Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 397: Anh Thành có phần ngẩn ngơ

Ngày thứ ba của cuộc chiến tự do, cũng là ngày cuối cùng.

Kết giới của rừng Thiên Phong bắt đầu co rút lại, cuối cùng nó sẽ thu nhỏ đến trong phạm vi vài dặm, ở trong vùng đất quyết chiến.

Đã có hơn chín mươi chín phần trăm sinh viên bị loại ra ngoài.

Bọn họ đều ngồi ở trên quảng trường Bạch Ngọc, vừa trị liệu vết thương trên cơ thể, vừa lặng yên nhìn hình ảnh được trình chiếu trên màn hình tinh thể.

"Đợi đến khi chỉ còn lại hai trăm sinh viên, màn hình tinh thể sẽ phát sóng trực tiếp tình hình chiến đấu ở bên trong, thật mong được nhìn thấy tư thế oai hùng của anh An Lâm!"

"Cuộc chiến tự do năm nay thật là kịch liệt, mới có hai ngày mà đã đào thải hơn một cường giả đứng đầu Tiên Bảng lần tước. Với thực lực của bọn họ, bình thường thì phải đến ngày cuối cùng mới chính thức bắt đầu chiến đấu, không nghĩ tới bây giờ đã bị loại luôn rồi."

"Còn không phải sao, đám người Diêu Minh Hi, Diêu Tú, Lạc Tử Bình phát sinh vấn đề cũng không kỳ quái, nhưng mà những cường giả với thực lực có thể đứng vững vàng ỏ mười vị trí đầu trên Tiên Bản giống như Tô Thiển Vân, Đường Tây Môn, Tả Khưu Binh, bị loại bỏ sớm như vậy, quả thực là không thể tin nổi!"

"Hẳn là do anh An Lâm làm!"

"Wow, tại sao hắn lại ở cùng chỗ với Liễu học tỷ vậy, tim tôi đau quá man..."

"Cứ như là đang theo dõi người kia, chẳng qua là không thể nhìn rõ cho lắm."

Hơn một nửa sinh viên đều cùng tìm kiếm bóng dáng của một người nào đó ở trên trăm tấm hình khác nhau.

"Bọn họ đang làm cái gì vậy nhỉ, cảm giác như có gì đó lén la lén lút."

Tiếng hoan hô của các sinh viên lập tức truyền đi khắp cả quảng trường.

Lời này vừa được nói ra, liền có nữ sinh viên bất mãn, lên tiếng phản bác: "Cậu thì biết cái gì, cũng không phải là chúng ta xem trận chiến đấu kia kích liệt như thế nào, chúng ta chỉ xem mặt thôi!"

"Ừ, có khả năng rất lớn là An Lâm làm ra chuyện này..."

"Các cậu mau nhìn, nam thần Hiên Viên Thành cũng đã bắt đầu chiến đấu!"

Bọn họ đợi lâu như vậy, rốt cuộc đã có cơ hội được thưởng thức cảnh tượng thần tượng trong lòng chiến đấu!

Trong khi các sinh viên đang lao nhao nghị luận, màn hình tinh thể bỗng nhiên sáng lên.

"Tôi cũng đau tim quá, tại sao An Lâm học trưởng lại không quen tôi chứ?"

Nắm đấm của Hồ Quán mạnh mẽ vô cùng, mỗi một quyền đều mang theo uy lực hủy đất diệt trời, nhưng mà Hiên Viên Thành dùng kiếm cũng như nước chảy mây trôi, phiêu dật linh động đến cực điểm, mỗi một lần đều có thể thoải mái đỡ lấy thế công của Hồ Quán, sau đó thuận tay rạch một đường lên cánh tay của Hồ Quán.

"Mau nhìn! An Lâm học trưởng ở kia kìa!"

Bình thường Hiên Viên Thành cũng sẽ không quá nặng tay với các sinh viên khác, rất nhiều người sinh viên thua ở trên tay hắn đều là vì nguyên khí khô kiệt. Khi bọn hắn mất hết sức lực ngã xuống đất, Hiên Viên Thành chỉ cần chĩa mũi kiếm về phía bọn họ, Chiến Bại Bình Định Phù tự nhiên sẽ gây ra.

"Hình như là đang chiến đấu với Hồ Quán, không có gì đáng lo lắng cả."

Có thể làm cho sinh viên công khai, không chút gánh nặng nào nói ra những lời trong lòng như thế, trong cả trường chắc là cũng chỉ có Hiên Viên Thành này một người làm được đến.

Hình như Hiên Viên Thành cũng nói lời này với người sinh viên bị hắn đánh bại ngay trước đó...

Hiên Viên Thành ấm áp cười một tiếng, đâm trường kiếm về phía trái tim của Hồ Quán.

Hiên Viên Thành cười nhạt, gật đầu với Hồ Quán, sau đó liền ngự kiếm rời đi.

Cho dù Hồ Quán là người mạnh nhất trong số sinh viên năm nhất, nhưng vẫn cứ bị Hiên Viên Thành đánh cho ngã nhoài trên mặt đất.

Trong những sinh viên này có khi là giai đoạn Đạo Chi Thể, một hai chiêu là có thể xử lý xong. Có khi là cường giả Kỳ Dục Linh, cần phải động tay động chân nhiều một chút, nhưng mà cũng có thể đánh thắng mà không bị một vết thương nào.

Rất nhiều sinh viên quan sát màn hình tinh thể đều không kìm lòng được mà phải cảm thán, Hiên Viên Thành chiến đấu thật sự là cảnh đẹp ý vui.

Kết giới đang từ từ co rút lại, trận chiến đấu cũng dần trở nên càng ngày càng kịch liệt.

Bất ổn cũng phải ổn, nếu không hắn lập tức không làm đàn ông được!

An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan ở phía xa đang bùng lên khí thế như cầu vồng, nghĩ thầm cuộc chiến tự do lần này hẳn là có phần ổn rồi.

"Bạn học Hồ Quán, biểu hiện của cậu không tệ, cậu là người đầu tiên ép tôi đến loại tình cảnh này."

Giờ phút này, Liễu Thiên Huyễn và An Lâm đang chạy trên lục địa, đuổi theo Hứa Tiểu Lan đang ngự kiếm phi hành ở cách đó ba dặm.

Cảnh giới của bọn họ cao hơn Hứa Tiểu Lan, hơn nữa khoảng cách xa như vậy, muốn bí mật che dấu hơi thở là có thể làm được.

Hứa Tiểu Lan trải qua một đêm điều tức, vết thương đã tốt hơn một nửa, liền bắt đầu chiến đấu lần nữa.

Hồ Quán co giật khóe miệng, trong lòng phỉ nhổ không thôi.

Âm thanh lanh lảnh vang lên, Chiến Bại Bình Định Phù của Hồ Quán xuất hiện.

"Răng rắc!"

Đổi lời thoại khác sẽ chết ư, có thể thành ý hơn một chút được không vậy?

Những sinh viên ở trên quảng trường Bạch Ngọc đang yên lặng chăm chú quan sát An Lâm đều mang biểu cảm nghi ngờ.

"Rốt cuộc thì anh An Lâm đang làm gì thế, tại sao lại không đánh nhau, cũng cả tiếng đồng hồ trôi qua rồi đấy! Sao cứ chạy rồi dừng chạy rồi dừng mãi thế, thần thần bí bí mà nhìn về một hướng khác, định giở trò quỷ gì đây?"

"Thần An nghĩ gì làm sao chúng ta có thể đoán được, có lẽ hắn đang cùng Liễu Thiên Huyễn học tỷ bí mật tiến hành một cái gì chiến dịch kinh thiên nào đó!"

"Thật mong đợi mà, sau khi anh An Lâm lên cấp thành Kỳ Hóa Thần, tôi còn chưa từng thấy anh ấy chiến đấu đâu..." Một cô sinh viên nữ với dáng vẻ thanh tú nhìn màn hình với vẻ mặt say mê.

Chẳng quan tâm đến những cảnh tượng chiến đấu oanh liệt khác, chỉ xem dáng vẻ lúc chạy của An Lâm thôi, trái tim của cô nàng lập tức đập lên thình thịch.

Chằng bao lâu sau, kết giới đã thu nhỏ lại đến phạm vi mười dặm.

Dù sao thì số người ở trong rừng Thiên Phong cũng chỉ còn lại có hơn hai mươi người, mà An Lâm và Liễu Thiên Huyễn vẫn chưa hề ra tay, lúc này đã có sinh viên nhìn ra bọn họ đang đi theo người nào.

"Trời ạ, thế mà bọn họ đang bám theo Hứa Tiểu Lan!"

"Cuối cùng thì bọn họ có ý đồ gì mà không thể cho ai biết, tôi thật mong đợi."

Bọn họ không bao giờ nghĩ tới, Liễu Thiên Huyễn ẩn núp lâu như vậy, nhưng lại sẽ chĩa mũi giáo về phía Hiên Viên Thành! Rốt cuộc thì phía sau chuyện này có bí mật gì mà lại không thể cho ai biết?

Các sinh viên ở trên quảng trường Bạch Ngọc có phần ngẩn ngơ mà nhìn cảnh tượng này ở trên màn hình tinh thể.

Hứa Tiểu Lan yên lặng bước chân rời đi, đứng ở một bên.

Hiên Viên Thành: "..."

Liễu Thiên Huyễn chớp chớp đôi mắt, bật cười nói: "Ai kêu cậu đẹp trai như thế làm gì chứ, tôi chưa từng mài dũa với anh chàng nào đẹp trai như cậu đâu, bây giờ tôi sắp tốt nghiệp rồi, cậu thỏa mãn một chút nguyện vọng này của học tỷ có được không?"

Hiên Viên Thành ngắm nhìn cô gái trước mặt, có phần khổ sở mà mở miệng nói: "Liễu học tỷ, hình như tôi không trêu chọc gì chị mà nhỉ..."

Hắn phong độ nhanh nhẹn mà thi lễ một cái, giống như một vị quân tử ôn hòa như ngọc.

Hứa Tiểu Lan cũng đáp lễ lại, đang muốn lên tiếng nói chuyện, thì ở phía xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát nhẹ:

"Đại học năm năm, cùng lớp, Liễu Thiên Huyễn, mời chỉ giáo!"

Nói thì chậm, đến thì nhanh.

Một luồng ánh sáng màu hồng quang bỗng nhiên vọt tới, chắn ở trước mặt Hứa Tiểu Lan.

Liễu Thiên Huyễn thi lễ với Hiên Viên Thành, trên mặt tràn đầy biểu cảm đắc chí hài hước.

Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành thì đều ngẩn ngơ.

"Liễu học tỷ, chị thế này là..." Hứa Tiểu Lan có phần phản ứng không kịp.

Liễu Thiên Huyễn cười nói: "Hứa Tiểu Lan học muội, cậu Hiên Viên Thành này là con mồi của học tỷ rồi, phiền em tránh ra một chút!"

"Đại học năm ba, cùng lớp, Hiên Viên Thành, mời chỉ giáo!"

Hiên Viên Thành không nghĩ tới mình lại phải giao chiến với Hứa Tiểu Lan, sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc lên, bởi vì Hứa Tiểu Lan là người có năng lực đánh bại hắn.

Rừng Thiên Phong, sau khi Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành chạm mặt, cả hai đều hơi ngẩn ra.

Cảnh tượng này vừa xuất hiện trên màn hình tinh thể, lập tức hấp dẫn phần lớn ánh mắt của các sinh viên trên quảng trường.

"Các cậu nhìn đi, Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành gặp nhau rồi!"

"Xem không hiểu, thật sự là không hiểu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận