Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 368: Sứ giả mặt trời

An Lâm nhìn thấy mấy hòa thượng kia cười với hắn, trứng cũng muốn mềm ra.

Một ý niệm mãnh liệt quanh quẩn trong lòng: Không được, nhất định phải ngăn cản Tiểu Hồng!

"Tiểu Hồng, thương lượng với nhóc một chuyện nhé." An Lâm rất nghiêm túc mở miệng nói với Tiểu Hồng.

"Ừm, chủ nhân anh nói đi!" Tiểu Hồng gật đầu nghe lời.

An Lâm hắng giọng một cái, hướng dẫn từng bước nói: "Nhóc cảm thấy những hòa thượng này ca tụng mặt trời rất mãnh liệt, hay vẫn là nhóc ca tụng mặt trời mãnh liệt hơn?"

"Đương nhiên là tôi rồi! Tôi triệu hoán sứ giả mặt trời, từ một góc độ nào đó mà nói, cũng là do ý chí của tôi hóa thành!" Tiểu Hồng nghĩ một lúc lại mở miệng nói.

"Vậy tại sao nhóc không đổi hình tượng sứ giả mặt trời thành bộ dạng của mình chứ? Thiếu nữ ngày ngày quang hợp, chẳng lẽ không phải càng giống chủ đề ca tụng mặt trời ư? Đây chính là bản nguyên trở về!" An Lâm mở miệng khuyên nhủ.

"Thế nhưng..." Trên mặt Tiểu Hồng hiện ra vẻ xoắn xuýt: "Tôi... tôi cảm thấy cơ thể hòa thượng chính là bá khí nhất..."

Mấy thiếu nữ tuyệt sắc khuynh thành hiện ra trước mặt bọn họ.

Làm sao bây giờ, có nên yêu cầu Tiểu Hồng mặc thêm quần áo cho sứ giả mặt trời không?

"Được..." Tiểu Hồng chép miệng, gương mặt đầy ủy khuất, giơ pháp trượng trong tay ra, ánh sáng lập lòe, cuối cùng mấy hòa thượng kia biến hóa.

An Lâm và Đại Bạch bị nội thương nghiêm trọng, máu mũi chảy ra.

"Đó là mệnh lệnh của tôi, về sau cứ để sứ giá mặt trời biến thành bộ dạng của nhóc đi!" An Lâm nghiêm nghị nói.

"Khụ khụ, Tiểu Hồng, sứ giả mặt trời cũng nên mặc quần áo!" An Lâm nhìn không chớp mắt nói.

An Lâm nghe thấy vậy khóe miệng khẽ run rẩy. Bá khí?

Ừm... Hình như không thêm quần áo cũng không thành vấn đề...

Đạo lý nói không nghe, đành phải dùng thân phận áp bức Tiểu Hồng thôi.

Không nhìn ra bá khí ở đâu, đó rõ ràng là lưu manh và biến thái đấy chứ!?

Tất cả đều là hình dạng của Tiểu Hồng, mặc dù là do ánh sáng ngưng tụ thành, nhưng câu hồn câu phách chính là dáng người hiện ra không sót tí gì, cặp đùi thon dài, bờ eo thon gọn, bộ ngực no đủ...

Đại Bạch khéo hiểu lòng người nói: "Vậy thì không thêm, gâu!"

Sau khi biến hóa xong, An Lâm và Đại Bạch đều hít vào một ngụm khí lạnh, hô hấp trở nên gấp rút.

"Bịch!"

Không đúng! Mình có thể nhìn, nhưng không thể tiện nghi cho kẻ địch hưởng cùng được!

"Ôi trời... còn muốn thêm quần áo sao, thật là phiền phức..." Tiểu Hồng lại vểnh cái miệng nhỏ nhắn có chút bất mãn lên.

"Về sau khi triệu hoán sứ giả mặt trời, cứ dựa theo hình tượng vừa rồi mà ngưng hóa, biết không?" An Lâm lại ra lệnh lần nữa.

Dưới dâm uy của chủ nhân, Tiểu Hồng đành thiết kế quần áo, sau đó sử dụng mấy ánh sáng vàng biến thành Tiểu Hồng, đều có thêm một bộ quần áo màu vàng mờ đục.

Hơn nữa, tối một chút không phải ngủ tốt hơn ư?

"Thêm, nhất định phải thêm!" An Lâm mặt đầy chính nghĩa nói.

Mấy sứ giả mặt trời cũng theo đó mà tiêu tán thành những hạt ánh sáng màu vàng.

An Lâm không nói lời nào, cốc một cái lên đầu con chó!

"Không có gì, lâu quá không sờ vào nhóc, muốn nhìn xem nhóc có lớn lên chút nào không." An Lâm vừa cười vừa nói.

"Làm gì vậy?" Âm thanh yêu kiều nũng nịu vang lên, mang theo một chút buồn ngủ.

An Lâm móc Tiểu Hồng dưới bản thể bông hoa ra, nhéo nhéo cánh hoa yêu kiều màu đỏ thẫm, trơn bóng, mềm mại, cảm giác thật sự rất tốt, kết quả chọc cho bông hoa run rẩy.

"Đúng, thêm vào đi, Hồng lão đại! Gâu!" Trên đầu Đại Bạch nổi lên một cục, cao giọng phụ họa.

Tuy ánh sáng của nó thật sự rất tốt, đến hắc ám kia cũng có thể đâm thủng.

Hồng quang lóe lên, Tiểu Hồng lại lẳng lặng vùi vào trong túi áo An Lâm.

Không gian xung quanh bởi vì thiếu đi ánh sáng của Tiểu Hồng, nhất thời tối đi không ít.

Trong mắt An Lâm và Đại Bạch lóe lên vẻ thất vọng, vụng trộm lau sạch máu mũi trên mặt.

Thì ra Tiểu Hồng ra tay là bởi vì lúc đó hoàn cảnh quá tối, quấy rầy đến việc nó nghỉ ngơi sao?

An Lâm trợn tròn mắt.

"Biết rồi, anh thật phiền, haz!" Tiểu Hồng hừ hừ nói: "Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi, lần sau đừng đi đến nơi quá tối nữa, khiến tôi ngủ cũng không yên ổn."

Tiểu Hồng lắc lắc, buồn bã nói: "... Chủ nhân, anh đang đùa bỡn tôi sao?"

Khóe miệng An Lâm run rẩy, không nói hai lời liền trực tiếp nhét Tiểu Hồng lại vào trong túi.

Rốt cuộc cái thế giới này bị làm sao vậy, vì sao giao lưu tình cảm với yêu sủng của mình cũng gian nan như vậy chứ?

An Lâm và Đại Bạch đều nhai một viên Khí Huyết đan, ngồi tại chỗ tọa thiền điều tức.

Lần chiến đấu này vô cùng hung hiểm, một người một chó đều bị thương không nhẹ, điều này cũng khiến cho An Lâm nhận thức rõ tỉ lệ sống sót 0% của cuộc thi kinh khủng đến mức nào.

Dựa vào lời của Bạch Lăng, càng về sau cuộc thi càng khó, vậy cuộc thi tiếp theo sẽ khó đến mức nào? Lần này may mắn có Tiểu Hồng, nếu không phải vậy thì còn không biết phải trả giá như thế nào mới thuận lợi thông qua cuộc thi nữa.

Vừa nghĩ đến đó, trong lòng An Lâm sinh ra một chút ý nghĩ thoái lui.

Bất tri bất giác, một ngày trôi qua.

Dưới sự trợ giúp của đan dược, cơ bản thương thế của An Lâm và Đại Bạch đều đã hồi phục hoàn toàn.

"Anh An, chúng ta còn phải tiếp tục đi về phía trước à, gâu!" Đại Bạch mở miệng hỏi.

Thần sắc An Lâm lộ ra vẻ chần chừ, có nên tiếp tục đi về phía trước hay không?

Một luồng hơi thở cực hàn hướng điên cuồng về phía An Lâm!

Lời nói của An Lâm vừa xong, ánh sáng của Lam Thủy tinh phát ra vô cùng chói lọi.

"Bắt đầu cuộc thi!"

An Lâm lấy Hợp Kim Hỗn Độn ra, trong tay cầm kiếm Thắng Tà, ngưng thần cảm thụ hoàn cảnh bốn phía, điều khiển trạng thái của mình đến tốt nhất có thể, lúc này mới quyết định bắt đầu cuộc thi.

An Lâm nghe thấy vậy trong lòng dấy lên cảm động, dùng sức vuốt ve đầu Đại Bạch: "Được! Vậy chúng ta cùng nhau xông vào!"

Cánh cổng kim loại từ từ mở ra, lộ ra một thông đạo màu xanh lam như gợn nước.

An Lâm và Đại Bạch đi thẳng về phía trước, cảm giác được nhiệt độ càng ngày càng thấp.

Cuối cùng một người một chó đi đến một không gian vô cùng rộng rãi.

Toàn bộ không gian một màu trắng thuần, sương tuyết phủ kín trắng xóa, nhiệt độ cực hàn khiến hai người không tự chủ được rùng mình một cái. Tại nơi cuối cùng của mật thất chính là một Lam Thủy Tinh. Nó đang tản ra ánh sáng màu lam, đồng thời ánh sáng màu lam như gợn sóng tỏa ra bốn phía.

["Hoan nghênh cậu đã đi vào cuộc thi Tuyệt Sương, đi đến trước Lam Thủy Tinh, sử dụng nguyên khí quán chú vào trong Lam Thủy Tinh, như vậy có thể thông qua cuộc thi. Lịch sử thông qua cuộc thi, tỉ lệ sống sót là 0%, nếu thuận lợi thông qua có thể đạt được truyền thừa ngưng không, bây giờ có thể bắt đầu cuộc thi được chưa?" Tiếng của Bạch Lăng vang lên trong mật thất.]

An Lâm nghe xong quy tắc liền nghĩ đến cảnh tượng Tuyệt Cảnh Phá Diệt lúc trước, cũng là sử dụng nguyên khí quán chú vào trong một quả cầu đang lơ lửng, như vậy mới thông qua cuộc thi.

Nếu ải này tương tự Tuyệt Cảnh Phá Diệt, vậy thì tuyệt đối không có khả năng dễ dàng thông qua. Lúc trước hắn dùng Hợp Kim Hỗn Độn mới thông qua được Tuyệt Cảnh Phá Diệt, vậy lần này đối mặt với cuộc thi Tuyệt Sương, chung quy không thể cứ cứng rắn xông vào là qua được!

Không biết sẽ có nguy hiểm gì, hắn chỉ có thể dốc toàn lực ứng phó.

"Anh An, anh xem Đại Bạch tôi là loại chó gì chứ? Tôi không phải dạng người ham sống sợ chết, anh An nếu anh muốn tiếp tục đi về phía trước, tôi sẽ đi cùng anh! Gâu!" Gương mặt Đại Bạch cương quyết mở miệng nói.

Di tích Tử Tinh này là một cơ duyên, một khi mình tấn thăng lên kỳ Hóa Thần thì sẽ hoàn toàn đứt đoạn. Vì vậy hắn thấy cần phải cố gắng thêm một chút nữa. Con đường tu tiên không thể loại bỏ được tất cả mạo hiểm, ngược lại, đôi khi có kinh nghiệm mạo hiểm mới có thể rèn luyện đạo tâm, thực sự thu hoạch được thành quả, từ đó tiến bước xa hơn!

"Đại Bạch, xuống tiếp quá nguy hiểm, nếu không cậu đi ra ngoài trước, cuộc thi sau đó tự tôi đi tiếp." An Lâm nghĩ một lúc, vẫn quyết định thử một lần.

Trước đó hắn cho rằng dựa vào thực lực của mình, đến nơi này sẽ thuận lợi cả đường, nhưng xem ra hiện tại không phải như vậy, trong này có rất nhiều nhân tố không thể xác định...
Bạn cần đăng nhập để bình luận