Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1230: Kiếm linh Tiểu Tà không thể chọc

"Tên ngốc này mắng tôi là quỷ, tôi có thể chém anh ta được không?" Tiểu Tà mắt không biểu cảm, mở miệng nói.

"Đừng mà, bình tĩnh một chút, Tiểu Tà, cậu ta chỉ bị sợ đến choáng váng thôi, đợi một lát nữa là ổn rồi!" An Lâm gấp giọng khuyên nhủ, còn nắm chặt lấy cánh tay nhỏ trắng nõn của Tiểu Tà.

Trong lòng hắn cực kỳ rõ ràng, nếu như thật sự không ngăn lại, với tính tình bạo lực kia của Tiểu Tà, nói không chừng sẽ thực sự rút kiếm chém Tôn Vũ Lạc mất.

"Đợi một chút, anh gọi cô bé này là Tiểu Tà? Hai người quen biết nhau sao?" Tôn Vũ Lạc mở to hai mắt, nói.

Tiểu Tà nhìn Tôn Vũ Lạc bằng đôi mắt lạnh lùng, kiêu ngạo không thèm nói một chữ.

Đột nhiên, mấy người Triệu Tư Minh cũng đi đến bên cạnh Tôn Vũ Lạc, vẻ mặt tò mò đánh giá cô bé trắng nõn mập mập ở cách đó không xa.

"Đương nhiên là tôi quen cô nhóc này rồi." An Lâm vung thanh kiếm trong tay, mỉm cười nói: "Đây là kiếm linh của kiếm Thắng Tà, tên là Tiểu Tà."

Lời này vừa được nói ra, bầu không khí đột nhiên liền tĩnh lặng.

Là một kiếm tu, mơ ước lớn nhất là cái gì?

Đám người Thiên Kiếm tông: "..."

"Hơn nữa còn là kiếm linh đáng yêu như thế, khiến người ta phải ghen ghét đố kỵ đến phát cuồng!!"

Tiểu Tà giật giật tay An Lâm, giọng nói pha giữa lạnh lùng và non nớt vang lên: "Vẻ mặt những người này cứ gian gian thế nào ấy, còn buồn nôn hơn cả anh nữa."

"Trời ạ, không tính đến cái kiếm linh đã đào tẩu của Thiên Kiếm tông chúng ta, một tông môn lớn như vậy mà cũng chỉ có mỗi hai kiếm linh hóa hình chân chính, đều đang nằm trong tay tông chủ và Thái thượng trưởng lão..."

*gốc: địa đồ pháo

Đám người Thiên Kiếm tông trừng lớn hai mắt, ngây ngốc nhìn về phía Tiểu Tà.

An Lâm: "..."

"Cần phải tích tụ nuôi dưỡng qua không biết bao nhiêu năm mới có thể khiến cổ kiếm thành công hóa thành sinh linh, không ngờ An Lâm mới trẻ tuổi như thế mà đã có được kiếm linh rồi!"

"Kiếm linh... Không ngờ lại là kiếm linh đã hóa thành linh thể!"

Ngoại trừ việc tu đạo ra, mơ ước lớn nhất của 99% số kiếm tu chính là muốn nắm giữ được một kiếm linh! Thứ này còn quý giá hơn so với bất cứ con thú sủng nào, hay bất cứ loại bảo vật nào, đó chính là tượng trưng cho thân phận kiếm tu!

Anh chàng nhát gan này điên cuồng vỗ mông ngựa của An Lâm, câu tiếp theo lại đổi giọng ngay được: "... Kiếm linh của anh đáng yêu như thế, có thể cho tôi ôm ôm một cái được không?"

Đám kiếm tu của Thiên Kiếm tông đều nhìn về phía Tiểu Tà bằng ánh mắt nóng rực, có người thậm chí còn không ngừng nuốt nước miếng.

"Cút!"

Em gái nhỏ à, chẳng lẽ nhóc không biết chính mình vừa mới vả một cái cực mạnh vào thẳng mặt* người ta sao?

Trên mặt Tôn Vũ Lạc đầy vẻ phấn khích tiến tới trước mặt An Lâm, biểu cảm kích động, nói: "An Lâm kiếm tiên, kiếm linh của anh thật đáng yêu! Tôi biết mà, thần tượng của tôi là người xuất sắc nhất, không chỉ có kiếm linh, mà kiếm linh lại còn xinh xắn đáng yêu đến vậy nữa!"

Người khác nhìn thấy Tiểu Tà đáng yêu đều muốn sờ sờ, xoa xoa khuôn mặt bánh bao của Tiểu Tà, còn cậu ta thì hay rồi, còn muốn ôm ôm Tiểu Tà cơ, không bị chặt mới là lạ...

"Sh..." Sáu để tử còn lại của Thiên Kiếm tông nhìn thấy cảnh này, không khỏi hít vào một miệng lớn khí lạnh. Kiếm linh này đúng là dám đánh mà, không phải bọn họ không quen biết sao?!

"Nói thử xem sao anh lại tới nơi này?" An Lâm đưa mắt nhìn sang đám người Triệu Tư Minh.

Một luồng kiếm khí màu đen được phát ra từ lòng bàn tay của Tiểu Tà, đánh trúng ngực Tôn Vũ Lạc.

Cố kiếm đã hóa hình của Thiên Kiếm tông có thuộc tính âm, nó rất thích chạy đến những nơi có âm khí nặng.

An Lâm còn chưa kịp nói gì mà Tiểu Tà đã lập tức quát lớn.

"Kiếm linh Tiểu Tà đại nhân, thật xin lỗi, tôi không nên nói ra cái câu kia." Tôn Vũ Lạc ôm ngực, bay lại gần từ phía xa, sắc mặt trắng bệch, nói lời xin lỗi.

Nhưng mà An Lâm cũng không hề hâm mộ bọn họ, cái mũi của Đại Bạch còn tốt hơn la bàn nhiều!

Cái la bàn này lại có thể chỉ ra những nơi có âm khí nặng, có thể nói nó chính là đạo cụ tìm kiếm cổ kiếm tốt nhất rồi.

Tôn Vũ Lạc cứ như bị một cái chùy nặng đánh trúng, ngực lõm hẳn xuống, thân thể tựa như bị một luồng lực lớn xé rách, phun ra một ngụm máu tươi, rồi cả người bay ngược về phía sau hơn nghìn mét.

Triệu Tư Minh hơi sửng sốt, hình như có phần do dự.

Tuyết San thì mở một cái la bàn màu lam ra, lên tiếng giải thích: "Chúng tôi đi theo hướng mà kim đồng hồ của cái la bàn này chỉ, nó có thể chỉ ra địa phương có âm khí nặng nhất ở gần đây..."

An Lâm chợt hiểu ra, nơi này quả thật rất gần một vùng đất có âm khí cực nặng nề.

An Lâm cạn lời mà day day trán, ngay cả chủ nhân mà Tiểu Tà còn dám chặt, Tôn Vũ Lạc bị chặt chẳng phải là quá bình thường luôn sao, ai bảo cậu ta cứ muốn tìm chết làm gì...

Ngay cả Tôn Vũ Lạc thân thiết với An Lâm như thế mà còn bị kiếm linh hạ độc thủ thảm như kia, sao họ còn dám tìm đường chết nữa?

Nhóm đệ tử Thiên Kiếm tông đều thu hết suy nghĩ trong lòng về, không dám làm ra chuyện khác người gì nữa.

"Kiếm ý thật thuần khiết!" Từ trong chiếu kiếm mà Tiểu Tà chém ra, Triệu Tư Minh cảm nhận được thứ kiếm ý cực kỳ thuần khiết, sắc mặt lại tiếp tục thay đổi.

Tiểu Tà nghe thấy vậy liền quệt miệng, không nói gì nữa, tiếp tục nhảy vào bên trong kiếm Thắng Tà.

"Nếu đã giải quyết xong chuyện ở đây, chúng ta tiếp tục đi thôi." An Lâm cưỡi Đại Bạch, một lần nữa bay lên, hướng về phía ngọn núi cao đen như mực ở xa xa.

Thứ hắn tìm là Núi Phun Máu, đương nhiên sẽ không ở lại trong thành quá lâu.

Tuyết San bỏ la bàn ra, nhìn thấy nơi mà la bàn chỉ cũng chính là ngọn núi cao phía trước.

Cô và đám người Triệu Tư Minh liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều thấy rõ được sự xấu hổ trong mắt đối phương.

Cứ như vậy, sáu đệ tử của Thiên Kiếm tông cũng đều bay đến chỗ ngọn núi cao ở phía xa.

An Lâm nhìn mấy người sau lưng mình, thấy đầu cũng to luôn rồi.

Mấy người Tuyết San đều mang vẻ mặt phiền muộn, thật sự rất muốn giải thích rõ rằng họ không hề muốn theo đuôi An Lâm đâu, chẳng qua phương hướng mà kim đồng hồ chỉ chính là chỗ đó, họ cũng bất đắc dĩ thôi mà!

Ngọn núi cao bên ngoài thành, độ cao khoảng chừng hơn một vạn mét, hai bên là dãy núi uốn lượn nối liền không dứt.

Ngọn núi cao kia phun máu rồi!

Chất lỏng màu đỏ như thác nước vắt ngang chân trời, sôi trào mạnh mẽ, cực kỳ hoành tráng.

"Phụt!"

Bên trong cái miệng đó, chất lỏng màu đỏ dâng lên cao dẩn rồi trào ra.

Ở vị trí chính giữa ngọn núi cao đột nhiên xuất hiện một cái miệng máu cực lớn.

Triệu Tư Minh đang tiến lại gần ngọn núi cao, sắc mặt hoàn toàn biến đổi: "Mọi người cẩn thận!"

Ngữ khí của Tôn Vũ Lạc đột nhiên ngưng lại, nhìn nhìn kiếm Thắng Tà phát ra hàn quang, cuối cùng cũng không còn sức để nói chuyện nữa.

Nhóm người bay thẳng một mạch về phía đỉnh núi cao.

Theo khoảng cách được rút ngắn dần, An Lâm đã thấy hơi thất vọng rồi, rõ ràng ngọn núi này không phải Núi Phun Máu, ngay cả miệng núi lửa để trào ra máu cũng đều không có.

Đúng vậy, thứ trên đỉnh có cũng chỉ là nham thạch đen như mực mà thôi.

Ngay cả một cái miệng hố nho nhỏ cũng không có, vậy máu sẽ phải phun từ chỗ nào ra ngoài đây?

Hai người một chó đáp xuống đỉnh của ngọn núi cao.

"Nơi này cái gì cũng đều không có, vì sao âm khí lại nặng đến như vậy?" An Lâm nhíu mày.

"Cảm nhận của tôi không sai đâu, có lẽ là có gì đó ở trong núi, gâu!" Đại Bạch vận chuyển sức mạnh của lĩnh vực, dùng móng vuốt giận dữ rạch tầng nham thạch ra, xé rách thành một khe rãnh cực sâu.

Cái khe đang rộng dần đó xuất hiện, điều khiến cho mọi người bất ngờ chính là, cả ngọn núi cao cũng bắt đầu chấn động mãnh liệt!

An Lâm đen mặt: "Cậu không quản được cái miệng mình hả?"

"An Lâm kiếm tiên kia, thanh kiếm này của anh lấy được ở đâu ra thế? Vừa nhìn đã thấy nó không phải vật bình thường, nhất định là lai lịch cũng rất bất phàm đúng không?" Tôn Vũ Lạc lại hỏi.

"Không nói cho cậu." An Lâm trợn trắng mắt.

"An Lâm kiếm tiên, kiếm Thắng Tà của anh sinh ra kiếm linh kiểu gì vậy?" Cậu tò mò hỏi.

Trên đường bay, Tôn Vũ Lạc lại xán vào gần.

Đại Bạch cảm nhận được thứ âm khí cực kỳ nồng đậm từ trên đỉnh núi cao, cho nên liền bay về phía đỉnh của ngọn núi trước tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận