Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 777: Thú Ngục Ác Linh

Thú Ngục Ác Linh cách giới Cửu Châu thật ra cũng không gần.

Giới Cửu Châu ở phía đông đại lục Thái Sơ, phía bắc chính là Thánh Địa Cực Hàn.

Phía tây Thánh Địa Cực Hàn là giới Bỉ Ngạn, phía tây giới Bỉ Ngạn mới là Thú Ngục Ác Linh.

Nghe nói chỗ kia là vùng đất bị ô nhiễm, cũng là nơi tụ tập của thế lực Thú tộc.

Thú tộc sinh sống tự nhiên ở đó hầu hết đều có tính cách cực kỳ tàn bạo khát máu, một lời không hợp là đánh nhau ngay, thậm chí cùng một chủng tộc cũng thường xuyên xảy ra cảnh tượng ăn nuốt lẫn nhau.

Thú tộc ở vực Vạn Sơn mà đem đi so sánh thì chỉ giống như nhà cỏ mà thôi.

Từng có vị đại năng nào đó phân tích, thần hồn của các sinh linh được sinh ra ở chỗ kia đều bị nhiễm bẩn, nên bị thiếu hụt một phần nào đó, sau đó mới trở nên điên cuồng tàn bạo.

Đối với lời bình luận này, các đại năng của Thú Ngục Ác Linh đương nhiên là phản bác rồi, mẹ nó chứ mày thả rắm ấy!

Hiện giờ, hung thú trong Thú Ngục Ác Linh lại điên cuồng hơn rồi, điên đến mức ngay cả người của mình cũng giết!

Các thế lực lớn của đại lục đều từng phái người đi điều tra, cuộc bạo loạn điên cuồng của một thế lực đã tác động đến tinh thần của rất nhiều thế lực, ngay cả Thiên Đình cũng không ngồi yên được.

Các người lại nói không hề thiếu hụt, nhưng toàn bộ đại lục này cũng không tìm được chủng tộc nào tàn nhẫn thích giết chóc, điên cuồng lại khát máu như ở Thú Ngục Ác Linh, lại còn không phải chỉ một hai chủng tộc, mà toàn bộ đều như vậy, có vẻ như chính là trời sinh đã mang tính thiếu hụt đó rồi.

Rất nhiều thú tộc đều trở nên điên cuồng hơn, ngày càng tăng tính công kích đối với những thế lực xung quanh.

Loại thảo luận này đương nhiên là không có kết quả gì rồi.

Tất cả mọi người đều cảm thấy vụ ủy thác này có thể nhận được, thứ nhất là vì để một lần nữa thể hiện rõ lực chiến đấu của tông môn đối với thế gian, thứ hai là tông môn quả thực đang thiếu tiền, muốn thông qua nhiệm vụ này để thu về một khoản tiền.

Ông đây chính là thích đánh nhau đấy, đây là bản sắc của Thú tộc chúng ta, mày quản được à?

Chẳng qua Thiên Đình còn phải tập trung chú ý về cả dị động bên phía Tuyết Nữ, Huyết tộc, Kiến tộc, Long tộc Đông Hải, cũng không sắp xếp nguồn lực nào chú ý phía Thú Ngục Ác Linh, nên giờ mới phải phát thư ủy thác ra bên ngoài.

Các người nói người ta bị thiếu hụt về thần hồn đúng không, nhưng ngay cả đại năng Hợp Đạo siêu cấp mà Thú Ngục Ác Linh cũng có, nếu như bị thiếu sót gì gì kia thì có thể khiến đạo cảnh viên mãn, nguồn gốc viên mãn, để tiến vào Hợp Đạo được chắc?

Nghe nói là rất nhiều năm trước kia còn bùng nổ một cuộc thảo luận về tính bản thiện và tính bản ác.

Theo như thống kê chưa đầy đủ, số hung thú tự sát của Thú Ngục Ác Linh đã vượt qua hơn nghìn con.

"Anh An, tôi không đi được đâu. Chỗ kia rất tà môn đối với Thú tộc chúng tôi, nói không chừng tôi đi đến đó một chuyến xong sẽ biến thành Siêu Hung Bạch luôn ấy! Gâu!" Đại Bạch vỗ bàn đầu tiên, khẩn trương nói.

Ngay cả tộc Hư Linh cũng còn kém hơn một chút.

"Ha ha, nghe cậu nói như thế, thật ra tôi lại thấy khá hứng thú rồi đấy." Tiêu Trạch khẽ cười.

An Lâm nhìn bức thư ủy thác trong tay, triệu tập Các chủ và trưởng lão đến, bắt đầu thảo luận.

Sau đó chính là quyết định người đi chấp hành ủy thác.

Ngay trước mặt lớp trưởng mà có thể không cảm thấy tội lỗi nói ra cái chuyện kiểu như trốn học, thật đúng là chán sống rồi.

An Lâm ngay lập tức sợ luôn: "Anh Thành, tôi sai rồi! Tôi xin phép nghỉ đã được chưa, van anh đấy..."

"Hả? Mọi người đều muốn đi hết à? Vậy chuyện xin nghỉ..." Tô Thiển Vân nhìn về phía đám An Lâm, lại phát hiện ra ánh mắt của bọn họ đã chuyển về phía mình, trong đó mang theo ý tứ vô cùng rõ ràng.

An Lâm hất tóc: "Ha, đàn ông thực thụ thì nên dũng cảm trốn học, vì sự nghiệp vĩ đại mà bôn tẩu khắp nơi!"

"Tiểu thế giới Phượng Hoàng còn có chút việc, tôi cũng không đi." Bạch Lăng nói.

"Đúng rồi, bạn học An Lâm, Thú Ngục Ác Linh xa như vậy, nếu như cậu đi thực hiện ủy thác đó, có khi sẽ không kịp đâu? Sắp sửa khai giảng rồi còn gì." Tô Thiển Vân lên tiếng.

"Ha ha, con phát hiện Bắc Liên có kiến thức vô cùng phong phú đối với Long tộc, cho nên trước hết để cô ấy dạy cho hai đồ đệ kia đi!" Tiêu Trạch rất vui vẻ đáp.

An Lâm nghi hoặc nói: "Không phải cậu cũng có ba đồ đệ phải chỉ dạy sao? Cứ mặc kệ như thế?"

"Sư phụ, con muốn đi với người!" Tiêu Trạch thì lại vô cùng tích cực.

"Ha ha, bạn học An Lâm, cậu lại chém rồi, lời này tôi sẽ chuyển đến cho phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nghe, đến lúc đó xem cậu có thể tốt nghiệp được hay không nhé." Hiên Viên Thành cười lạnh, hiển nhiên là đang giận rồi.

"Được... được thôi, tôi sẽ thử đi xin nghỉ phép giúp mọi người."

Tô Thiển Vân thấy hơi mệt tim, một lần phải xin nghỉ cho tận ba người, lại còn là ba vị rường cột trong lớp học, cũng không biết nên nói với chủ nhiệm lớp thế nào đây.

"Tôi lười chạy xa thế lắm, ba đệ tử Kiếm các kia vừa mới nhập môn, trước tiên phải chỉ bảo bọn họ cho tốt cái đã." Liễu Thiên Huyễn mở miệng nói.

Khốn nạn thật, gần đây hưng trí quá, ngược lại quên xừ nó mất lớp trưởng Thành ca vẫn còn đang ở bên cạnh.

"An Lâm, em cũng phải đi cùng anh." Hứa Tiểu Lan mỉm cười nói.

"Đừng có nhờ tôi xin nghỉ, tôi cũng chuẩn bị trở về tông môn bế quan, không lên đến kỳ Hóa Thần thì sẽ không quay lại trường học!" Hiên Viên Thành lắc đầu nói.

Đến lúc anh Thành một lời không hợp liền ném cho hắn một viên đạn, vậy chẳng phải hắn bị nổ thành đần độn rồi sao?!

Mọi người: "..."

An Lâm nheo mắt: "Cậu làm sư phụ thế đấy hả?"

Sư phụ chia việc cho đồ đệ, để một đồ đệ làm sư phụ của đồ đệ khác, chuyện này có vẻ như hơi bị loạn chút thì phải.

"Ôi chao, tạm thời thôi mà, trở về con sẽ chỉ dạy thật nghiêm túc."

"Đi thôi sư phụ, con cảm thấy rất hứng thú với Thú Ngục Ác Linh kia."

Tiêu Trạch bày ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Thú Ngục Ác Linh tương đối nguy hiểm, An Lâm im lặng cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn đồng ý cho Tiểu Trạch đi theo, dù sao thì có một đại năng bảo hộ đi đường cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Tiểu Lang cũng lựa chọn tiếp tục dạy bảo đệ tử.

Về phần Đề Na, gần đây có hơi uể oải suy sụp, cũng không biết có phải là hậu di chứng của việc dùng thần thuật lúc trước, hay là hậu di chứng do thế giới Kính Thần thay đổi mang đến hay không, tóm lại là không muốn chiến đấu, cũng ở lại Tứ Cửu tiên tông, giúp đỡ An Lâm trông coi trứng Phượng Hoàng.

Tiếng kêu xin tha thảm thiết của Hác Hổ vang vọng khắp cả con đường.

Nói xong, móng vuốt sắc bén như đao của nó bắt đầu cắm vào thân thể Hắc Hổ.

"Ha ha..." Hồ ly cười lạnh một tiếng, khí tức rét lạn bắt đầu phát ra: "Mi đã dám bán da hổ giả cho ta, vậy thì ta liền dùng da hổ của mi để bù lại đi..."

Hắc Hổ run lẩy bẩy: "Hồ gia tha mạng, không dám nữa ạ, tôi sẽ bồi thường mười bộ da hổ cho ngài, tha mạng a!"

"Mi mà cũng dám bán da hổ giả cho ta hả? Chán sống rồi à?" Hồ ly lắc lắc bộ da hổ màu vàng trong tay, gào to.

An Lâm mở to mắt ra nhìn, liền thấy một con hồ ly có hình dáng giống loài người đang giẫm một con Hắc Hổ thể trạng to béo dưới chân, mặt đất nứt rạn ra từng tầng, hiển nhiên là đã dùng lực rất lớn.

Có nơi thì bầu trời bao phủ bởi sương độc, lại có cả nguyên khí như rồng quấn quanh, mỗi bước đi đều ẩn giấu nguy cơ, lại ẩn chứa cả cơ duyên kinh người.

Tại tòa thành nhỏ nằm ở biên giới Thú Ngục Ác Linh, một vết nứt đen kịt xuất hiện trên mặt đất.

Ba người An Lâm, Tiêu Trạch, Hứa Tiểu Lan bước ra từ trong khe nứt đó, xuất hiện bên trong tòa thành nhỏ này.

"Ha ha, không khí nơi này thật không tệ nha, mỗi một con thú đều ra dáng phết!" An Lâm nhìn những thú tộc đi qua đi lại trên đường phố, không kìm được lời cảm thán.

Hắn còn tưởng rằng Thú Ngục Ác Linh là cái kiểu vùng đất hỗn loạn vô pháp vô thiên kia, khắp nơi dơ dáy bẩn thỉu, không nghĩ đến thế mà những con thú tộc này vẫn rất có trật tự.

Những con thú tộc hình thể cũng to nhỏ khác nhau, nhưng đi lui đi tới trên đường trông cũng có chút hài hòa.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, cách đó hơn trăm thước đột nhiên truyền đến tiếng nổ kinh người.

Toàn bộ mắt đất cũng chấn động theo.

Có vùng đất bầu trời trong veo sạch vẽ, màu xanh da trời trải dài, bốn phía chim hót hoa nở, cảnh sắc an lành.

Địa hình nơi này phức tạp quỷ dị, biến ảo khó lường.

Thú Ngục Ác Linh.

Không gian bị xé mở, Tiêu Trạch mang theo An Lâm và Hứa Tiểu Lan cùng nhau bước vào không gian thông đạo, bắt đầu xuất phát đi về phía lĩnh vực hỗn loạn.

Răng rắc...

Cuối cùng, đội hình chấp nhận ủy thác được xác định, gồm có Hứa Tiểu Lan, An Lâm, Tiêu Trạch.

Rất nhiều thú tộc đều thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí có con còn cắn hạt dưa, vui vẻ bàn tán, hiển nhiên đã tập thành thói quen với những gì đang xảy ra trước mắt rồi.

Hắc Hổ đang sống sờ sờ bị hồ ly lột da, cảnh tượng vô cùng máu me.

Sau đó, hồ ly khoác bộ da hổ màu đen nghênh ngang rời đi, trong lúc đó rất nhiều thú tộc đều vỗ tay vui vẻ đưa tiễn.

"Xem ra, dân phong nơi này vẫn khá là hung hãn nhỉ." Hứa Tiểu Lan cảm khái.

An Lâm day trán, gật đầu nói: "Hơn nữa, anh còn cảm thấy cái thành ngữ 'Cáo mượn oai hùm' này, có vẻ như đã học phí công rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận