Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1287: Vô địch

An Lâm hoàn toàn không cần nhìn thử xem người tới là ai, vì chỉ cần nghe câu nói kia thôi là hắn đã đoán được rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó một thiếu nữ ma pháp đáng người yểu điệu, mặc một đồ thuỷ thủ màu lam xinh đẹp, tay cầm pháp trượng Lục Vũ, xuất hiện cách đó không xa, đôi mắt của cô loé lên ánh nhìn đầy phấn khởi.

"Thiên tài bộc phá, Long Quy mặc giáp, đừng hoảng nhé, tôi tới cứu các cậu ngay đây!" Liễu Thiên Huyễn cười hì hì lên tiếng chào hỏi mọi người.

An Lâm sửng người ra vài giây, mới kịp nhận ra cô đang nói gì, hắn tức giận la lên ngay: "Long Quy mặc giáp em gái cô ấy, đừng có mà ở đó nói lung tung, tôi rõ ràng là Vô Cực Kiếm Thánh!!"

Thánh thiên sứ Mễ Già Lặc thì khẽ chau mày, mấy tu sĩ đó đang nói cái gì vậy, sao hắn không nghe hiểu gì hết vậy!? Nhưng mà không hiểu thì cũng chẳng sao, chỉ cần chém sạch hết họ là được rồi.

Thánh quang khuấy động.

Một đường kiếm hình cung dài hơn trăm mét, dùng tốc độ cực nhanh chém ngang một đường về phía Liễu Thiên Huyễn.

Liễu Thiên Huyễn vội vàng dùng pháp trượng chắn trước mặt mình, đường kiếm và pháp trượng chạm vào nhau, bộc ra tiếng vang thật lớn, sóng lực khổng lồ và kiếm khí lạnh thấu xương thổi quét ra chung quanh, đánh bay cô gái nọ.

"Không thể tiếp tục lãng phí thời gian với các người nữa." Mễ Già Lặc than khẽ một câu, hắn cầm thanh kiếm Thánh vẽ một đường cung hình tròn giữa không trung, vòng tròn nọ không ngừng khuếch trương ra chung quanh.

"Ánh sáng chung cực!" Liễu Thiên Huyễn thả một chiêu cực lớn với đám lông vũ nọ.

Trên mặt đất, Hiên Viên Thành cũng ngay tức khắc chém ra mấy đường kiếm Cuồng Bạo.

Đột nhiên, từ đằng xa một cột sáng năng lượng cực nóng, xé rách không gian lao tới.

Liễu Thiên Huyễn bay một lúc lấy lại được chân bằng, hai chân đạp mạnh xuống một cái, miễn cưỡng không để mình tiếp tục lùi ra sau nữa, pháp trượng Lục Vũ của cô trong lúc ấy cũng vẩy ra hơn chục cầu năng lượng đủ để làm bẻ cong không khí, những quả cầu năng lượng đó đang dùng tốc độ cực nhanh bay về phía Mễ Già Lặc.

An Lâm và Hiên Viên Thành thấy thế, cũng lập tức tấn công mớ lông chim.

"Thiên tài bộc phá, Long Quy mặc giáp, hai người còn đứng ngớ ra đó làm gì vậy hả, mau phụ tôi một tay đi chứ!" Liễu Thiên Huyễn la lên hối thúc.

Trực giác nói cho cô biết, đống lông vũ đó không hề đơn giản.

Mễ Già Lặc đang so chiêu với An Lâm, ngay khi hắn chém bay An Lâm sống dai hệt như một con gián lần nữa, thì mớ cầu năng lượng kia lại bay thẳng tới trước mặt hắn. Hắn nhướng mày sử dụng lá chắn Thánh Quang bao phủ toàn thân mình, rồi mặc kệ mớ cầu năng lượng đó va chạm và nổ trên lá chắn.

Lúc này An Lâm mới lấy lại tinh thần, kiếm Thắng Tà trong tay hắn nhắm thẳng về phía Mễ Già Lặc.

Những cọng lông vũ màu trắng rời khỏi sáu cái cánh, bay về phía vòng tròn màu trắng nọ.

Cuối cùng, mớ lông vũ màu trắng cũng bay vào trong vòng tròn trắng.

Những đòn tấn công không ngừng được tung ra làm Mễ Già Lặc có hơi bực mình.

"Vũ Hoá Thiên Quốc!" Mễ Già Lặc vừa dứt lời, mớ lông vũ trắng lập tức nát vụn, vòng tròn trắng mở rộng ra vài trăm trước, ánh sáng thần thánh được áp súc tới gần như hoá thành thực tế, bắt đầu chiếu rọi khắp thế gian.

Mễ Già Lặc bất đắc dĩ, hắn lại lấy kiếm ra, cứng rắn chém đôi chiêu ánh sáng chung cực của Liễu Thiên Huyền, bởi vì cô đã nghĩ đúng, mớ lông vũ kia quả thật không hề đơn giản.

Nhưng mà, kiếm thánh Mễ Già Lặc cầm trong tay liên tục vẽ ra những đường kiếm, có thể chống đỡ toàn bộ chiêu thức của ba người họ.

Trước tình hình thần hoả không cách nào phát huy và thay đổi được hiện trạng, trạng thái Hoả Thần bùng nổ cũng xem như vô dụng, nguyên khí Hắc Minh có thể nói là đòn cuối cùng gỡ vốn của hắn.

"Kết thúc rồi." Mễ Già Lặc vung một đường kiếm về phía An Lâm, ánh sáng thần thánh phá vỡ mọi thứ, tạo ra một quỹ đạo không cách nào ngăn cản nổi giữa không trung.

Nhưng mà lúc này, hắn đã không còn sự lựa chọn khác nữa rồi.

Một trọng lục đáng sợ, đang đè xuống làm ba người họ không cách nào đứng dậy nổi!

Hai luồng năng lượng va chạm và nổ tung.

An Lâm, Hiên Viên Thành, Liễu Thiên Huyễn, đều quỳ chống gối xuống đất, cơ bắp toàn thân vang lên tiếng răng rắc.

Đúng vậy, cái kiếm ý này, cái sức mạnh Thánh Viêm này, là thứ hắn vô cùng quen thuộc.

"Tiểu Lan!" Hắn lớn tiếng kêu lên.

An Lâm bị sóng năng lượng lan ra đánh bay mấy chục mét, ngã nhào xuống đất, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác mừng như điên.

Đúng vậy, đây là trọng lực đè ép tới từ Thiên Quốc, không có bất kì kẻ nào có thể trốn thoát được sức mạnh này.

Nếu hắn không xài, lần này không chỉ hắn, mà cả anh Thành và học tỷ Liễu cũng sẽ thua hết!

Đường kiếm mang theo ánh sáng thần thánh đánh thẳng về trước, mặt An Lâm lộ rõ vẻ kiên quyết, hắn đang định điều động sức mạnh trong cơ thể, lại chợt thấy có một đường kiếm chói mắt nóng rực khác che hết toàn bộ tấm mắt hắn, rồi va chạm ầm ầm vào trong đường kiếm của Mễ Già Lặc.

Rầm! Uỳnh!

Hai mắt An Lâm trầm xuống, cuối cùng hắn vẫn quyết định sự dụng đòn sát thủ của mình, nguyên khí Hắc Minh!

Đổi cách nói khác, kỳ thật cái này là một thuật pháp vô dụng, hắn mà dùng đồng nghĩ với việc sẽ phải rời khỏi hoạt động lần này, nên An Lâm mới do dự không muốn dùng như vậy.

Cái giá này rất có thể sẽ khiến hắn không còn chút sức lực nào, không cách nào đánh tiếp được nữa!

Nhưng mà, một khi hắn sử dụng nguyên khí Hắc Minh, chỉ bằng tu vi Đạo Chi Thể cấp mười của hắn hiện giờ, chắc chắn sẽ không thể chống đỡ nỗi và thân thể hắn sẽ phải chịu đựng tác dụng vụ cực lớn.

Đó chính là chiêu thức của Hứa Tiểu Lan!

Mễ Già Lặc chuyển mắt nhìn về phía cô gái với bộ váy xanh thước tha đằng xa, cô đứng đó, ngạo nghễ xuất trần, ánh mắt cả hai trao đổi một chớp mắt, Mễ Già Lặc mới nói: "Các người đều đã trở về rồi à."

Trên hư không, đột nhiên xuất hiện những gợn sóng.

Mễ Già Lặc như đã nhận ra điều gì đó, lập tức vung kiếm, chém một đường về hướng nào đó trên hư không.

Tiếng vật thể va chạm vang lên ầm ầm.

Một vầng trăng tròn màu lam lấy tốc độ bắt thường khó thể nhìn thấy, đáp xuống thân kiếm ánh sáng thần thánh, toả ra ánh sáng rực rỡ lạnh tanh!

"Chọn thời cơ đánh lén không tệ, nhưng muốn làm tôi bị thương, đúng là nằm mơ giữa ban ngày." Mễ Già Lặc ra sức vung mạnh tay một cái, vầng trăng xanh bị văng xa thật xa.

Một cô gái mặc bộ váy cung đình màu lam, như tiên tử đứng dưới trăng, lấp lánh xuất trần xuất hiện, bàn tay trắng nõn của cô xoay một cái, vầng trăng màu lam quay một vòng ngoan ngoãn trở về trong tay cô, sắc mặt cô nghiêm túc nhìn chằm chằm thiên sứ sáu cánh đằng xa.

"Tô Tô, cô cũng tới rồi à!" An Lâm vui vẻ la lên.

Mễ Già Lặc giữ nguyên sắc mặt lạnh tanh rút ngón tay về, chỉ một chốc, hắn đã đánh bại cả năm người!

Tô Thiển Vân còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy một bóng trắng xuất hiện trước mặt mình, ngón tay hắn điểm vào hư không một cái, ánh sáng thần thánh loé lên, bụng Tô Thiển Vân như bị giáng một cú thật nặng, cô ọc ra một ngụm máu tươi, té rầm một cái xuống đất.

Ngay giây tiếp theo, Mễ Già Lặc biến mất tại chỗ, tránh thoát vòng trăng đánh về phía mình.

Ngay sau đó, hắn lại vung tay chém ngang một đường, ánh sáng thần thánh lướt ngang qua đất trời, đánh bay Hứa Tiểu Lan ra xa cả cây số, làm cô va phải vách đá ngã xuống.

Mễ Già Lặc vươn tay làm động tác nắm lấy hư không, sức mạnh Vũ Hoá Thiên Quốc bùng nổ hết cỡ, ba tiếng nổ rầm rầm rầm vang lên, An Lâm, Liễu Thiên Huyễn, Hiên Viên Thành, đều bị trọng lực đè ép tới lún sâu vào trong đất.

Mễ Già Lặc là như vậy, An Lâm cũng như thế và hai người Hứa Tiểu Lan, Tô Thiển Vân cũng không khác là bao nhiêu.

Ở một hướng khác trên trời, sắc mặt Mễ Già Lặc triệt để đen thui.

"Đám người Trác Lạc vậy mà lại bị hạ gục hết cơ à? Sao lại như vậy được..."

Hắn biết rất rõ, hai cô gái đằng xa đó, tu vi thật sự là một người tu vi mới chỉ tới cảnh giới Hoá Thần, người còn lại cũng mới tới Phản Hư sơ kỳ.

Mà ba người bọn Trác Lạc, trước khi vào thế giới này đều đã là đại năng cảnh giới Phản Hư cả rồi!

Dù là khả năng chiến đấu hay cách vận dụng thuật pháp của ba người họ, không có gì là thua hai cô hai này cả, vậy tại sao họ lại thua được chứ?

Mễ Già Lặc hoàn toàn không nghĩ ra được.

Nhưng mà, khi hắn nhìn tới vòng tròn thần bí khó lường trên tay Tô Thiển Vân, và nhớ lại đường kiếm đáng sợ lúc nãy Hứa Tiểu Lan chém về phía hắn, hắn đã hiểu được phần nào rồi.

Hai cô gái đứng trước mặt hắn này, đều có thực lực tự thân cao hơn cảnh giới tu vi của mình rất nhiều!!

Nói như vậy, những cường giả có thể vượt cấp thách đấu, thì dù là khi biến trở về Đạo Chi Thể cấp mười, họ cũng có thể phát huy ra sức mạnh vượt xa cảnh giới của mình!

"Cái này toàn là nhờ anh Thành đã liều chết giúp bọn em tranh thủ cơ hội đấy. " Hứa Tiểu Lan nói, lòng đầy biết ơn.

"Cái gì cơ, mọi người đã lấy được một gốc bàn đào rồi cơ à!" An Lâm trừng to hai mắt, lộ ra vẻ mặt không dám tin nhìn hai cô gái đứng đằng xa.

"May mà không làm nhục mệnh, sau khi xử lý ba người Bạch Vũ tộc và xuyên qua mê trận, bọn tôi đã tìm được nó trên một đỉnh núi tuyết." Hứa Tiểu Lan ra hiệu mọi thứ đã "OK", cười đáp.

"Cây bàn đào sao rồi?" Hiên Viên Thành lo lắng hỏi.

"Bạn học An Lâm, cậu cũng ở đây cơ à." Tô Thiển Vân cười, đồng thời thở phào một tiếng: "Tốt quá đi mất, may mà cậu cũng ở đây, không thì chắc bạn học Hiên Viên sẽ gặp tai ương rồi."

Cả đám bạn bè cực mạnh đã tới rồi, làm sự tự tin của hắn cũng tăng lên đáng kể.

"Các người đúng là rất mạnh đấy, nhưng với tôi mà nói."

"Chỉ một mình tôi cũng đã dư sức đánh bại năm người các người rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận