Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 794: Cùng nhau hợp lực ra đòn

"Đây là tình huống gì thế này? Chẳng lẽ chúng ta đã chia đôi sức mạnh của con huyết phượng hoàng biến dị kia rồi à?"

An Lâm không hiểu gì cả, chớp chớp hai mắt, nhịn không được nói.

Hứa Tiểu Lan im lặng lấy một viên Khí Huyết đan ra ăn vào, cô gian nan ngồi dậy, lau đi mồ hôi phủ kín trán mình, sau đó nhìn dấu ấn màu máu trên mu bàn tay, không biết nghĩ tới gì đó mà cô hơi thất thần.

"Em cảm thấy viêm lực trong cơ thể mình đã tăng lên một cách đáng kể, vả lại thêm truyền thừa Vẫn Tinh Lạc Nhật, cũng xem như thu hoạch không nhỏ..." Hứa Tiểu Lan trầm ngâm một lát, chuyển mắt nhìn về phía An Lâm, hai mắt cô hiện rõ niềm vui vì cả hai vừa sống sót sau một tai nạn khủng khiếp: "Anh thì sao? Có thu hoạch được gì không vậy?"

An Lâm cũng gật đầu kể ra: "Viêm lực trong cơ thể anh cũng tăng lên không ít, cũng nhận được truyền thừa Vẫn Tinh Lạc Nhật..."

Hắn có chút không dám tin nhìn dấu ấn màu máu trên mu bàn tay mình: "Chúng ta xem như mua một tặng một nhỉ?"

Khoé miệng Hứa Tiểu Lan co rút vài cái: "Sao anh không nói suýt nữa thì chúng ta bị sức mạnh của con quỷ phượng hoàng đó giết chết hả!"

An Lâm xấu hổ cúi đầu mỉm cười, lát sau hắn ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt ngập nước và dịu êm như hồ thu của Hứa Tiểu Lan, cô đang dùng đôi mắt đó để nhìn hắn.

Cái hôn này khiến An Lâm vừa ngớ người vừa thấy ngọt ngào vô cùng.

Kỳ thật có một chuyện hắn không biết, đó chính là nụ hôn đầu tiên của Hứa Tiểu Lan, đã hiến cho hắn trong cái hang động nào đó ở thánh địa Cực Hà.

Dưới bầu trời đêm, cô gái với màu da trắng sáng như ánh trăng, hơi thở vì sức mạnh không ổn định, mà có hơi hỗn loạn, như mây mù vờn quanh trêu chọc An Lâm.

Cảm giác này đúng là rất khác biệt, cực kì kích thích!

Ngay sau đó cánh môi mềm mại chạm vào môi hắn tiếp theo là một mùi vị cực kì ngọt ngào.

Con trâu khổng lồ màu trắng đang rảo bước đi tới, thấy cả hai đều bình an thì vui mừng nhảy nhào về phía An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

"Ừm, Tiểu Lan, em..."

Ầm ầm, ầm ầm, ầm rầm...

Hứa Tiểu Lan nhắm chặt hai mắt, hai hàng lông mi dài cong vút hơi rung rinh.

An Lâm còn chưa nói xong, đã có một mùi hương dịu dàng xông vào mũi của hắn.

Trong ký ức của hắn, hình như đây là lần đầu tiên Hứa Tiểu Lan chủ động hôn hắn thế này!

Mặt An Lâm lạnh tanh, hắn nhìn về phía Áo Ngưu, mở miệng ra, nói bằng cái giọng đầy oán niệm, nói: "Không thì, lát nữa bọn mình đi ăn món thịt bò New Orleans nướng nhé?"

Hạnh phúc tới quá đột nhiên!

Áo Ngưu cảm nhận được sát khí, nó lập tức đứng khựng lại, bộ lông trắng muốt trên người nó dựng hết cả lên.

"Mooo! Hai người không có sao, thật đúng là tốt quá!"

Hứa Tiểu Lan đẩy nhẹ An Lâm một cái, chấm dứt sự thân mật tới ngượng ngùng kia, gương mặt ngọc ngà của cô gái phủ lên rạng mây đỏ, trông cực kì đáng yêu, khiến người ta muốn hôn lên đó một cái.

Lúc này, An Lâm mới lấy lại tinh thần, hắn vươn tay búng một cái lên trái cô gái đứng trước mặt mình: "Lần sau em không được đuổi em đi để một mình chịu đựng như thế này nữa, anh giỏi như vầy, chẳng lẽ em còn chưa yên tâm à?"

Họ không thèm để ý tới Áo Ngưu đã trắng cả mặt, chỉ tiếp tục nói chuyện với nhau.

Mặt Hứa Tiểu Lan cũng thay đổi, cô lập tức nhìn về phía An Lâm.

Nhưng mà, cái thứ đó, có một chữ trâu bò như nó kia kìa!!

Áo Ngưu ngơ ngác ngớ mặt ra nhìn hai con người cứ nắm tay nhau cái rồi lại buông tay nhau ra, không biết nên nói gì mới phải.

Thịt trâu nướng New Orleans? Đó là cái thứ gì nó không biết.

Đôi mày liễu của Hứa Tiểu Lan hơi nhíu lại: "Cái này chắc là có liên quan tới dấu ấn phương hoàng màu máu trên mu bàn ay chúng ta rồi."

"Cái này là nhờ sức mạnh của huyết phượng hoàng dẫn đường nhỉ?" An Lâm chần chờ hỏi.

Đây là cách trao đổi mới mẻ nào đó à? Hình như hai người đó còn đang chơi rất là vui nữa?

Con mẹ nó, rõ ràng cái câu này ý là họ muốn ăn thịt nó còn gì?!

Họ cực kì ăn ý đồng loạt thả tay nhau ra, ngay sau đó mối liên hệ giữa cả hai biến mất không có bất kì dấu vết gì...

Cả hai người đều khá ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nhau, họ thử vươn tay ra, nắm lấy tay nhau, mối liên hệ xuất hiện.

Bỏ tay ra, mối liên hệ lập tức biến mất.

Hứa Tiểu Lan có hơi xấu hổ, cười gượng, cô khẽ nói: "Ừm... nụ hôn vừa rồi ấy, là phần thường vì biểu hiện tốt đẹp của anh lúc nãy!"

Nhưng ngay lúc mười ngón tay của cả hai lồng vào nhau, trong lòng hắn đột nhiên cảm nhận được một mối liên hệ vô cùng kì diệu nào đó, tựa như là ý cảnh hài hoà đại viên mãn vậy.

An Lâm được Hứa Tiểu Lan khen, vô cùng vui vẻ, thế là hắn vươn tay nắm lấy tay cô.

Hứa Tiểu Lan gật đầu, mỉm cười nói: "Em biết, anh giỏi nhất luôn!"

"Không thì... chúng ta thứ nhé?" An Lâm mở miệng hỏi thử.

"Cứ thử một lần là biết ngay thôi ấy mà!" Hứa Tiểu Lan gật đầu.

Ầm ầm!

Một ngọn lửa màu máu xuất hiện nuốt sống hư không trong phạm vi hơn ngàn mét chung quanh.

Hứa Tiểu Lan bàn tay trắng nõn huy động, chính thi triển nàng trong cơ thể đạt được huyết phượng hoàng lực lượng.

An Lâm thấy thế cùng dốc hết sức mạnh trong cơ thể mình, ngọn lửa màu đỏ nóng cháy mang theo khí thế muốn huỷ diệt mọi thứ bùng lên thật cao, dù hắn không giỏi việc chơi đùa với lửa như Tiểu Lan, nhưng cũng không thua kém cô là bao.

"Hì hì, trông không tệ chút nào đâu, ngọn lửa màu đỏ này có thể sánh ngang với ngọn lửa thần rồi đấy." An Lâm vui sướng khoe khoang.

"Tiếp theo đây chúng ta cùng nhau thử, thử xem phần tiếp theo đi nào." Hứa Tiểu Lan nhỏ giọng nói.

An Lâm nghe vậy, hắn tỏ ra ăn ý vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn như ngọc của Hứa Tiểu Lan.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan, vừa ra tay một cái, đã gần như vét sạch sức mạnh trong cơ thể nhau...

Hai người thả tay nhau ra, cảm giác thân thể của mình đã bị vét sạch, đây là do tinh lực đã bị cả hai tiêu hao quá mức.

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Đây chắc có lẽ... là sức mạnh của tình yêu nhỉ?" An Lâm lẩm bẩm tự nhủ.

"Hoá ra khi hai chúng ta hoà chung sức mạnh, thì sẽ mạnh tới mức này luôn à?" Hứa Tiểu Lan trừng to đôi mắt xinh đẹp của mình, có chút không dám tin nói.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều vô cùng ngạc nhiên, quay sau nhìn nhau, hiển nhiên tình huống vừa rồi, đã vượt xa tưởng tượng của họ.

Ngọn lửa vô cùng vô tận, như một vụ nổ hạt nhân đang lan rộng, trực tiếp bao trọn lấy thi thể khổng lồ của con huyết phượng hoàng biến dị!

Áo Ngưu sợ tới mức la hoảng lên, nó điên cuồng chạy trốn ra thật xa, kết quả vẫn bị sóng năng lượng lan ra va trúng, đánh bay ra mấy chục mét, ngọn lửa đỏ rực dính lấy lớp lông trắng trên người nó, làm nó như một quả cầu lửa, rơi uỵch xuống đất.

May mà nó đang đứng ngoài tầm vụ nổ, may mà nó có lớp da cực dày, không thì chắc nó thành món thịt bò New Orleans luôn rồi!

Mặt Áo Ngưu hiện rõ vẻ hoảng sợ, nó nhìn chằm chằm vào trung tâm vụ nổ, nơi đó ngọn lửa bốc lên hừng hực, uốn cong cả không khí chung quanh, sóng nhiệt ngọn lửa toả ra đủ để chiếu mù mắt nó.

"Hở... hai người họ là đang chứng minh cho câu, chơi với lửa cũng có ngày chết cháy à?!"

"Chắc không phải họ bị nổ chết rồi đó chứ?" Áo Ngưu thì thào tự hỏi.

Nó thật sự không dám tin, sẽ có sinh linh có thể tồn tại trong vụ nổ kinh khủng và ngọn lửa đáng sợ như vậy, sợ là nếu một đại năng kì Phản Hư thực lực yếu một chút thôi, trúng một đòn này ngay chính diện, thì không tàn cũng phế nhỉ?

Nhưng mà, chẳng được bao lâu, Áo Ngưu lại không dám tin, mở to hai mắt hết cỡ, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.

Nó nhìn thấy ngọn lửa đáng sợ nọ đang nhanh chóng biến mất, thoáng sau, hai cái bóng người quen thuộc xuất hiện trên lưng con chim khổng lồ. Và cả hai người đều bình yên vô sự, không hề bị làm sao cả!

Ngọn lửa đỏ bùng lên, năng lượng toả ra từ đó như muốn nuốt chửng bầu trời, vụ nổ bùng lên không, nổ tung thêm lần nữa, như một mặt trời đỏ chói, chiếu sáng toàn bộ thế gian!

Ầm ầm!

Trong chớp mắt ấy, dường như uy thế vô cùng vô tận đến từ thần linh trên chín tầng trời, đang điên cuồng khuếch tán ra khắp nơi này!

Trong hư không, hai dấu ấn màu máu nối liền, biến trở thành một cái dấu ấn phượng hoàng đầy đủ.

Khi hai người cùng lúc sử dụng sức mạnh của huyết phượng hoàng biến dị, mối liên hệ giữa họ trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Đồng thời nửa dấu ấn phượng hoàng máu trên mu bàn tay họ, cũng bắt đầu toả ra ánh sáng cực kì chói mắt.

Một mối liên hệ kì lạ nào đó bắt đầu xuất hiện, có hơi nhạt nhoà, nhưng đúng là nó đang thật sự tồn tại.

Họ cùng nhau nhìn thi thể con huyết phượng hoàng dưới chân mình, cái thân thể dù trải qua mấy ngàn năm cũng không mục rữa của nó, đã bị ngọn lửa hợp sức của họ thiêu đốt tới chỉ còn lại một bộ xương đỏ bừng, long chim và phần thịt từ lâu đã bị đốt thành tro bụi.

Hai người cùng nhau hợp sức, sức mạnh đó mạnh tới mức đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận