Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2219: Gà của ngươi thơm quá!

Sáu vạn khán giả đều ngây ra như phỗng.

Một lời lhông hợp liền móc con gà ra là như thế nào đây?

Hơn nữa cái con gà nàt... to thật!

To khoảng hơn mười thước, hiển nhiên là một con dị thú nào đó!

Gần như là trong nháy mắt, lông của con gà kia đã biết mất sạch sẽ.

Đồng thời con gà cũng bị cái xẻng chém thành mấy vạn khối.

Giai điệu sống động cũng vang lên theo.

"Gà của ngươi thơm quá! la la la lá là là la la la lá la ây "

Cái xẻng và cái chảo họa xuất ra từng độ cong hoàn mỹ trên không trung.

Bất kể có trải qua bao nhiêu thời gian, khi bọn hắn hoài niệm về thức ăn ngon, đều có thể hồi tưởng tới nam tử áo trắng kia, bên tai cũng có thể vang lên cái câu ma âm kia.

Rõ ràng là một con gà to hơn mười thước, rõ ràng là một cái chảo bình thường, nhưng mà An Lâm lại có thể dùng cái chảo lợi dụng nguyên lý nước chảy, bắt đầu xào gà ngay tại chỗ!

Một màn vũ đạo nấu nướng khiến cho sáu vạn sinh linh cả đời khó quên, cứ vậy xuất hiện ở trong cuộc sống của bọn họ, vĩnh viễn khắc sâu trong cuộc đời của bọn họ.

Thánh Hỏa xuất hiện, thiêu đốt ở phía dưới cái chảo.

Chuyển động theo vận luật.

"Gà của ngươi thơm quá! la la la lá là là la la la lá la ây "

Gà của ngươi quá thơm!

Thịt gà vừa chạm vào cái chảo lại bị hất lên, sau đó lại có thịt gà rơi xuống, tiếp xúc với đáy chảo nóng rực.

Thịt gà bắt đầu rơi xuống cái chảo.

Âm nhạc sống động, nhịp điệu bắt tai.

Khán giả ngửi thấy được mùi thơm khiến cho bọn họ cả đời khó quên.

Thịt gà và các loại đồ gia vị bay múa trên không trung.

Không cách nào hình dung mức độ hấp dẫn của cái mùi thơm này.

"Gà của ngươi thơm quá! la la la lá là là la la la lá la ây "

Mùi thơm trí mạng bắt đầu phiêu đãng ra.

Nàng nói chuyện, nhưng đôi mắt đẹp cũng vẫn không rời khỏi cái chảo của An Lâm, càng không ngừng nuốt nước miếng, thậm chí còn không nhịn được mà liếm liếm đôi môi đỏ mọng.

Một nam tử hổ tộc gầm thét một tiếng, muốn lao lên vũ đài. Kết quả một đạo hồng mang trực tiếp rơi vào trên người nam tủhổ tộc, cố định thân hình của hắn.

"Thì ra là... Nấu ăn còn có thể nhảy như vậy sao?"

"Thì ra là là món gà này thật sự rất thơm..."

Hồng tỷ thì thào lên tiếng: "Ta nhặt được thần tiên ở phương nào thế này?"

"Mùi hương này... thịt gà..."

Nhưng ngươi cho rằng chỉ thế là kết thúc rồi ư?

Vũ đạo cuẩ An Lâm đã khiến toàn bộ kinh diễm!

Kim Hồng Phi đã không biết phải nói gì, đầu óc hắn trống rỗng, ngây ngốc mà nhìn An Lâm nhảy múa trên đài, cái bụng không biết xấu hổ kêu lên...

"Hu hu hu... Hương vị này, không được, ta chịu không được rồi! Graooooo!"

"Kho báu, đây tuyệt đối là kho báu!"

"Trời ạ... Hắn lại... Hắn lại còn cất giấu như vậy một ngón tài năng khác..."

Đám đạo sư kim bài cũng rất kinh hãi.

"Bây giờ là thời gian biểu diễn, xin chớ nóng động. " âm thanh của Hồng Hoàng truyền đến.

Mùi thơm và vũ đạo kết hợp lại, khiến cho mọi người thấy đến hình ảnh trước nay chưa từng có, hình ảnh kia quả thực làm cho người ta phát điên, hận không thể lập tức xông lên, lao về phía cái chảo.

An Lâm vẫn còn đang biểu diễn vũ điệu nấu nướng.

Mỹ vị cao cấp như thế, dù thế nào cũng không tới phiên con hổ thối kia ăn!

An Lâm khẽ giơ khóe miệng lên, đòn sát thủ thật sự, bây giờ mới bắt đầu!

Lấy tài nấu nướng đỉnh cấp của hắn ra để cá được, lấy cái danh thần bếp của Thiên Đình ra để cá cược!

An Lâm chợt hất cái chảo ba trăm sáu mươi độ.

Những khối gà được xào thơm ngòa ngạt tựa như kim quang đầy trời, bắt đầu bay về phía sáu vạn người xem, sau đó chính xác không lầm mà bay lơ lửng ở trước mặt từng người xem.

Ngay cả những cái tên đứng đầu bảng, cùng với Kim Phi Hồng đều có phần.

Tất cả sinh linh đều ngơ ngẩn, đây là cái tình huống gì, biểu diễn xong còn có thể ăn ư? Vật này là kết quả biểu diễn, thật sự có thể ăn sao?

Lúc này, An Lâm cho bọn hắn cái vẻ mặt rằng hãy yên tâm hưởng dụng, cái cuối cùng đã triệt để khơi dậy dục vọng của khán giả.

Nói thật, bọn họ đã sớm muốn nếm thử món gà xào này rồi!

Nhưng mà tuyệt nhiên không nghĩ tới, bọn họ sẽ thật sự có cơ hội được ăn gà xào!

Thị nữ nhân ngư ở một bên vẫn còn đang liếm nước gà trên ngón tay, nghe vậy lập tức gật đầu: "Vâng, chủ nhân!"

"Mau, tiểu Vụ, đi thu thập tất cả thông tin về Lưu Đại Bảo cho ta! " đôi mắt đẹp của Vân Tiên sáng lên, tràn đầy hứng thú nhìn nam tử trên vũ đài.

"Khiêu vũ rất giỏi, nấu ăn lại cũng ngon như vậy... " Kim Luân Vũ Đế vừa nhai thịt gà, vừa thoải mái chịu phục, "Thua... Ta thua..."

Ba vị trưởng khu ăn được từng đó đều vẫn chưa thỏa mãn, giống như nhìn kho báu, gắt gao nhìn chằm chằm An Lâm trên vũ đài, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Còn to mồm muốn cha hắn thu nạp Lưu Đại Bảo, không thể lấy làm thiếp thì có thể khiến hắn làm đầu bếp độc nhất vô nhị của trưởng khu, hắn muốn ngày nào cũng được thưởng thức món ăn mỹ vị như thế này.

Con trai của Long Hoàng lại càng ăn đến mức kêu thành tiếng heo.

Thua!

Hoàn toàn thua!!

Cái miếng gà này, quả thực là ngon phát khóc!!!

Mọi khán giả đều không chần chừ mà ăn luôn miếng gà, sau đó đều lộ ra vẻ mặt giống như Kim Phi Hồng, bọn họ chưa bao giờ được ăn món gà xào nào ngon như thế!

"Trên thế giới này lại có món gà tuyệt vời thế này ư!"

"Hu hu hu... Mùi vị này... Khiến cho ta nhớ tới thời điểm thế giới còn chưa tan biến, hương vị gà xào dân dã ở quê hương của chúng ta..."

"Đây là mùi vị của mẹ...!"

"Nấu ăn kết hợp với vũ đạo, đã hoàn toàn khai sáng một cái trường phái mới tinh a!"

Một đám người xem ăn mà lệ rơi đầy mặt.

Hai hàng lệ tuôn ra từ khóe mắt!

Trong lúc bất chợt, hắn thân thể run rẩy kịch liệt.

Ôm suy nghĩ như vậy, Kim Phi Hồng một ngụm ăn sạch miếng gà trước mắt.

Nếu như cái miếng gà ngửi thì thơm, nhưng rất khó ăn, vậy thì cho dù Lưu Đại Bảo nhảy có tuyệt đến mấy, nhất định cũng sẽ rất mất thể diện, bị khán giả trách cứ vì chỉ được cái mã.

Nếu như gà mà Lưu Đại Bảo xào siêu cấp khó ăn thì sao?

Kim Phi Hồng thật sự rất muốn vung một cái tát đánh bay miếng gà trước mắt, nhưng mà thân thể không cho phép hắn làm như vậy, hơn nữa trong lòng của hắn còn có một hi vọng.

Không cần Vân Tiên nói, nàng cũng đã có ý định đi thu thập thông tin của Lưu Đại Bảo.

Cổ Thu vẫn không nói chuyện, nhưng miếng gà đã bị nàng ăn hết, ánh mắt của nàng vẫn luôn dừng lại ở trên người An Lâm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Trên cái thế giới này, gần như không có tồn tại nào có thể làm cho nàng cảm thấy hứng thú.

Nhưng An Lâm, lúc này lại có thể.

"Chỉ vì ngươi quá thơm! Ây ây ây!"

Âm nhạc và tiếng hát dừng lại.

An Lâm kết thúc màn biểu diễn.

Hiện trường bỗng chìm trong tĩnh lặng.

Sau đó chính là tiếng hoan hô và tiếng thét rung trời.

"Lưu Đại Bảo!"

"Lưu Đại Bảo! Lưu Đại Bảo!!"

"Đại Bảo, ta muốn nói xin lỗi với ngươi!"

"Lúc trước ta không nên cười nhạo ngươi!!"

"Đại Bảo ta yêu ngươi..."

" Món ăn quá ngon!!!"

Khán giả đều vô cùng thành thực, không chút keo kiệt reo hò và vỗ tay, thậm chí ngay cả đầu gối cũng muốn quỳ xuống.

Đây là tu dưỡng của những khán giả thâm niên của Hồng Mặc phường.

Màn biểu diễn của An Lâm có thể nói là đã khiến tất cả phải kinh diễm, toàn bộ tiếng hoan hô và tiếng thét này đều hướng tới hắn, đều là vì hắn. Âm thanh của bọn họ hội tụ lại tạo thành uy thế thật sự rất đáng sợ, thậm chí lấn át luôn cả mấy cái tên đứng đầu bảng có lượng người ủng hộ đông đảo lúc trước!

Đúng, gần như tất cả sinh linh ở Hồng Mặc phường, đều bị vũ điệu nấu nướng chinh phục!!

Còn An Lâm thì cảm thấy tràn đầy mỹ mãn, thong thả rời khỏi vũ đài giữa những tiếng hô hào đầy cuồng nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận