Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1362: Không có ai biết bí mật của ta mà vẫn có thể sống sót

Trong khi Phong Vô Nhai đang vỗ về chơi đùa hai cô gái, An Lâm không cẩn thận liếc nhìn đũng quần hắn.

Sau đó, An Lâm khiếp sợ phát hiện, đũng quần Phong Vô Nhai, lại hoàn toàn không có dấu hiệu nhô ra!

Chuyện này chứng tỏ điều gì?

Việc này không khỏi làm người ta chìm vào trầm tư.

An Lâm cảm thấy có khả năng là vẫn chưa tới lúc sao, cho nên hắn tiếp tục âm thầm quan sát.

Hai cô gái bị vuốt ve đến mức hô hấp dồn dập, sắc mặt ửng hồng, thân thể mềm mại trắng noãn uốn éo ở trên giường, nhưng Tiên Vương vẫn chậm chạp không chịu làm ra động tác kế tiếp, làm cho các cô có phần khó chịu.

Một phút trôi qua, nửa canh giờ, một canh giờ...

Sau một hồi mây mưa thất thường.

Sau khi thề xong, Phong Vô Nhai mới ôm hai mỹ nữ, vui vẻ bắt đầu đi ngủ.

Đúng, Tiên Vương thống trị toàn bộ lục địa, lại bị bệnh liệt dương!

"Bổn Tiên Vương đã sủng hạnh hai em, từ nay về sau, hai em chính là người phụ nữ của bổn Tiên Vương! Các em đều phải lấy đạo tâm ra thề, rằng sẽ không tiết lộ chuyện đêm nay ra ngoài!" Phong Vô Nhai thản nhiên nói.

Hắn biết, một khi điều bí mật này bị tiết lộ ra ngoài, thế giới sẽ xảy ra chấn động!

Vẻ mặt của hai phi tử xinh đẹp rất mờ mịt, chung quy vẫn thấy có chỗ nào không đúng, thì ra là lên giường trong truyền thuyết, chính là thế này sao?

Chẳng biết tại sao, hắn lại nghĩ tới hệ thống của mình.

Ba người cuối cùng cũng dừng động tác.

Cho tới bây giờ An Lâm vẫn cảm giác chấn động không dứt, rõ ràng cũng là cảnh giới Hợp Đạo, chân gãy tay đứt là đều có thể mọc lại một cách dễ dàng, cho dù là thằng em bị gãy, chắc hẳn là cũng có thể mọc lại một lần nữa mới đúng, sao lại đến nông nỗi này chứ?

Không, chắc chắn không phải là cái kiểu thế này, rõ ràng không giống như trong sách cấm viết!

Từ đầu đến cuối, Phong Vô Nhai vẫn không cởi cái quần cộc của hắn xuống.

An Lâm âm thầm quan sát, trong lòng đã sớm nhấc lên sóng to gió lớn, suy đoán trước mắt tựa như đã trở thành thực tế, hắn thật sự phát hiện một bí mật khủng khiếp của Tiên Vương.

An Lâm vẫn cứ hoang mang không dứt, nếu thằng em nhỏ của hắn ta đã không thể "cứng" lên nổi, còn lập ra hậu cung ba ngàn mỹ nữ để làm cái gì? Chẳng lẽ chơi như thế vẫn có cảm giác?

Hai phi tử nào dám không nghe, lập tức thề rằng sẽ giữ bí mật, đồng thời các cô cũng biết, chàng trai tôn quý nhất toàn bộ đại lục này, dường như thật sự có vấn đề...

Không có ai có thể trả lời cho nỗi nghi ngờ của An Lâm, trừ khi hắn tự mình chạy đi hỏi Phong Vô Nhai, trực tiếp hỏi: Người anh em, thằng em bé bỏng của anh đã không dùng được nữa, vì sao còn muốn mở hậu cung với nhiều mỹ nhân như thế?

Đây hoàn toàn không phải là tu chân!!!

Chẳng lẽ là vì một lý do nào đó không thể đối kháng, mới khiến thân thể Tiên Vương bị thiếu sót như thế này?

"Ta liến nói lúc ta đang trong cuộc vui, không hiểu vì sao ta lại cảm thấy có gì đó không đúng..."

Hai phi tử nằm ở bên cạnh hắn bị làm cho sợ đến mức hét ầm lên, chỉ trong nháy mắt, thân thể bị gió lạnh màu đen cắn nuốt, tan rã không thấy nữa.

Phong Vô Nhai nhìn về phía An Lâm ẩn núp, hai mắt khẽ nheo lại: "Thật không nghĩ tới, thế gian này lại thật sự có người có thể ẩn núp ở trước mặt ta, ngươi rất giỏi... Nhưng không có ai biết bí mật của ta, mà vẫn có thể sống sót cả!"

Trong lúc An Lâm còn đang suy nghĩ lung tung, Phong Vô Nhai vốn đã nằm ở trên giường nghỉ ngơi, đột nhiên mở ra hai mắt, trong phút chốc, tựa như vạn quỷ khóc gào thét, gió lạnh gầm thét, vô số đóa hoa sen màu đen nở rộ ở trên hư không!

Ầm!

Chẳng qua là hắn không thể làm thế được. Chắc chắn là Phong Vô Nhai sẽ không thành thật trả lời, ngược lại còn liều mạng với hắn...

Phong Vô Nhai có lòng tin, rằng hắn chỉ cần tiện tay đánh ra một kích là có thể nghiền nát một gã thượng tiên cảnh giới Phản Hư.

Hàn lực phân giải ra rồi đóng băng toàn bộ tẩm cung.

Cả vùng đất rung động.

"A...!"

An Lâm thầm giật mình, hắn biết lần này không phải là lừa gạt, hắn thật sự bị phát hiện rồi!

"Chết đi!" Phong Vô Nhai chộp tay một cái.

Băng Tinh màu đen mang theo lực lượng đóng băng hủy diệt ầm ầm nổ tung.

Mặt An Lâm liền biến sắc, một luồng cảm giác nguy hiểm cực độ xông lên đầu.

Một loại âm thanh ngưng kết vang lên, hư không xung quanh An Lâm kết xuất ra Băng Tinh màu đen.

"Tạch tạch tạch..."

Phong Vô Nhai sâu kín lên tiếng, ngồi dậy từ trên giường.

Trong lúc bất chợt, ngọn lửa như mặt trời chói mắt, xé rách lực lượng đóng băng của Phong Vô Nhai.

Một ngọn lửa như là sao chổi phá vỡ vòm trời, chạy dài trong bầu trời đêm.

"Muốn chạy trốn?" Phong Vô Nhai lạnh lùng hừ một tiếng, thân thể bay lên trời, đuổi theo ngọn lửa kia.

An Lâm thi triển thần hỏa Đại Nhật Viêm, thấy chàng trai đuổi theo phía sau mình, nhẹ nhàng cười một tiếng, thi triển thân pháp Côn Bằng Hành, cả người như đại bàng giương cánh, bay xa ba trăm dặm!

Phong Vô Nhai thầm hoảng sợ, hắn còn chưa từng thấy ai có tốc độ nhanh như An Lâm cả!

Đột nhiên xảy ra chiến đấu, chấn động đến cả Tiên Vương cung.

Vô số người đều hướng ánh mắt về phía ngọn lửa trên bầu trời đêm.

Ngọn lửa kia thật sự là quá chói mắt, cho dù là ai nhìn về phía bầu trời đêm, cũng có thể ngọn lửa như có thể chiếu sáng cả bầu trời đêm kia.

Một đám người tu tiên bay lên bầu trời, nhìn về phía xa xăm trên bầu trời.

Không có ai biết thân phận của cường giả kia, ai cũng rất tò mò.

Bọn họ biết, cái tên cường giả đột nhiên tới trêu chọc Tiên Vương, đáng để bọn họ coi trọng.

Một đám lão quái vật sống ở Tiên Vương cung, mở hai mắt ra, nhìn về phía trận chiến diễn ra.

An Lâm chỉ bị Phong Vô Nhai đánh lùi hơn một ngàn mét, nhưng thân thể lại không có chút vết thương nào.

"Đây tuyệt đối là thượng tiên cấp bậc đứng đầu!"

"Hí... Không thể nào, người kia lại có thể đỡ được một chiêu của Tiên Vương?"

Tiên Vương mới vừa ra tay, tất cả tiên nhân đều cảm nhận được một lường lực lượng kinh khủng đang khuếch tán.

Không có ai dám trực tiếp đối diện một kích kia của Tiên Vương, bọn họ như đã có thể thấy được cảnh tượng cái bóng dáng chói mắt như mặt trời kia, bị một chưởng của Tiên Vương đánh cho tan xương nát thịt.

Bóng dáng kia không hề sợ hãi, xông thẳng về phía Tiên Vương, cũng tung ra một chưởng.

Ầm!

Băng vụn màu đen và thần hỏa nóng cháy đồng thời nổ lên.

Trên bầu trời đêm, phảng phất như là mặt trời nổ tung, phát sáng đến mức suýt nữa chói mù mắt những vị tiên đang xem chiến.

Trên hư không trong phạm vi mười dặm, như mạng nhện tan tành, nhấc lên cuồng phong điên cuồng đánh về phía Tiên Vương cung.

"Uy lực thật là khủng khiếp!"

"Trời ạ, thế mà người nọ lại không chết!"

Phong Vô Nhai dẫm trên hoa sen đen, như nhanh lại như chậm đến mức tận cùng, lần nữa đuổi theo An Lâm, chụp một chưởng lên người An Lâm, trong phút chốc, hư không đông lại, vạn vật yên tĩnh.

Trong lúc bọn họ đang bàn tán sôi nổi.

"Muốn chết mất thôi, còn chưa có ai có thể sống sót từ tay Tiên Vương."

"Trời ạ, rốt cuộc là ai dám xông vào Tiên Vương cung, lại còn làm cho Tiên Vương tự mình ra tay?"

"Mau nhìn, kia là Tiên Vương phải không?"

Xuân Hoa cung đã sớm cảm nhận được dao động truyền đến từ trận chiến đấu, một đám phi tử phản ứng nhanh hơn, đã sớm nhìn về phía bầu trời đêm tối đen kia.

Trừ một người.

Dương Linh Thiến mặc bộ váy đỏ, mỉm cười đứng ở nóc nhà, nhìn chàng trai áo trắng nhanh nhẹn trên bầu trời đêm, kích động đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, bàn nắm chặt tay nhỏ bé.

"Là An Lâm thượng tiên, đó chính là An Lâm thượng tiên...!"

Vốn dĩ cô còn tưởng rằng An Lâm chỉ là một vị thượng tiên bình thường, lại không ngờ rằng An Lâm lại có lực lượng của một thượng tiên đứng đầu như thế!

Vốn là Dương Linh Thiến cảm thấy khiếp sợ và mừng rỡ với thực lực của An Lâm, nhưng rất nhanh trên mặt của cô liền bị vẻ lo lắng thay thế.

"Vì sao lại đánh nhau, sao hắn thật đã đánh nhau rồi?Có thực lực mạnh như vậy, vì sao lại đi trêu chọc Tiên Vương..."

Dương Linh Thiến rất gấp, rồi lại không biết phải làm như thế nào thì mới có thể giúp được chàng trai kia.

Đột nhiên, cô hồi tưởng lại những lời mà An Lâm đã nói với cô, rằng nếu có cơ hội nhất định phải đánh một trận với cái kẻ được gọi là Tiên Vương kia, lúc ấy cô còn rất có lệ, rất lơ đễnh.

Hôm nay xem ra...

An Lâm không hề nói đùa! An Lâm thật sự muốn làm như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận