máu ngã nhào xuống đất.

Lần này hắn nhắm ngay đầu chú hề.

"Tại sao giết thiên thần có quyền hành, sẽ có loại cảm giác này. Chẳng lẽ là trạng thái thiên thần quyền hành có ý thức, cũng là biểu hiện vô hình của thiên đạo? Trên mặt An Lâm hiện lên vẻ khó hiểu.

Không gian xuất hiện gợn sóng.

Hắn biết vùng đất Thái Sơ ngày xưa đã phá hủy sự mở rộng vô thức của thiên đạo, cũng bởi vì như vậy, thiên đạo cao nhất của đại lục Thái Sơ mới có thể tự mình điều chỉnh quyền hành của bản thân.

Giọng nói của thiên thần trò chơi trở nên uể oải suy yếu, nói xong một câu, cả người cũng hóa thành những điểm sáng.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn có loại cảm giác này, lúc trước khi giết thiên thần, cũng không có loại cảm giác này.

À không, nói đúng hơn là, ngay cả mồ hôi hắn cũng không rơi lấy một giọt...

Đây có thể là lần hắn đối phó với thiên thần có quyền hành nhẹ nhàng nhất.

Nguyên nhân chính khiến cho thiên thần trò chơi không chịu nổi một kích là do chỉ số thông minh của nó!

An Lâm nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng biết rằng, trước mắt không có ai có thể trả lời vấn đề của hắn.

An Lâm còn chưa chính thức bùng nổ, thiên thần trò chơi đã tự hủy bản thân mình trước rồi, đây mới chính là đầu sỏ gây nên!!

Chẳng lẽ thiên đạo bây giờ lại thay đổi chủ ý?

Loại bỏ được một thiên thần, chính là loại bỏ được một kẻ địch hàng đầu của nhân tộc đấy!

Cho dù thế nào, hành động săn giết ba thiên thần đều giành được thắng lợi huy hoàng.

"Đã lâu không gặp được đối thủ ngốc như vậy, vui thật!" An Lâm cười đắc ý, tiếp tục ngụy trang thành một người đầy máu, tiếp dục du lịch ở nơi thánh địa vô cùng lạnh này.

Hắn nhìn bàn tay của mình, lại nhìn cánh đồng tuyết trắng xóa cùng với thiên thần trò chơi biến mất không thấy đâu, đột nhiên nói một cách chân thành: "Thật là yếu..."

Nói uyển chuyển một chút thì đó là vận may của nó!

Một lời không vừa ý đã kéo An Lâm vào không gian trò chơi.

Sau đó tự sát ba lần trước mặt An Lâm, thử hỏi xem ngươi có sợ không?

Những lần trước lúc hắn đối phó với thiên thần có quyền hành, có lần nào là không vào sinh ra tử đâu, sức mạnh đáng sợ nhiều lần sắp biến hắn thành thuốc viên. Còn lần này đối phó với thiên thần trò chơi thì sao? Hắn còn không chảy một giọt máu!

Nhưng mà, An Lâm càng nghĩ, cuối cùng cũng phát hiện ra nguyên nhân chủ yếu.

"Là do ta quá mạnh hay sao?" An Lâm nghĩ, cảnh giới của hắn đã đột phá lên Phản Hư trung kỳ, thần hồn nghịch thiên, ngọc Thần Đạo cũng đã thành, có lẽ cũng chiếm một phần nguyên nhân quan trọng.

Đây là loại thiên thần quỷ gì, thật là ném hết mặt mũi của thiên thần đi mà!!

Cho dù sau này không có được thu hoạch gì, thì ba mạng này cũng là một vụ buôn bán có lời.

Chỉ có một điểm đáng tiếc duy nhất là kẻ tìm tới cửa không phải là thiên thần lửa.

Nhưng An Lâm cũng nghĩ rất thoáng, sống trên đời, sao tất cả mọi chuyện có thể đều như ý mình, thuận theo tự nhiên là được rồi.

Lúc này, ở gần cổng trời phía đông.

Ầm vang!

Đột nhiên sương mù xung quanh dâng lên dữ dội.

Một giọng nói bình thản mang theo ưu thương, âm lượng lại rất lớn truyền đến.

"Thiên thần trò chơi, đã bị giết chết."

Lời vừa nói xong, sắc mặt của bốn thiên thần đều biến đổi.

Nó có khả năng kết nối trái tim của các vị thần và tạo ra các kết nối thời gian thực.

"Để ta đi gọi cho, ta có mạng thiên tâm." Chim sơn ca mở miệng nói.

Lời nói của thiên thần ánh sáng lại truyền đến.

"Về thân phận của An Lâm, thiên thần mặt đất cũng đã có suy đoán bước đầu, trước tiên trong khoảng thời gian này chúng ta đừng cứng đối cứng với hắn, gọi thiên thần lửa và thiên thần hoa về đi.

Bốn vị thiên thần còn đang bàn luận sôi nổi, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng.

"Nhất định phải tìm cơ hội bắt được hắn rồi giết chết, tiềm lực như vậy thật sự quá đáng sợ."

Lời nói của thiên thần ánh sáng, khiến cho toàn bộ thiên thần rơi vào im lặng.

Tuy Cổ Long Đế lợi hại, nhưng chắc là cũng chưa đến mức có thể khiến cho thiên thần trò chơi ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Chẳng lẽ trên thế giới này, lại xuất hiện một vị Phá Thiên còn lợi hại hơn cả Cổ Long Đế?

"Có khi nào là An Lâm hay không?" Chim sơn ca đội vòng thần có khói trắng tỏa ra trên đầu bỗng lên tiếng.

Những thiên thần còn lại nghe vậy đều không mở miệng phản đối, rõ ràng là đồng ý với ý kiến này.

"Mẹ nó, rốt cuộc thì tên vô liêm sỉ này đã giết bao nhiêu thiên thần chúng ta rồi?" Một nam thiên thần đeo một cây đao lớn trên lưng không nhin được chửi thề.

"Thiên thần mà hắn trực tiếp hoặc gián tiếp giết chết, tuyệt đối là hơn mười người." Vị thiên thần bị che khuất trong bóng tối, giọng điệu trầm thấp nói.

"Cỗ máy hủy diệt thiên thần sao?"

"Nếu nói về giá trị thù hận của thiên thần đối với nhân tộc, chắc chắn là An Lâm đứng vị trí thứ nhất."

"Nếu đúng là An Lâm, vậy thì điều này hơi đáng sợ, hắn thực sự tiến bộ quá nhanh."

"Trên thế giới này, trừ Nữ Oa ra, Thần Sáng Thế cũng chưa có dấu hiệu ra tay."

"Không phải, ta cảm nhận được Tây Lý Nhĩ và Trần Trần đều không ra tay."

Vào lúc này, giọng nói như có như không mà âm lượng lớn lại truyền đến.

"Cũng đúng, trên thế giới này, có thể khiến cho thiên thần trò chơi ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, cũng chỉ có thể là Phá Thiên giúp đỡ."

"Chẳng lẽ là nhóm thái tử của Phá Thiên ra tay giúp đỡ?"

"Làm sao có thể, không phải nó đi mai phục cường giả của đại lục Thái Sơ hay sao? Nó làm việc vẫn có chừng mực, sẽ không chọn khúc xương cứng mà đánh, ai có thể giết được nó?"

Nói xong, nó bắt đầu hót lên bầu trời.

Nhưng mà không được bao lâu, trên mặt chim sơn ca hơi tái đi: "Không xong... ta không liên lạc được với thiên thần lửa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận