Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1112: Phản kích trong lúc đường cùng

An Lâm ngẩng đầu nhìn chỗ đứng lúc trước của Nguyệt Dạ Chân Vương.

Ánh mặt trời trải dài trên biển cả mênh mông, sóng biển nối tiếp nhau, hơi nước tan dần, chỗ ấy đã trống không.

"Đã xong..."

An Lâm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên nụ cười chiến thắng.

Nguyệt Dạ Chân Vương rất mạnh, từng cái giơ tay nhấc chân của cô cũng có thể phá vỡ thần thể của An Lâm, khiến An Lâm phải sử dụng lực phòng ngự cực mạnh, thực lực của cô mạnh hơn cả Ám Dạ Chân Vương, cung chủ Thanh Ly, Lạp Đăng, Trần Hạo.

Đáng tiếc, cô chưa có cơ hội biểu diễn thực lực chân chính thì An Lâm không nói lý lẽ đã cho nổ tung, dùng sức mạnh kết thúc cuộc chơi.

"Tiểu Tà, vì không để cậu đi, tôi đã liều mạng lấy cứng chọi cứng với Nguyệt Dạ Chân Vương, có cảm động hay không?" An Lâm lấy kiếm Thắng Tà ra, cười nói.

Hiếm khi kiếm Thắng Tà không tranh cãi với An Lâm, nó chỉ lạnh lùng "ừ" một tiếng, cũng không phủ nhận câu hỏi của An Lâm.

"Cẩn thận!" Lúc này, kiếm Thắng Tà nhanh chóng nhắc nhở.

An Lâm nằm trên mai rùa rách nát cũng bị vòng trăng đột ngột xuất hiện kia chém.

Bầu không khí cảm động, đầy phong tình của An Lâm lập tức bị phá hủy.

Một vòng ánh sáng rực rỡ hình ánh trăng chuyển động dưới đáy biển, chém biển cả thành hai mảnh, đất trời không màu sắc, biển cả hỗn loạn, không gian bị chia cắt...

Hắn giơ kiếm Thắng Tà lên cao, không nén nổi xúc động bày tỏ tình cảm: "A... Tiểu Tà! Cậu là thanh kiếm đen như mực dưới ánh mặt trời, tinh khiết nhất của đen, đơn thuần không chút tỳ vết! Thân thể cậu thon dài mềm mại, vóc dáng khiến những kiếm khác phải ghen tị, làm cho tôi tâm trí mê đắm..."

"A..." An Lâm kêu lên thảm thiết, thân thể nhảy lên, muốn bắt lấy cánh tay đang bay ra không trung.

An Lâm biết lúc này kiếm Thắng Tà có ấn tượng rất tốt với hắn.

Cuối cùng, ánh trăng chứa đựng lực lượng đáng sợ dừng lại trên cánh tay đang giơ kiếm Thắng Tà lên cao của An Lâm, tiếng máu thịt bị xé rách vang lên.

Kiếm Thắng Tà nghe những lời này thì thân thể run rẩy, không nhịn được, tức giận nói: "Cậu muốn tôi ghét bỏ sao?"

Hắn không nhịn được mà rơi lệ, để lấy được ấn tượng tốt của kiếm Thắng Tà phải trải qua bao nhiêu gian nan chỉ có hắn mới cảm nhận được!

Ầm ầm!

An Lâm nhìn thấy thân ảnh kia thì bừng tỉnh.

An Lâm cười nhạt, đang muốn thu kiếm vào thì bỗng cảm nhận được nguy hiểm.

Nguyệt Dạ Chân Vương chưa chết!

Cơn đau dữ dội lan ra toàn thân.

Nhưng một thân ảnh màu đen vọt lên từ dưới biển đã nhanh hơn hắn, cướp đi kiếm Thắng Tà trong cánh tay cụt của hắn.

"Là tôi thắng."

Váy đen của Nguyệt Dạ Chân Vương bị nổ rách tả tơi, trên người có rất nhiều vết thương.

Nguyệt Dạ Chân Vương cảm nhận được luồng khí thế kinh người, ánh mắt trầm xuống.

Không những vậy, dù cô đã bị thương nặng như thế nhưng việc đầu tiên làm không phải là chạy trốn mà là mượn cơ hội chìm vào đáy biển, che giấu hơi thở, chờ thời cơ đánh một kích chết người!

Nguyệt Dạ Chân Vương cảm nhận mình sắp bị khóa chặt, giơ kiếm Thắng Tà lên cao, mạnh mẽ chém một đao.

Cô chịu một quả bom siêu cấp biển sâu nhưng vẫn còn sống.

"Thuật Kiếm Tà, trấn Minh Vương!"

Dứt khoát ngăn cản kẻ địch thi pháp mới là cách tốt nhất.

Lúc này.

Kẻ địch này... Quả thật đáng sợ!

Cô không ngờ An Lâm đã bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể sử dụng loại bí pháp này.

Lòng bàn tay An Lâm xuất hiện kim quang chói mắt, nguyên khí đất trời chuyển động điên cuồng, hóa thành ánh sáng màu vàng hội tụ trong lòng bàn tay, năng lượng càng ngày càng đáng sợ.

Đây là một trong những đòn sát thủ của An Lâm, chiến thần Oanh Thiên Pháo!

Không chỉ như vậy, cô còn thiếu mất một tay một chân, hai cánh cháy đen, thân hình hoàn mỹ hiện tại cực kỳ thê thảm, máu tươi hòa lẫn vào nước biển chảy đi.

Nguyên khí Hắc Minh!

"Có phải không?" Sương dày từ thân thể bắt đầu quay quanh An Lâm, khí thế nối đuôi nhau kéo đến.

Giọng điệu Nguyệt Dạ Chân Vương êm dịu, cầm kiếm nhìn An Lâm phía dưới, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng, dù bị thương nặng nhưng ánh mắt vẫn không chút hoảng loạn.

Theo sau tiếng quát.

Ông...

Một hư ảnh vô cùng to lớn xuất hiện phía sau cô.

Cô cầm kiếm Thắng Tà trong tay, chém một đao về phía An Lâm.

Uy kiếm cuồn cuộn rơi xuống, bên trong chiêu thức ẩn chứa lực trấn áp rất mạnh!

An Lâm nhìn thấy chiêu kiếm mạnh mẽ kia, cả người đều run rẩy.

Trứng thối! Tránh không được, thay đổi chiêu thức quá nhanh, hoàn toàn không cho hắn cơ hội chuẩn bị chiến thần Oanh Thiên Pháo!

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Một luồng ánh sáng trắng quen thuộc xuất hiện trên hư không.

Nguyệt Dạ Chân Vương đang muốn thi triển thuật pháp thì đột nhiên trong lòng cảm thấy bi thương, hốc mắt ẩm ướt. Đồng thời bụng của cô bắt đầu đau kịch kiệt, bị tiêu chảy nặng!

Năng lượng pháo cướp đoạt đất trời, liên tục bẻ gãy nghiền nát, chôn vùi tất cả sự vật.

"Khí công Quy Phái!"

An Lâm đứng trên mai rùa, thét lớn rồi phóng ra chiến thần Oanh Thiên Pháo.

Kim quang cực kì chói mắt, chứa đựng khí thế vang trời phóng lên cao!

Ầm ầm!

Hắn vô cùng kinh sợ, đây chính là đang phân giải chiêu thức của Nguyệt Dạ Chân Vương, sau đó lại chuyển nó thành năng lượng của mình sao? Cái này cũng quá đáng sợ rồi!

Nguyệt Dạ Chân Vương thấy vậy cũng phải thay đổi sắc mặt, giang hai cánh ra, không hề do dự sử dụng thân pháp chạy ra xa!

Hiện tại cô đang bị thương nặng, lực lượng có thể sử dụng không tới năm phần, tiếp tục dây dưa với bọn họ không có lợi nên cứ dứt khoát chạy trốn vậy.

Nhưng đúng lúc này phía trước đột nhiên truyền đến hơi thở nóng rực.

Tiếng chim Chu Tước vang vọng chín tầng mây.

Thánh Hỏa màu trắng đánh tới giống như Chu Tước giáng trần, xuyên qua không trung, đánh về phía Nguyệt Dạ Chân Vương!

Hứa Tiểu Lan đã ra tay, dám làm An Lâm của cô bị thương, sao có thể để kẻ địch chạy trốn dễ dàng được?

Một kiếm này chém ra không hề yếu, Nguyệt Dạ Chân Vương không thể không chú ý tới, bắt buộc phải chuyển động thân thể, vung kiếm chém thánh hỏa của chu tước thành hai mảnh.

Nhưng đây chính là thời khắc quan trọng.

An Lâm phát hiện trong quang quyển màu trắng càng lúc càng có nhiều năng lượng, bắt đầu tiến về phía hắn, liên tục tiến vào trong thuật pháp chiến thần Oanh Thiên Pháo.

Toàn bộ năng lượng hắc ám tiến vào quang quyển đều hóa thành năng lượng êm dịu, không có hại, tràn ngập quang quyển.

Không gian rung lắc dữ dội.

Ầm ầm...

Quang quyển xuất hiện, bao phủ cô và An Lâm, hình thành lá chắn vô cùng chắc chắn, ngăn cản lực lượng dời núi lấp biển đang đến.

Thân ảnh xinh xắn bỗng xuất hiện, hai tay chỉ bầu trời tối đen, hét: "Thần thuật, năng lượng hoán nguyên!"

Không những phía trên ướt mà phía dưới cũng bị ướt!

Tình huống bất ngờ xảy ra khiến phản ứng của cô bị trì trệ trong chốc lát.

Nhưng chỉ trong thời gian ít ỏi ấy Nguyệt Dạ Chân Vương đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, thân hình bị chiến thân Oanh Thiên Pháo nuốt trọn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận