Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 225: Một bức tranh tiên hạc

Sau khi bị chà đạp một cách thê thảm, An Lâm đã không còn thiết sống nằm dài trên đất, tỏ vẻ nhận mệnh.

Một lần nữa khuôn mặt xinh đẹp của cô gái xuất hiện trong tầm mắt hắn, cho dù trên mặt cô đang nở nụ cười cực kì hấp dẫn, nhưng trong mắt hắn, nụ cười này không khác gì ác ma đang nhe răng cả.

"Không biết tranh tôi vẽ có lọt được vào mắt xanh của An Lâm đạo hữu không nhỉ?" Lâm Quân Quân cười hỏi.

"Tranh vẽ của đại nhân Thiên Vũ ý cảnh cao xa, tuyệt không thể tả, không ai có thể sánh bằng!" An Lâm thều thào nịnh nọt khen ngợi.

"Là vậy à, thật ra tôi còn một bức tranh nữa, chi bằng An Lâm đạo hữu giúp tôi đánh giá thử xem thế nào nhé." Giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy vào tai, lại làm An Lâm run lẩy bẩy.

Hắn sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ngạc nhiên hỏi lại: "Cô còn tranh khác nữa à?"

Đôi mày thanh tú của Lâm Quân Quân hơi nhíu lại: "Sao vậy, An Lâm đạo hữu không thích xem nữa à?"

"Thích chứ... cực kì thích luôn." An Lâm ráng nặn ra một nụ cười, nếu có gương, chắc chắn hắn sẽ thấy nụ cười lúc này của mình còn khó coi hơn là đang khóc.

Lâm Quân Quân đặt bút xuống vẽ, như vẽ rồng điểm mắt, hoàn thành nét cuối cùng của bức tranh.

An Lâm nhìn thấy được ảo ảnh như có như không của muôn trùng núi non, nghe được tiếng hạc trong sáng dễ nghe vang vọng giữa đình viện.

Lâm Quân Quân vốn đang khá vừa lòng với phản ứng của An Lâm, giờ nghe hắn mở miệng hỏi vậy, trong lòng có hơi buồn bực, cô khó thở trả lời: "À, chính là con hạc mắt to đó... vì bị mấy kẻ vô lễ gây rối, cho nên tiên hạc trong tranh mới biến thành hạc mắt to trong miệng cậu. Giờ bản tiên nữ vẽ lại một bức khác, là muốn cho cậu xem thử bức tranh này sau khi hoàn thiện sẽ ra sao."

Chỉ một thoáng, nguyên khí chung quanh ồ ạt nổi dậy, sương trắng bốc lên cao bao phủ bốn phía.

Một con tiên hạc trông cực kì sống động đang bay lượn giữa muôn trùng núi non, ý cảnh đẹp đẽ mờ ảo ùa thẳng vào mặt hắn, đây là một bức tranh vô cùng xinh đẹp, thứ thiếu sót duy nhất là đôi mắt của tiên hạc, nó còn chưa được vẽ.

Lâm Quân Quân vô cùng vừa lòng với phản ứng của An Lâm, bức tranh hoàn mỹ này mới thật sự là đòn sát thủ của cô. Lúc nãy An Lâm đã cười nhạo tranh cô vẽ đúng không? Đây là chính là cách tốt nhất để giáng thẳng một bạt tai vào mặt hắn!

An Lâm gian nan đứng dậy, khập khiễng đi lại gần cô gái nọ, bức tranh cuối cùng của Lâm Quân Quân chắc chắn là thứ rất đáng sợ, hắn vô cùng vô cùng lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.

Bỗng một bóng trắng trồi lên khỏi mặt giấy, nó trông cực kì xinh đẹp, thân thể thon dài trắng muốt, đôi cánh giang rộng mềm mại to lớn, cần cổ cao ngất và đôi mắt vô cùng to lớn.

Hắn sững sờ nhìn bức tranh trông rất quen thuộc, như đã từng thấy ở đâu đó này, một lúc sau hắn mới mở miệng hỏi lại: "Bức tranh này... Là tiên hạc mắt to đúng không?"

Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy bức tranh, hắn trực tiếp sững người ra tại chỗ luôn.

Một đôi mắt sinh động nhất hiện trên đầu tiên hạc.

Nhưng chưa được bao lâu, nụ cười đã đọng lại trên mặt cô, đôi môi chúm chím như anh đào khẽ nhếch lên, mặt đầy khó tin nhìn con tiên hạc đang bay vòng quanh mái đình.

"Hở...?" An Lâm nghe Lâm Quân Quân nói vậy, hai mắt chớp chớp, trong lòng đã có một suy đoán.

Con tiên hạc này có một đôi mắt rất to, ừm, là một đôi mắt còn to hơn cả đầu nó...

An Lâm ngẩng đầu nhìn con tiên hạc vừa bay từ trong giấy ra, hai mắt trừng lớn, miệng mở thật to, như thể không cách nào thoát khỏi nỗi sợ hãi của mình.

Cô ngẩng đầu nhìn con tiên hạc bay từ trong giấy ra, mặt hiện lên nụ cười khẽ.

Cái đầu nhỏ xíu của con hạc không cách nào cố định được đôi mắt to quá cỡ, thế là hai tròng mắt rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.

Người Lâm Quân Quân hơi run rẩy, cứ như vừa chịu một sự đả kích rất lớn, cô thều thào mở miệng: "Tướng mạo hình thành do suy nghĩ trong lòng... Đôi mắt to của tiên hạc đang phản ánh suy nghĩ trong lòng tôi. Đạo tâm của tôi, quả nhiên vẫn không cách nào vượt qua được cửa ải này à..."

Ngay sau đó, toàn thân hắn chợt run như cầy sấy.

Miệng An Lâm run rẩy, hắn đang cố nhịn cười, mặt đã nhịn tới đỏ bừng cả lên.

Sau một trận chà đạp đơn phương từ một phía, mặt mũi An Lâm bầm dập hết cả, nằm ngã xuống đất, không cười nổi tiếng nào nữa...

Đôi mắt to tròn của nó lồi hẳn ra ngoài, trong như thể trên đầu nó đang treo hai quả dưa hấu màu đen, nó bay rất chậm, trông lại càng thêm khoa trương buồn cười.

Qua một lúc lâu sau, An Lâm sức thuốc mỡ chữa thương lên vết thương mới đủ sức ngồi dậy, bàn bạc chuyện thứ hai với Lâm Quân Quân.

Quả nhiên, đánh mặt thì cứ trực tiếp ra tay là nhanh gọn và trút giận được triệt để nhất.

Lâm Quân Quân vỗ vỗ bàn tay trắng nõn nà của mình, trong lòng chợt hiểu ra một chuyện.

Không thể cười, không thể cười...

Có sát khí!

Hắn nhìn về phía Lâm Quân Quân, ngay giây tiếp theo, vô số nắm đấm đập thẳng vào mặt hắn.

Bốp bốp bốp... Bụp bụp bụp... Bẹp bẹp bẹp... Bép bép bép...

"Lạch cạch."

"Phụt ha ha ha..." An Lâm không nhịn nổi nữa, cười nghiêng ngã, chỉ vào đôi tròng mắt to quá cỡ nọ, cười ha hả nói: "Mẹ nó ơi, đôi mắt mới là bản thế của nó đúng không?"

Hai cái tròng mắt này cực kì sinh động, nó chớp chớp vài cái mang theo vẻ vô tội và mờ mịt..

Con tiên hạc bằng giấy hoá thành nước mực vung vãi khắp nơi, chỉ còn đôi mắt to vẫn lăn lốc dưới đất, lăn một vòng lại một vòng, cuối cùng lăn tới dưới chân An Lâm.

"Việc tiếp theo, nói hết tin tức cậu biết về trung tâm nghiên cứu Tử Tinh cho tôi nghe đi, tôi sẽ thu mua hết!" Lâm Quân Quân lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói.

Hai mắt An Lâm sáng lên, hắn biết đã tới lúc mình đi vớt tiền rồi.

Lâm Quân Quân nhìn thấy dáng vẻ này của An Lâm, chẳng biết tại sao, trong lòng có hơi hoảng sợ, vội vàng mở miệng nói: "Khoan đã, à ừm... đại khái thì cậu có tất cả bao nhiêu tin tức vậy?"

An Lâm vuốt cằm, ngẫm nghĩ một lúc mới đáp: "Ừm... Chưa đếm thử bao giờ, các loại ký hiệu, trận pháp, lý luận nghiên cứu, khoa học kỹ thuật, hình vẽ cấu tạo vật chất cộng lại chắc chừng một hai trăm thứ gì đó..."

"Những một hai trăm thứ cơ à? Cậu... Sao cậu lại có nhiều như vậy? Chẳng lẽ cậu cướp cả cái máy chủ về đây à?" Lâm Quân Quân kinh hãi đạo.

"À, vậy thì không, tôi chỉ mới kế thừa được một nửa lượng tin tức trong máy chủ, là đã bị đuổi ra ngoài rồi." An Lâm thật lòng trả lời.

Lâm Quân Quân: "..."

"Sao vậy, có phải cô muốn mua hết toàn bộ không?" An Lâm hỏi tới.

Hắn đã nhìn tới hy vọng mình sẽ xoay người biến hoá nhanh chóng trở thành con nhà giàu ở tiên giới rồi, vừa nghĩ tới đây hắn đã thấy cực kì kích động.

Giờ ngoại trừ mấy tin tức không thể cho ai biết, hắn còn khoản hơn một trăm ba mươi tin tức có thể lấy ra buôn bán, mong là lần sau đại nhân Thiên Vũ có thể ra tay hào phóng hơn, cầm thêm nhiều linh thạch nữa tới đây...

"Uầy, mới chỉ kiếm được ba triệu hai trăm nghìn viên linh thạch thôi à. Mình còn tưởng có thể nhân cơ hội này kiếm đủ một tỷ linh thạch chứ, để xem có thể trả sạch món nợ khổng lồ chỗ Hằng Nga tiên tử được không..."

Ngay sau đó, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.

An Lâm nhìn theo bóng cô gái đã bay đi thật xa, mờ mịt chớp chớp hai mắt.

Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Quân Quân và bóng dáng trông có vẻ hơi chật vật của cô biến mất trên bầu trời.

"Để lần sau rồi nói tiếp nhé!"

"Ký hiệu, lý luận thực nghiệm và hình vẽ cấu tạo của những vật phẩm khoa học kỹ thuật, đại nhân Thiên Vũ còn tính lấy bao nhiêu cái nữa?" Mắt đầy An Lâm chờ mong hỏi Lâm Quân Quân.

Lâm Quân Quân: "..."

Tôi có thể không lấy cái nào nữa không... Lâm Quân Quân thật sự thấy mình sắp điên luôn rồi.

Cô còn tưởng mình có thể dùng tiền đập xỉu An Lâm, chẳng ngờ lượng thông tin An Lâm kế thừa lại nhiều tới như vậy, mà vậy thì tình trạng của cô bây giờ khá là xấu hổ...

"À ừm, thời tiết hôm nay không tệ chút nào nhỉ."

"Thiên Vũ đại nhân, cái này nãy cô có nói rồi, thời tiết hôm nay đúng là không tệ thật, nhưng chúng ta nên nói chuyện chính thì hơn..."

"Thời tiết không tệ, thời tiết không tệ thì bản tiên nữ phải nhân lúc này đi dạo mát ngắm phong cảnh chứ."

Nói rồi không đợi An Lâm nói gì thêm, Lâm Quân Quân đã tự dùng bí pháp khởi động trận pháp, trực tiếp bay lên trời.

"Uầy! Vậy mớ tin tức tôi giữ thì phải tính thế nào đây?" An Lâm cao giọng gọi với theo.

"Cậu còn nhìn tôi làm gì nữa?" Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Lâm Quân Quân hơi ửng đỏ, cô rụt cổ lại.

An Lâm nghe lời vẽ bốn mươi trận đồ ra cho Lâm Quân Quân, vui vẻ cất ba trăm hai mươi viên nguyên thạch vào nhẫn không gian của mình, sau đó hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.

Lấy bốn mươi trận đồ ra trước á? Thông tin về trận đồ trị giá tám trăm nghìn viên linh thạch ấy à? An Lâm chớp mắt, nghĩ tới giá trị hối đoái của linh thạch, xem ra Lâm Quân Quân này ra giá không tệ chút nào đâu, thậm chí lần này còn cao hơn lần trước một ít nữa kìa.

Miệng Lâm Quân Quân hơi run rẩy, cô lấy ba trăm hai mươi viên nguyên thạch trong nhẫn không gian ra, hắng giọng một cái, tỏ vẻ rộng rãi nói: "Lấy bốn mươi trận đồ ra cho bản tiên nữ xem trước đã!"

"Ừ, thời tiết không tệ chút nào đâu." An Lâm gật đầu, tiếp tục hỏi tới: "Vừa nãy không phải cô đã bảo có bao nhiêu cô mua hết bấy nhiêu à, vậy tôi lấy tin tức ra nhé."

"À, ừm..." Lâm Quân Quân nhìn sang hướng khác: "Thời tiết hôm nay không tệ chút nào nhỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận