Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1299: Không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn

An Lâm bị hai người này nói chuyện tới mức tự nghi ngờ bản thân mình.

Ừm... đổi cách nói khác là hắn bị nói cho ngớ người luôn rồi.

Hai sinh linh Thạch Thông tộc đứng cách quan tài không xa, càng bàn bạc thì nội dung lại càng sâu xa khó hiểu hơn.

Chiều sâu vấn đề hai người này bàn đã vượt qua cả tưởng tượng của An Lâm, bay tới một độ cao cực kì là thường.

Sau khi tranh chấp được một lúc.

Sinh linh nhỏ tuổi của Thạch Tông tộc vui vẻ la lên: "Sư phụ, ý thầy là, bây giờ An Lâm trong quan tài là một con mèo của Schrödinger?"

Sinh linh lớn tuổi của Thạch Tông tộc trả lời: "Đúng đó là con mèo của Schrödinger!"

An Lâm: "???"

"Bên trong rừng hoa đào vẫn còn ba cây đào nữa, sao chúng ta phải treo cổ trên một cây chứ?" Sinh linh nhỏ tuổi của Thạch Tông tộc hỏi.

"Sư phụ anh minh!" Sinh linh nhỏ tuổi của Thạch Tông tộc vui vẻ khen ngợi.

"Vậy sư phụ, giờ chúng ta phải làm sao đây?" Sinh linh nhỏ tuổi của Thạch Tông không biết nên làm sao.

"Nhưng con có nghĩ thử chưa, độ khó khi tranh giành ba cây bàn đào kia là ở mức nào? Chúng ta còn chẳng phải đại năng Hợp Đạo, đi qua đó cũng chỉ hy sinh vô ích. Nhưng giờ, đã có kỳ ngộ xuất hiện trước mặt chúng ta, đây là thử thách cũng là ý trời." Sinh linh lớn tuổi của Thạch Tông tộc thì thào.

Chủ đề bàn bạc quay quay chuyển chuyển, cuối cùng được cả hai cho ra một kết luận gần như vô nghĩa.

Trong đại điện Vòm Trời.

Hai người nói chuyện một lúc, chủ đề thay đổi luôn rồi à?.

Cứ như vậy, sau quá trình thương lượng ngắn gọn, hai gã ngốc này vẫn quyết định mở nắp quan tài nghiệm thi!

An Lâm hết chỗ nói luôn rồi, giờ hắn dám chắc, hai sinh linh Thạch Thông tộc này, là hai kẻ ngu chỉ biết nghĩ lung tung!

Sinh linh lớn tuổi của Thạch Tông tộc vung tay lên, bắt đầu giải thích: "Cuộc đời không có gốc ngọn bay nhảy như bụi cát. An Lâm trong quan tài, thật ra là một trạng thái giả, đó có thể là An Lâm, cũng có thể là bẫy, hai trạng thái tồn tại này có thể chồng chập lên nhau! Trước khi mở quan tài ra, chúng ta không cách nào biết được An Lâm trong quan tài đang ở trạng thái nào!"

An Lâm hô to đồng ý, người trẻ tuổi này, ít nhất cũng còn tí đầu óc đó chứ!

Không ít đại năng đều nhìn thấy trạng thái của An Lâm, ai nấy đều bật cười.

"Nó tuỳ vào lựa chọn của chúng ta, vì một gốc bàn đào, có đáng để chúng ta mạo hiểm vậy không?" Sinh linh lớn tuổi của Thạch Tông tộc chậm rãi nói: "Một khi quan tài này chỉ là một cái bẫy của sát trận trong rừng hoa đào, vậy chúng ta sẽ bị nốc -ao!"

"Chắc hắn là tuyển thủ xấu hộ nhất trong hoạt động tranh bàn đào này luôn quá."

An Lâm muốn khóc luôn rồi nè, cuối cùng hắn cũng không thoát khỏi sự trêu cợt của vận mệnh à?

Hình ảnh chiến đấu đang được livestream.

Trong lòng Chu San thì vô cùng sung sướng, bà ta nhịn không được bật cười: "An Lâm, sao cậu không càn rỡ nữa đi, sao không ngang ngược nữa đi? Ha hả, tôi xem cậu làm sao xoay người được đây!"

Các đại năng đều bàn tán xôn xao.

Ầm ầm rầm...

"Tôi thấy hơi đau lòng cho An Lâm rồi đó, không biết hắn có thể lật ngược tình thế không nhỉ?"

Sinh linh nhỏ tuổi của Thạch Tông tộc sợ tới mức cứng người lại, đứng yên một chỗ.

"Lại còn là tuyển thủ thảm nhất nữa chứ, chỉ có thể nằm yên một chỗ, chờ đợi vận mệnh bi thảm của mình."

Vào lúc này, đôi mắt của An Lâm trở nên sắc lẻm, hắn liếc nhìn hai sinh linh Thạch Thông tộc nọ.

Sau đó, sinh linh lớn tuổi của Thạch Tông tộc lại nhìn An Lâm, hừ lạnh một tiếng, vung bàn tay to của mình lên, đập về phía An Lâm: "Đã là phế vật còn ở đây giả thần giả quỷ, tôi không chỉ muốn lột nhẫn không gian của cậu, còn muốn đánh cậu, cậu làm gì được tôi hở?"

"Đồ nhi, phải tin tưởng vào suy đoán và quyết định của mình, giữ gìn tín ngưỡng đừng để bị hù doạ!"

"Lật ngược tình thế nổi mới sợ, lật được thì lật từ lâu rồi, giờ đột nhiên lao khỏi quan tài chơi trò xác chết vùng dậy à?"

Nắp quan tài bị đẩy ra, An Lâm nằm bên trong cũng lộ ra ngoài.

"Ồ... đây là An lâm thật rồi!" Sinh linh lớn tuổi của Thạch Tông tộc vui vẻ la lên

An Lâm tuyệt vọng, nhưng vẫn cố giữ nụ cười mê hoặc của mình, dùng giọng nói mê hoặc hai sinh linh nọ: "Lại đây đi, bảo bối của ta... các người đã giúp ta mở nắp quan tài ra, nhẫn không gian của ta là của các người, mau tới đây lấy đi..."

Thánh thiên sứ Mễ Già Lặc của Vườn Địa Đàng cũng nhịn không được lắc đầu than thở: "Không ngờ kết cục của cậu ta lại là thế này, liều mạng đánh với tôi như vậy làm gì, còn không phải làm đá kê chân cho kẻ khác à... cách ra khỏi trường đấu của cậu, còn ức hơn tôi nhiều..."

Hai sinh linh tộc Thạch Thông tộc mở ra thuật pháp màu trắng bảo vệ chung quanh người mình, sau đó mới cẩn thận mờ nấp quan tài ra.

Chu San trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm An Lâm, như thể bà ta đã có thể nhìn thấy dáng vẻ bị tra tấn của An lâm rồi, đó chính là suối nguồn vui vẻ của bà ta.

"Không làm được gì cả, chỉ có thể nằm chờ chết, chờ kẻ địch tới gần, sợ lắm đúng không? Tuyệt vọng lắm đúng không? Rốt cuộc cũng nhìn thấy cảnh cậu bị tra tấn rồi, nghĩ tôi nó cũng làm tôi sướng rơn người rồi đây..."

"Ôi, tôi sợ lắm đó, mau chém tôi đi này!" Thạch Thông tộc lão giả cười, đối phương càng là loại này tư thái, nó lại càng khẳng định chính mình phỏng đoán là chính xác.

Leng keng! Lúc này, một đường kiếm màu vàng rực rỡ, đột nhiên quét ngang trời cao, biến hoa đào đang bay trong không trung thành bột phấn.

Kiếm ý mang theo uy thế vương giả bao phủ khắp mỗi một ngóc ngách của không gian, làm họ muốn thuần phục.

Hai sinh linh Thạch Thông tộc, cùng lúc cảm nhận được một kiếm ý vô cùng đáng sợ, tử vong gần như bao phủ toàn thân họ.

"Cẩn thận!!"

"Không còn kịp rồi, á!"

Đường kiếm màu vàng không chỉ có uy thế đáng sợ mà tốc độ còn nhanh tới mức làm người ta sợ hãi, chỉ trong nháy mắt nó đã chém ngang qua người hai sinh linh Thạch Thông tộc, máu tươi và đá vụn từ người họ bắn tung toé ra ngoài.

"Sao lại... sao lại vậy được... mình thật sự bị chém à?" Thạch Thông tộc lão giả vẻ mặt kinh hãi mà nhìn An Lâm, UU đọc sách www. uukanshu. com đầu óc nhất thời nghĩ không ra.

"Sư phụ, đây là bẫy, một cái bẫy thật đáng sợ!" Sinh linh nhỏ tuổi của Thạch Tông tộc la lên một tiếng thảm thiết, chung quanh người hắn toả ra lớp lá chắn màu vàng.

"Không, không phải bẫy..." Sinh linh lớn tuổi của Thạch Thông tộc cũng bị lớp lá chắn màu vàng bao bọc, thì thào.

An Lâm cũng chờ mong nhìn quanh tìm kiếm nơi phát ra đường kiếm.

Lúc này, Hắc Linh Xà đã đi tới gần quan tài, mặt cười thật tươi nhìn An Lâm.

Thật đó, rơi vào trong tay Hắc Linh Xà, còn không bằng bị hai kẻ ngốc của Thạch Thông tộc kia đánh cho nốc-ao đâu!!

"Rốt cuộc mình đã làm gì mà xui tới mức này rồi? Sao có thể ức hiếp người ta tới mức này cơ chứ?" An Lâm sắp khóc luôn rồi, đúng là không có thảm nhất chỉ có thảm hơn, lời này bây giờ đã ứng nghiệm lên người hắn rồi.

Chỉ nằm quan tài thôi mà còn có thể trải qua nhiều chuyện hết hồn như...

Da thịt trắng như tuyết của cô ta được những cánh hoa đào làm nổi mật, hiện lên sắc hồng nhạt, khuôn mặt lạnh lùng tuyệt diễm vì đang lộ ra một nụ cười ác ý mà trở nên quyến rũ hơn nhiều.

Hai sinh linh Thạch Thông tộc lập tức hiểu ra mọi chuyện.

An Lâm hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt, trông như cha chết mẹ chết.

"Đạo hữu An Lâm, chúng tôi ở ngoài chờ cậu." Sinh linh lớn tuổi của Thạch Tông tộc cười ha ha tạm biệt.

"Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, tông chủ An Lâm bọn tôi chờ cậu ở trên đó nhé." Thiếu niên Thạch Thông tộc trong lòng bình tĩnh lại, tốt bụng tạm biệt An Lâm.

Sở dĩ hai người này nói như vậy, không phải vì họ có lòng tốt gì cho cam.

Mà là bởi vì, đại lão vừa tới...

Là Hắc Linh Xà!!

Cực khổ lắm mới trốn ra được khỏi ổ sói, ai dè lại rơi vào miệng hổ?

Đó là một cô gái có dáng người yểu điệu mặc một bộ váy màu đen, xuất hiện trước mắt mọi người.

Là đồng đội à?

Người cứu hắn giữa con nguy nan.

Vào ngay lúc nguy hiểm nhất ra tay cứu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận