Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 593: Máu và nước mắt của "nằm" Tây Môn

Tầng thứ bảy mươi mốt, Đường Tây Môn đã hạ quyết tâm, lần này nhất định phải nỗ lực chiến đấu, chứng minh bản thân mình!

Tôi của năm nay, đã không còn là tôi của năm ngoái nữa rồi.

Bảy Thiên Tiên Phản Hư do thần niệm chiến đấu ngưng tụ thành bắt đầu xuất hiện trong không trung.

An Lâm hơi nhíu mắt lại, đối thủ lần này rõ ràng mạnh hơn so với lần trước một bậc.

Luồng sóng khí tức của tầng trên là cảnh giới Phản Hư mới lên cấp, còn lần này thì là cảnh giới Phản Hư đã tương đối ổn định.

Một Thiên Tiên Phản Hư bắt đầu đánh về phía An Lâm, trong tay có hai con thoi do ánh sáng màu vàng hội tụ thành, mũi nhọn lạnh lùng vô cùng, sắc bén đến nỗi dường như rạch một đường là có thể dễ dàng xé rách không trung.

An Lâm dựa vào thân thủ linh hoạt không ngừng tránh né những đợt tấn công của Thiên Tiên kia, khóe mắt liếc nhìn Đường Tây Môn, phát hiện hắn đã cách mình một khoảng khá xa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như lại không cẩn thận giết chết đối thủ của hắn, vậy thì thật khó ăn nói.

Hai mắt Tiên Thiên trừng trừng, thân thể từ từ biến thành hai nửa, rơi xuống mặt đất, sau đó bắt đầu tiêu tán.

Ở đó có một cô gái mặc y phục xanh, tay cầm thanh kiếm dài do Chu Tước Thánh Viêm ngưng tụ, vẻ mặt lúng túng nhìn sang.

Toàn thân Đường Tây Môn phát run, sẵn sàng nghênh đón.

Hắn có chút hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn ngó xung quanh.

Kiếm pháp của Kiếm Tiên rất cao cường, ra chiêu vô cùng sắc bén, tất cả chân ý kiếm đạo ẩn chứa đều tung ra hết, khiến hắn vừa có chút hoảng sợ nhưng lại có chút hưng phấn.

Tại sao... Tại sao quái của tôi lại bị cướp rồi?

An Lâm không suy nghĩ nhiều nữa, thủ pháp khá ôn hòa không ngừng giao chiến cùng đối thủ của mình, sau đó từ từ gia tăng sức mạnh, làn sóng sau càng mạnh hơn làn sóng trước.

"Chuyện đó... thật xin lỗi, tôi cứ cho rằng sức mạnh sau khi áp chế một trăm lần sẽ không còn hiệu quả mạnh mẽ như vậy..." Hứa Tiểu Lan vẻ mặt áy náy cất tiếng nói.

"Vù vù!" Trường kiếm của Tiên Thiên bắt đầu kêu lên vù vù, chỉ một chiêu kiếm liền bùng nổ.

Đường Tây Môn thì lại không có thời gian làm việc này, hắn đang vô cùng cố gắng, dốc hết sức lực giao chiến với Kiếm Tiên trước mặt.

Đường Tây Môn cũng trợn trừng hai mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

An Lâm cũng lơ mơ, hắn đang chuẩn bị cẩn thận từng li từng tí để đánh chết đối thủ trước mặt, sau đó lại thấy đối thủ của Đường Tây Môn bị Hứa Tiểu Lan xử lý rồi...

Đột nhiên, một đường kiếm lửa màu trắng thiêu đốt không gian, mang theo lực Thánh Viêm vô cùng khủng khiếp, bất chợt lóe lên.

Mẹ nó cái này là trải nghiệm gì đây?

Cơ thể Đường Tây Môn hơi rung chuyển, giữa ngực có một cục máu tức muốn phun ra.

Giây phút này hắn chỉ cảm thấy trời đất là một mảng mênh mông mờ mịt, trong đầu âm thanh của Nhất Tiễn Mai cứ vang vọng không ngừng.

"Tôi cảm thấy đây là gian lận, mẹ nó cái này là thuê người cày hộ, tôi phải tố cáo!"

"Đúng vậy, thật đáng mừng, sinh viên Thiên Đình chúng ta thật đúng là tre già măng mọc."

"Vậy mới nói không phải cùng một loại người, không thể vào cùng một nhà."

Bên ngoài tháp Tiên Linh, mấy ngàn sinh viên cũng rơi vào trầm ngâm im lặng, đều nhìn Đường Tây Môn với ánh mắt phức tạp.

"Việc này, hai người các em nói cho tôi nghe đi! Tôi đã nói là không có lần sau mà." Bạch Chung hừ lạnh một tiếng rồi nói.

An Lâm cảm thấy mình và Đường Tây Môn đều ngượng ngùng nhìn nhau, dù sao cũng là chuyện tốt mà bạn đời của mình làm, hắn không khỏi cũng sinh ra một chút cảm giác tội lỗi.

Cô ấy chỉ là muốn thử nhát chém Chu Tước Hỏa Diễm của mình một chút, căn bản không nghĩ tới uy lực kia sẽ thành ra thế này.

"Thật xin lỗi, em sai rồi, lần sau em sẽ không dùng lực quá mạnh nữa." Hứa Tiểu Lan cúi đầu nhận lỗi nói.

Đường Tây Môn phải nói là rất ấm ức, hắn cũng muốn không có lần sau nữa, nhưng là do người khác cướp quái của hắn, hắn còn có thể làm gì nữa, hắn cũng rất tuyệt vọng mà!

"Đường học đệ lại nằm không mà thắng rồi..."

Ngay trong lúc các sinh viên đang bàn tán sôi nổi, bóng dáng của Bạch Chung lại xuất hiện lần nữa bên trong tháp Tiên Linh.

Ông ấy nhìn Đường Tây Môn cùng Hứa Tiểu Lan, đó gọi là một phen nhọc lòng.

Trước kia làm gì xuất hiện loại tình huống này chứ? Không cẩn thận làm bị thương còn có thể lý giải được, đằng này một chiêu tung ra đã lập tức tan thành mây khói, đây cũng thật quá khoa trương rồi!

"Thật đáng mừng ư? Sao tôi lại không thấy được biểu cảm đang vui của cậu thế?"

"An Lâm và Hứa Tiểu Lan chính là sớm đã mưu tính trước..."

"Đây thật ra là vấn đề của Hứa Tiểu Lan học muội, không thể không nói cô ấy thực sự quá mạnh, uy lực của nhát kiếm mang ngọn lửa kia quá khủng khiếp, vậy mới giết lầm kẻ địch của đội bạn."

"Tôi ngược lại cảm thấy rất khâm phục, chỉ cần phô diễn tư thế tốt, bất kể thực lực có tốt hay không, cũng có thể qua ải."

"Thật xin lỗi, em sai rồi, lần sau, lần sau em..."

Đường Tây Môn đột nhiên không biết nên nói gì, ấp úng động đậy khóe môi.

Hắn lần sau nên làm như thế nào?

Hắn sai ở đâu vậy? Hắn hoàn toàn không biết!

Bạch Chung cũng cảm thấy trong lòng phiền muộn, đầu cũng rất đau.

Trước đây chưa từng xuất hiện nhiều sinh viên Kỳ Hóa Thần mạnh mẽ như vậy, có thể một chiêu giết chết hai thần niệm chiến đấu. Cho dù có là sinh viên rất mạnh đi nữa, họ thường cũng chỉ có thể sử dụng sức mạnh của bản thân như một, kiểm soát vô cùng tốt.

Nói đi cũng phải nói lại, cũng không có sinh viên nào giống Đường Tây Môn, vận khí lại tốt như vậy! Phạm vi chiến đấu ở đây có diện tích đến ngàn mét, ai có thể ngờ được thần niệm chiến đấu của hắn vừa hay lại xuất hiện ngay trong phạm vi công kích của người khác chứ, mà lại còn bị đánh trúng hồng tâm.

Tình huống này của Hứa Tiểu Lan và An Lâm rõ ràng là ngộ sát, Bạch Chung thật sự rất khó đưa ra quyết định đuổi họ ra ngoài.

"Hai người các em, không được tái phạm lần nữa đấy! Nếu như lại xuất hiện tình huống này, các em tự gánh lấy hậu quả!" Bạch Chung thật sự không biết nên nói những gì, đành phải nói như vậy với Hứa Tiểu Lan và Đường Tây Môn.

"Đường học trưởng, anh là tu sĩ đứng đầu Kỳ Dục Linh!" Hứa Tiểu Lan mở miệng an ủi.

Trong giọng nói của hắn có máu và nước mắt, cảnh tượng vô cùng cảm động.

"Tôi của năm nay đã không còn là tôi của năm ngoái đúng không..."

"Nếu như tôi đường đường chính chính chiến đấu ở tầng bảy mươi, hoặc là tầng bảy mươi mốt, tôi nhất định có thể thắng, đúng không?"

Đường Tây Môn quay đầu nhìn về phía đám người An Lâm: "Tôi mạnh hơn so một năm trước đúng không? Tôi chắc chắn là lợi hại hơn so với một năm trước, đúng không?"

Trận chiến của đám người An Lâm quả thật kết thúc nhanh hơn so với Đường Tây Môn. Họ đứng bên cạnh yên lặng theo dõi trận chiến, nhìn thấy toàn bộ quá trình từ giằng co đến bị đánh bại của Đường Tây Môn.

Năm ngoái hắn bị Đường Tây Môn lên mặt một lần, chẳng lẽ năm nay sau khi hắn thăng cấp đặt chân nửa bước vào Kỳ Hóa Thần, vận mệnh vẫn không tránh khỏi bị Đường Tây Môn khống chế sao...

Khủng khiếp, khủng khiếp, không thể chịu được...

Không bao lâu, mọi người đều đã thông qua tầng này, bắt đầu tiến vào tầng thứ bảy mươi hai.

Đường Tây Môn cắn răng thề, lần này, hắn nhất định phải chứng minh bản thân mình! Dùng thực lực của mình để đánh bại đối thủ, cũng không thể lại bị bất kì kẻ nào quấy rầy được.

Hắn đi đến một góc phòng, các sinh viên còn lại dường như có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn, cũng rất tự giác lựa chọn cách xa hắn, giữ một khoảng cách tuyệt đối an toàn.

Bảy thần niệm chiến đấu bắt đầu ngưng tụ thành hình dạng bản thân chúng lúc còn sống, khí tức mãnh liệt xông vào mọi người, bắt đầu đánh.

Trận chiến kịch liệt trong nháy mắt bùng nổ!

Sau đó, Đường Tây Môn bại trận...

Lồng ngực của hắn bị sấm chớp của đối thủ xuyên thủng, toàn thân tê dại nằm trên mặt đất, hắn quẩn quanh giữa choáng váng và tỉnh táo.

Còn Đường Tây Môn cùng một khóa với hắn thì sao? Vậy mà không cần phải động thủ!

Hắn đánh đến sống dở chết dở, cuối cùng mới đánh bại được đối thủ.

Tả Khâu Binh thở hồng hộc giết chết đối thủ trước mặt, nhìn về phía Đường Tây Môn đang thất thần cách đó không xa, trên mặt tràn đầy vẻ hâm mộ.

Bạch Chung rời đi, những trận chiến đấu trong tháp cũng gần như sắp đến hồi kết thúc.

Hứa Tiểu Lan gật gật đầu hứa hẹn sẽ không tái phạm, Đường Tây Môn vẻ mặt ấm ức gật đầu đồng ý.

Ưm, câu nói này sao nghe quen tai thế nhỉ...

"Đường học trưởng, thực lực của anh ngay đến tầng bảy mươi hai cũng có thể vượt qua, chỉ có điều bị chúng tôi ảnh hưởng đến tâm trạng, dẫn đến phát huy thất thường nên mới bị thua." An Lâm cũng kiếm cớ an ủi Đường Tây Môn.

Hốc mắt Đường Tây Môn đỏ bừng: "Sang năm tôi nhất định..."

Đúng lúc này, thần niệm chiến đấu kia lại giáng một cú đánh sấm sét xuống, trực tiếp đánh Đường Tây Môn phát choáng.

Đường Tây Môn cứ như vậy bị lực lượng không gian truyền đưa đến ngoài tháp, ngay cả lời còn chưa nói xong.

Mọi người rơi vào một khoảng trầm lặng, không đúng, phải gọi là mặc niệm.

Sau khi mặc niệm một phút đồng hồ, đám người An Lâm lại tiếp tục tiến đến tòa tháp cao hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận