Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1222: Vùng đất Tử Linh Ma

Cứ như vậy đội ngũ của An Lâm có thêm Tôn Vũ Lạc.

"An Lâm Kiếm Tiên, đây là bản đồ vùng đất Tử Linh Ma." Tôn Vũ Lạc vô cùng ân cần đưa bản đồ cho An Lâm.

An Lâm cầm lấy bản đồ, ở trên quả thực đã thăm dò nơi đây rất nhiều, ngay cả ở đây có gì nguy hiểm cũng đã đánh dấu rồi nhưng vẫn không có tin tức gì của núi phun huyết.

"Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa xem." An Lâm nói.

"Vâng, An Lâm Kiếm Tiên!" Tôn Vũ Lạc rất phối hợp gật đầu.

An Lâm hài lòng gật gật đầu, hắn đồng ý cho Tôn Vũ Lạc đi cùng vì ngoài việc cậu có bản đồ ra thì còn có lý do rất quan trọng, đó là cậu luôn gọi "An Lâm Kiếm Tiên", gọi rất chân thành kiến An Lâm rất thoải mái...

Nhưng loại thoải mái này chẳng duy trì lâu dài bởi vì Tôn Vũ Lạc là một tên nhiều chuyện.

"An Lâm Kiếm Tiên, An Lâm Kiếm Tiên, anh bắt đầu luyện kiếm vào lúc mấy tuổi?"

"Cậu nói nhiều thật đấy, sư phụ tôi là Tây Đồng!"

"Được, được." Tôn Vũ Lạc liên tục gật đầu, sau đó lại hỏi: "An Lâm Kiếm Tiên, bình thường anh rèn luyện kiếm đạo như thế nào?"

"Quá khen!"

"Đúng vậy, ông rất thần bí, rất mạnh, cũng là một người hay lừa bịp... Nhưng cậu có thể im lặng hay không?"

"Tôi không chỉ tu tiên trong mấy năm."

An Lâm: "Tiểu Tôn, năng lực hiểu biết của cậu thật tốt."

"À, mười chín tuổi..."

An Lâm nói: "Tôi thông qua kỹ thuật xắt rau của trong kỹ năng nấu nướng để rèn luyện kiếm đạo, là chém dưa thái rau, lâu ngày sẽ..."

"Thật không hỗ danh đệ nhất kiếm tiên đại lục Thái Sơ! Thiên phú như vậy thật quá đáng sợ!"

"Trời ơi! Thì ra anh không phải luyện kiếm từ nhỏ sao? Chỉ luyện kiếm có mấy năm mà đã đạt được thành tựu như vậy rồi, thật quá lợi hại!"

"Tây Đồng? Cái tên thật đặc biệt, nhất định là một cao nhất đúng không?"

Vẻ mặt An Lâm đen thui: "Đặc biệt sao, không phải tôi bảo cậu câm miệng hay sao?"

"An Lâm Kiếm Tiên, An Lâm Kiếm Tiên, sư phụ dạy anh luyện kiếm là ai?"

Tôn Vũ Lạc rụt đầu lại: "À..."

Tôn Vũ Lạc vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Lấy dao làm bếp rèn luyện kiếm đạo sao? Thật đáng sợ! Đây chẳng lẽ là cảnh giới Quy Chân trong truyền thuyết sao? Thông qua những chuyện tầm thường để rèn luyện kiếm đạo, khai thông đất trời, từ cái tầm thường hiểu được đạo lý tối cao!"

"An Lâm Kiếm Tiên, An Lâm Kiếm Tiên, kiếm đeo bên người anh tên là gì? Tại sao anh luôn đeo sau lưng, là để khơi thông sức mạnh của kiếm sao?" Tôn Vũ Lạc hỏi ba vấn đề cùng một lúc.

"Phía trước là vùng đất Tử Linh Ma, mọi người cẩn thận một chút." An Lâm nói.

Hai người một chó đi vài giờ cuối cùng cũng thấy một mảnh đất trời không có sự sống.

Không lâu sau một cái đầu lâu to lớn, màu xanh, mang theo âm khí xông đến, mở to miệng giống như muốn một hơi nuốt gọn đám người An Lâm.

"An Lâm Kiếm Tiên, An Lâm Kiếm Tiên..."

Đại Bạch đắc ý giơ cái đuôi to trắng như tuyết lên: "Chuyên môn của tôi là vật lý học và thần hồn, đối phó với ma quỷ vô cùng đơn giản!"

Một lát sau.

Càng đi sâu vào vùng đất Tử Linh Ma sắc trời càng ngày càng tối tăm.

"Cẩu ca thật trâu bò!" Tôn Vũ Lạc giơ ngón tay cái lên, khen ngợi từ tận đáy lòng.

An Lâm cười mỉa, thật ra nguyên nhân lần này hắn dẫn Đại Bạch tới đây không chỉ để đối phó với yêu ma quỷ quái mà còn vì nó đối tương đối nhạy cảm với sự tồn tại của ma quỷ, nói không chừng có thể bất ngờ tìm ra manh mối gì đó.

"Cút!"

"A..." Tôn Vũ Lạc hét lớn, thiếu chút nữa đã giẫm lên phi kiếm.

"Dám ăn cẩu gia ta, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết, gâu!" Đại Bạch lè lưỡi, há miệng phun ra một ngụm tới chỗ đầu lâu khí âm, lưỡi màu trắng bạc cắt ngang không trung, trong nháy mắt đã chém vỡ đầu lâu.

"Tốt... Thật lợi hại!" Tôn Vũ Lạc chưa bình tĩnh lại, hoảng sợ hét lên, khen ngợi: "Chiêu này không chỉ có ý chí cao xa mà còn đánh tan thần hồn lực!"

Khắp nơi hoang vắng, tối tăm, bầu trời âm u, ngột ngạt, luôn luôn có những bóng dáng bay lượn, liếc mắt nhìn lại còn có cảm giác lạnh thấu xương.

Họ vừa tiến vào vùng đất Tử Linh Ma thì lập tức cảm thấy lạnh lẽo giống như có thứ gì đó đóng băng cơ thể, lạnh từ trong ra ngoài.

Tôn Vũ Lạc âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, theo sát phía sau An Lâm.

Vùng đất Tử Linh Ma được xem là nơi nguy hiểm nhất cổ hư châu, cho dù đang ở bên ngoài cũng phải cẩn thận.

Lúc mọi người đi qua một cái đồi bỗng có tiếng cười của con gái truyền đến.

"Ha ha ha..."

"Hi hi hi hi..."

Giống như tiếng cười đùa của con gái, vừa sâu thẳm vừa thấm vào lòng người.

Mặt Tôn Vũ Lạc trắng bệch: "Cẩu... Cẩu ca, anh có nghe thấy gì không?"

Khóe miệng Đại Bạch nhếch lên: "Cứ yên tâm, xem cẩu ca đây!"

Nói xong hai móng vuốt của nó vung mạnh tới chỗ nham thạch tối tăm, hai móng vuốt màu bạc mạnh mẽ hạ xuống, xé rách nham thạch kèm theo tiếng thét thảm thiết của cô gái.

Sau đó tiếng cười của cô gái lập tức biến mất.

"Cẩu ca thật lợi hại!" Tôn Vũ Lạc khâm phục nói: "Anh có thể nhìn thấy ma quỷ vô hình sao?"

Hai mắt Đại Bạch trừng lớn, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.

Dọc đường đi, nhà cửa rách nát, cửa gỗ bị gió lạnh thổi vang lên tiếng kẽo kẹt.

An Lâm mặc kệ Tôn Vũ Lạc, cưỡi Đại Bạch đi vào cổng thành.

Từng cơn gió lạnh thổi qua, dưới mặt có vô số bóng đen lộn xộn xuất hiện, quỷ ảnh tầng tầng lớp lớp.

Rõ ràng là ban ngày nhưng ở đây còn tối hơn cả ban đêm, hơn nữa còn rất âm u.

Lúc đi tới nơi sắc trời cũng đã tối.

An Lâm: "..."

Tôn Vũ Lạc mặc áo lam, dáng người thanh tú, hai mắt rất có thần, khí chất thoát tục, tuổi còn trẻ mà tu vi đã là Hóa Thần hậu kỳ.

Dáng vẻ này đáng lý phải là cao nhân khí phách mới phải nhưng sao lại sợ ma thế này chứ?

Mọi người lại tiếp tục đi, trên đường gặp hơn trăm ngọn núi cao nhưng lại không có chút dấu vết của núi phun máu, dấu vết của cổ kiếm cũng không có. Gặp không ít ma quỷ nhưng cũng không đáng sợ, Tôn Vũ Lạc bị dọa đến nổi muốn ngất xỉu.

"Nhìn này, phía trước có một tòa thành lớn!" Tôn Vũ Lạc kinh ngạc hét lên.

An Lâm nhìn bản đồ, nói: "Trên bản đồ không có đánh dấu tòa thành này."

"Khu vực chưa được thăm dò, chưa rõ tính nguy hiểm! Gâu!" Hai mắt Đại Bạch sáng ngời, hơi phấn khích.

"Nơi này gần với trung tâm của vùng đất Tử Linh Ma, đi xem thử." An Lâm mỉm cười, nói.

"Thật... Thật sự phải đi sao? Cảm thấy nó thật âm u!" Vẻ mặt Tôn Vũ Lạc sợ hãi.

Tôn Vũ Lạc cảm kích nhìn Đại Bạch.

"Không sao, không sao, cẩu ca sẽ che chở cho cậu!" Đại Bạch dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu Tôn Vũ Lạc, mở miệng an ủi hắn.

"Nhưng... Nhưng tôi thật sự rất sợ, từ nhỏ tôi đã sợ ma..." Tôn Vũ Lạc ấp úng nói xong dường như cảm thấy không ổn.

An Lâm bất lực nhìn Tôn Vũ Lạc: "Này, dọc đường đi ngoài việc sợ hãi và thét chói tai cậu còn có thể làm được gì nữa không? Cậu là kiếm tiên Hóa Thần hậu kỳ mà!"

Tôn Vũ Lạc vô cùng ngưỡng mộ.

Đại Bạch đắc ý nói: "Đây là sở trường của tôi!"

Phía trước xuất hiện một bóng đen lớn.

Là một tên mập mạp, máu chẩy đầm đìa, hắn để trần nửa thân trên, thịt bị rách, nội tạng lộ ra, hắn kéo lê ruột của bản thân trên mặt đất, một tay cầm dao mổ, một tay nội tạng đầy máu nhưng dáng vẻ lại như đang cười rất tươi.

Hắn mở miệng hỏi: "Mấy người... Có thấy đầu của tôi... Ở đâu không..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận