Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1146: Đúng là trùng hợp nhỉ, vậy cứ theo cách cũ nhé

Hành động phải nói là vô cùng khó tin của Hứa Tiểu Lan, đã làm An Lâm ngạc nhiên ngớ người ra một lúc.

Nhưng quá trình kế thừa sức mạnh của rồng vẫn chưa kết thúc, sức mạnh vô hình vẫn đang không ngừng ồ ạt tiến vào trong cơ thể của Hứa Tiểu Lan.

Cô không muốn trán mình mọc ra sừng rồng, cho nên đôi mắt vàng của cô lại càng thêm rực rỡ chói mắt, như thế sức mạnh rồng đã chuyển hết đặc thù của đôi sừng rồng lên trên đôi mắt cô vậy.

Sức mạnh rồng hoà tan vào trong cơ thể của Hứa Tiểu Lan, phải trả qua sự luyện chế và tinh lọc của của thánh hoả Chu Tước, mới được huyết mạch Chân Long trong người cô chấp nhận dung hợp và đồng hoá.

Huyết mạch Chân Long ngày càng mạnh hơn, huyết khí tăng thêm một bậc, đồng thời kinh mạch, xương cốt, khí hải, đạo căn, thần hồn... Mỗi một bộ phận trên cơ thể Hứa Tiểu Lan đều được cường hoá thêm một bậc mới.

Rồng ngẩng đầu, nhìn Chu Tước cao cao tại thượng bên trên.

Chu tước cúi đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào con rồng đang cuộn mình dưới đất.

Hai huyết mạch lớn trong người Hứa Tiểu Lan bắt đầu nhìn thẳng vào nhau.

Hứa Tiểu Lan và An Lâm nhìn nhau, mắt cô có hơi bối rối, nhưng càng nhiều là vẻ vui vẻ và ngạc nhiên: "Hình như em... sắp đột phá rồi!"

Lần tăng lên cảnh giới này của Hứa Tiểu Lan, quả thật vô cùng khó tin! Mới chỉ qua có hai ba năm, cô đã từ kì Hoá Thần đột phá thẳng tới kì Phản Hư, có cần biến thái tới vậy luôn không?!

Như thể sợi dây xích trói buộc nào đó đã bị phá vỡ.

An Lâm nghe mà hết cả hồn: "Em ấy, làm gì mà như tự mang hệ thống hack vậy!"

Răng rắc...

An Lâm làm Độ Hoá Tôn Giả, từ lúc tu tiên tới giờ, không biết hắn đã giúp bao nhiêu tu sĩ độ kiếp, đương nhiên lần này hắn cũng sẽ đứng một bên hộ pháp.

Trong nháy mắt đó, khí thế của Hứa Tiểu Lan thay đổi hoàn toàn, một con ngươi của cô hoá thành màu lửa trắng thánh khiết, một con người còn lại thì hoá thành màu vàng kim thuần thuý, uy thế toả ra từ đôi mắt cô cuộn cuộn mênh mông như biển rộng.

Hứa Tiểu Lan đảo mắt khinh thường, không thèm để ý tới An Lâm nữa, chỉ chuyên chú vào việc đột phá của mình.

Một tiếng nứt vỡ giòn tan vang lên.

Cùng lúc này một cột sáng màu vàng phóng ra khỏi người Hứa Tiểu Lan đâm thẳng lên trời cao, như muốn phá tan bầu trời đầy sao, đâm tới nơi cao nhất sâu nhất trên đó.

An Lâm: "..."

Bầu trời trên cao, mây đen đã kéo tới che kín một phương, bắt đầu tích điện.

An Lâm nhìn phía Hứa Tiểu Lan, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy đoán cực kì khó tin.

An Lâm ngẩng đầu nhìn cả một biển mây đen, lập tức sợ tới hết cả hồn.

Bầu trời ngay trên đầu họ, bắt đầu có mây đen vần vũ kéo tới.

Vì để an toàn, hắn còn thả Đạt Tam và Yêu Cơ ra, cho hai con người máy bảo vệ phạm vi phòng ngoài.

"Thật đúng là quá kinh khủng... Không biết lôi kiếp sẽ đáng sợ tới mức nào đây..." An Lâm nhìn biến mây nhìn không tới điểm cuối, cả thần thức trải ra cũng không thể vươn tới điểm cuối này, trong lòng vừa vui mừng lại vừa thấy lo lắng.

Phải biết, bình thường hắn giúp người ta độ kiếp thăng cấp lên kì Phản Hư, mây đen bình thường chỉ kéo khoản một trăm dặm là nhiều.

Rất rõ ràng Hứa Tiểu Lan chính là loại người thứ hai đó.

An Lâm thử thả thần thức của mình ra thăm dò, kết quả lại phát hiện thần thức của mình đã vươn ra tận mấy trăm dặm mà vẫn chưa thể đi tới điểm cuối của biển mây đen!

Hắn nhanh chóng bố trí một trận pháp đơn giản trong phạm vi ba trăm dặm chung quanh, trận pháp này chỉ có có một tác dụng duy nhất, đó là khi có bất kì sinh linh nào đặt chân lên phạm vi trận pháp, đều sẽ nghe được một câu cảnh cáo: Kẻ nào dám tự tiện xông vào, giết không tha!

Bởi vì biển mây đen đó như thể kéo dài vô cùng vô tận, liếc mắt nhìn thật xa, cũng không thể nhìn thấy được điểm cuối!

Một ngọn Kim Hư Lôi vô cùng rực rỡ từ trên bầu trời đánh xuống, giáng lên người Hứa Tiểu Lan!

Ầm ầm!

Vì an toàn và ngăn chặn hết toàn bộ tai hoạ ngầm, hắn sẽ xem toàn bộ sinh linh dám bước vào lĩnh vực của mình thành kẻ địch, không cho họ có bất kì cơ hội nào quấy rầy tới Hứa Tiểu Lan đang độ kiếp.

Hắn hít sâu một hơi: "Con mẹ nó! Mây đen này rốt cuộc nhiều tới cỡ nào vậy?!"

Cũng chính vì như vậy, nên An Lâm mới thấy lo lắng tới như vậy.

Sấm sét đáng sợ đã bắt đầu hình thành trong biển mây, thường thường sẽ có vài ngọn Kim Hư Lôi xé rách biển mây, mang tới ánh sáng vàng chói mắt cho thế gian.

Lần độ kiếp này, An Lâm không cho phép bất kì kẻ nào tới quấy rầy họ cả.

Nhưng mây đen của Hứa Tiếu Lan, nói ít cũng phải trải dài suốt mấy trăm dặm!

Ông trời thường chướng mắt bọn ngu ngốc, nhưng đồng thời cũng ghen tị với những kẻ thiên tài.

Hai tình huống dẫn tới cái chết cao nhất trong lúc độ kiếp lên kỳ Phản Hư, một là do căn cơ không ổn định, hai là vì quá yêu nghiệt!

Chuyện độ kiếp này trước giờ chưa bao giờ là càng mạnh thì càng dễ thành công.

An Lâm thử cảm nhận uy lực của ngọn Kim Hư Lôi đó, chỉ mới là ngọn sấm sét đầu tiên thôi, mà uy lực đã vượt xa những ngọn sấm sét độ kiếp thứ ba mươi mấy của các tu sĩ bình thường...

Thật không hổ là thiên tài bị ông trời ghen tị, ông trời quả nhiên là sẽ chăm sóc đặc biệt nhất có thể.

Hứa Tiểu Lan thả lớp lá chắn của Chân Long ra, lớp lá chắn làm yếu bớt uy thể của Kim Hư Lôi, cuối cùng biến nó thành mức độ mà cơ thể hiện tại của cô có thể thừa nhận nổi, sau đó cô sẽ dẫn nó vào trong cơ thể mình, lợi dụng Kim Hư Lôi tìm hiểu đại đạo trong trời đất, tự rèn luyện bản thân mình.

Tu sĩ bình thường chống lại lôi kiếp là vì mạng sống, còn thiên tài chống lại lôi kiếp là vì muốn lợi dụng nó để tu luyện, như vậy mới có thể dựa vào Kim Hư Lôi, lĩnh ngộ chân tướng đại đạo trong trời đất

Đương nhiên, tới giai đoạn cuối của độ kiếp, thì ai cũng như ai đều là vì giữ mạng mà thôi.

Chín chín tám mươi mốt ngọn Kim Hư Thiên Lôi.

An Lâm tin rằng những Kim Hư Lôi giai đoạn đầu đều sẽ không làm khó dễ được Hứa Tiểu Lan.

Hắn ngồi xếp bằng ở một chỗ cách Hứa Tiểu Lan không xa, ngẩng đầu nhìn lên không trung xa xa.

Chỉ độ kiếp thăng cấp mà thôi, mây sét đã bao trùm suốt mấy trăm dặm, gây ra động tĩnh lớn thế này, liệu có làm kinh động tới những đại năng cảnh giới Phản Hư khác không nhỉ?

Một con rồng lửa màu vàng có khí tức cực kì đáng sợ, đuổi sát theo Ngao Tình Ngọc, trong nó không khác gì một mặt trời nhỏ, mỗi một hơi thở của nó đều khiến bầu trời lần lượt thay đổi giữa tối và sáng, như thể mặt trời mọc lên rồi lại lặn đi ngay tức khắc.

"Để cho thần Thái Dương Apollo của Long Lâm phương Tây ta đây, đốt cháy và tinh lọc con người ngươi đi nào, hãy hoá thành sức mạnh dung nhập vào người ta đi!"

Một tiếng rồng ngâm cực kì hùng hồn vang vọng trên bầu trời.

"Ha ha ha... Ngao Tình Ngọc, mày không trốn thoát được đâu!"

Còn ở một hướng khác, chỗ đó có lửa cháy hừng hực, như muốn đốt cháy toàn bộ vạn vật sinh linh trong trời đất.

Đằng sau hắn, một con Băng Sương Cự Long đang gầm gừ đuổi theo, cả một vùng trời đều bị lĩnh vực cực lạnh bao trùm, như mang theo cả uy thế của đất trời.

Lúc này, Hứa Tiểu Lan đã an toàn vượt qua ngọn lôi kiếp thứ chín

Chợt An Lâm giật mình, chuyển mắt nhìn về một hướng nào đó.

"Thật đúng là có kẻ muốn chết à?"

An Lâm phát hiện trận pháp mình bày ra không biết đã bị kẻ nào chạm vào, cực kì tức giận.

Hắn đứng lên, viêm lực trong cơ thể bùng nổ hừng hực, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng sử dụng hình thức hoả thần để giết chết kẻ địch.

Đúng lúc này, có một cái bóng màu trắng bắt đầu xuất hiện đằng xa.

Khi An Lâm nhìn thấy cái bóng trắng kia, cũng hơi ngớ người ra.

"An Lâm đạo hữu, cứu tôi với!"

Hoá ra cái bóng đó chính là Ngao Tình Ngọc, tóc tai của hắn đã cháy đen, mặt cũng dính đầy lọ nghẹ, vô cùng chật vật quát la kêu cứu.

Vực Thái Sơ Cổ Long lớn tới như vậy, đại năng Phản Hư hậu kỳ còn cực kì hiếm thấy nữa, chắc vận số của hắn sẽ không tệ tới mức đó đâu nhỉ...

Được một lúc, hắn lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ lo lắng không đâu trong đầu đi.

An Lâm ngồi đó lầu bầu tự nhủ, trong lòng không ngừng cân nhắc mọi chuyện, nhưng càng nghĩ hắn lại càng thấy bất an.

"Nếu chỉ có một đại năng Phản Hư hậu kì tới kiếm chuyện, mình còn có thể chống đỡ được một lúc, nhưng nếu tới hai người..."

"Nhưng mà mấy đại năng cảnh giới Phản Hư thì chưa biết sẽ thế nào, cái tâm lý nhân lúc cháy nhà đi hôi của ai ai cũng có thôi, đặc biệt là trong cái thế giới tàn khốc kẻ chết ta sống này, rất có thể bọn họ sẽ nhân cơ hội hiếm có này, giết chết người độ kiếp vốn không thể di chuyển được đó."

"Nếu chỉ là đám người cảnh giới Hóa Thần tầm thường thì mình không có gì phải sợ, mình không tin có tu sĩ Hoá Thần nào sau khi nghe được tiếng vọng trong đại trận của mình mà không biết sợ, dám can đảm chạy vào tìm chết."

"An Lâm đạo hữu, thật đúng là trùng hợp quá nhỉ, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, vẫn theo cách cũ đi nhé, cậu phụ trách đánh một con, tôi sẽ phụ trách đánh con còn lại, cậu thấy vậy có được không?" Ngao Tình Ngọc bay về phía An Lâm, vội vã mở miệng nói.

An Lâm: "..."

Trùng hợp cái đầu nhà cậu đấy! Chắc chắn là cố ý luôn, cậu biết tôi ở hướng này, cùng đường rồi nên mới cố ý dẫn chúng tới chỗ tôi chứ gì?!

"An Lâm đạo hữu?" Nhìn thấy An Lâm không có phản ứng gì, Ngao Tình Ngọc hơi lo lắng gọi thêm một tiếng.

An Lâm: "Con mẹ mày!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận