Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1130: Một ít đồ vật kỳ quái

Trên mặt biển mênh mông bát ngát bỗng dậy lên một cột nước lớn.

Hắc Long ngàn trượng sung sướng vui vẻ gầm thét một tiếng, đáp xuống một hòn đảo dồi dào sức sống.

Nó đáp xuống khiến toàn bộ sinh linh trên đảo bị dọa đến run rẩy.

"Tiểu Tiêu, khi đáp xuống thì phải nhẹ nhàng một chút, dặn bao nhiêu lần rồi, dọa đến hoa hoa cỏ cỏ thì không tốt lắm đâu." An Lâm nhảy khỏi đầu Hắc Long, câu nặng câu nhẹ mà giáo dục.

"Dạ, sư phụ!" Hắc Long ngoan ngoãn gật đầu, lại hóa thành hình dáng thiếu niên mặt mày tuấn tú.

An Lâm ngồi xếp bằng trên bờ biển, Tiêu Trạch, Bố Lai Tư, Hứa Tiểu Lan, Đề Na cùng đứng cùng một chỗ, đầy mong ngóng nhìn về phía An Lâm.

"Nghe nói Long tộc có rất nhiều bảo bối, đây có phải là thật không?" Đôi mắt như bảo thạch của Đề Na mở lớn, bay vòng vòng quanh An Lâm, nhìn chằm chằm vào nhẫn không gian trong tay hắn.

Bố Lai Tư rung đùi đắc ý: "Long tộc Tố Văn là chủng tộc yêu thích tiền tài nhất trong số các đại chủng tộc, chuyên môn tìm kiếm và giấu giếm kho báu, nhất định là có không ít bảo vật!"

Uỳnh uỳnh...

Tiêu Trạch lẩm bẩm mở miệng: "Đây là... Cái quái gì?!"

Vị thống lĩnh của đội Thần Vệ Đông Hải Long Đình này là đại năng Phản Hư trung kỳ đỉnh phong, quyền cao chức trọng, không biết sẽ cất giấu bảo vật gì đây?

Mọi người trông thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi ngây dại.

An Lâm nuốt nước miếng: "Nói nhiều hơn nữa cũng như không, dù nhiều hay ít thì phải mở ra mới biết được. Bây giờ là lúc mở kho báu rồi!"

Người đẹp chất đống lên nhau, khiến mọi người nhìn thấy mà mê mẩn không thể rời mắt...

"Long tộc người ta tuy thích giấu kho báu nhưng chưa chắc đã giấu trong nhẫn không gian, phần lớn bọn họ đều thích giấu kho báu của mình ở Tàng Bảo các, khi rảnh rỗi liền đi vào ngắm một chút." Hứa Tiểu Lan nói lên một quan điểm khác.

Xuất hiện trước mắt mọi người là mỹ nữ chất chồng như núi!

Đầu tiên, hắn luyện hóa mở ra nhẫn không gian của Lục Trấn Hải.

"Tiểu Lan nói đúng, con cũng làm vậy nè." Tiêu Trạch đồng ý bằng cả hai tay hai chân.

Mặt đất ầm ầm chấn động.

"Đây là giả, không có hơi thở sự sống, nhưng rất mềm mại, còn ấm áp..."

Thả hết đồ vật trong nhẫn không gian ra ngoài, đột nhiên có cảm giác như bốc thăm trúng thưởng.

Hắn không nghĩ ra nổi một từ để miêu tả tâm trạng của mình vào giờ phút này, cả người cũng suýt bị đống người đẹp làm cho mê say ngây ngất.

Kiểu dáng mỹ nữ phong phú đa dạng, tươi cười tự nhiên, trên đầu còn có sừng rồng nho nhỏ.

An Lâm yên lặng đi lên phía trước, sờ sờ người đẹp ngực bự trước mặt.

"Người khổng lồ An Lâm, vật này thật ghê tởm, hay chúng ta trả lại đi." Đề Na vô cùng ghét bỏ nói.

Chẳng qua thứ này trông sống động hơn nhiều, cảm giác cũng tốt hơn thôi!

Hứa Tiểu Lan tiếp tục nói: "Đồ vật đáng ghét thế này tất nhiên là phải thiêu hủy rồi!"

Khóe miệng An Lâm giật giật co quắp, tác phẩm nghệ thuật cái đầu mi!

An Lâm gật đầu đồng ý: "Hãy để tôi phá tan âm mưu của Lục Trấn Hải đi..."

Khóe miệng Tiêu Trạch thấp thoáng chảy xuống chất lỏng trong suốt khả nghi: "Đây là tác phẩm nghệ thuật sao?"

Thánh Hỏa gầm thét, chiếu sáng cả hòn đảo nhỏ, dường như muốn thanh tẩy sạch sẽ tất cả tội ác trên thế gian này.

Ầm!

Lời còn chưa dứt, hắn đã trông thấy một ngọn lửa từ trên trời giáng xuống.

Cái đống này, mịa nó, chẳng phải là búp bê bơm hơi dưới nhân gian sao?!

An Lâm: "..."

"Sao Lục Trấn Hải lại có nhiều mô hình cô gái Long tộc như vậy, chẳng lẽ hắn đang có âm mưu bí mật xây dựng một binh đoàn con rối?" Bố Lai Tư nghiêm túc phân tích.

"Đúng, rất có khả năng! Chúng ta phải giữ những thứ này lại, tìm kiếm chân tướng phía sau." Tiêu Trạch kích động mở miệng.

Ồ? Nếu nói thế, hình như cũng không tệ, nhỉ?

Trong lòng An Lâm vô cùng vui vẻ, giơ ngón cái với Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan ha ha cười lạnh: "Trả cái gì, còn lâu!"

An Lâm đang định phản đối.

Núi người đẹp chất đống trước mặt mọi người bị Thánh Hỏa đốt thành tro tàn xám đen chỉ trong nháy mắt.

An Lâm và Tiêu Trạch há to miệng, lòng đau như cắt.

"Đồ vật của tên tà ác Lục Trấn Hải kia phải bóp chết từ trong trứng nước, cho nên chúng ta đã nhanh chóng quyết định phải nhổ cỏ tận gốc!" Hứa Tiểu Lan nói một cach đương nhiên, nơi đầu ngón tay còn quanh quẩn vài phần Thánh Hỏa.

An Lâm và Tiêu Trạch: "..."

"Tiểu Lan nói đúng! Làm tốt lắm!" Đề Na ủng hộ hết mình.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Đạo cao một thước ma cao một trượng!

An Lâm và Tiêu Trạch đau lòng xong thì cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này.

Giờ phút này, Lục Trấn Hải còn đang tại Đông Hải Long Đình.

Núi lớn trước mặt được chia tầng chia lớp rất rõ rệt, nhìn rất đẹp.

An Lâm hits sâu một hơi: "Này, mịa nó, là núi vàng đúng không?"

Phải, không sai đâu, là bị chói mù!

An Lâm trông thấy một ngọn núi lớn lấp lánh ánh vàng, suýt chút nữa đã bị chói mù mắt.

Lại là một lần chấn động.

Rầm!

Sau khi một đám ngươi đẹp không biết tên bị thiêu rụi, bảo vật còn lại trong nhẫn không gian cũng không ít.

An Lâm thống kê lại, tổng cộng có ba trăm hai mươi vạn linh thách, sáu cái linh khí cao cấp, hai mươi viên linh đan, hai viên tiên đan Long tộc tự chế, mấy tấn đặc sản biển, còn có một đôi kim loại sắc vàng chói lọi không biết có tác dụng gì hay không.

Tóm lại là thu hoạch không tệ.

Linh thạch giao cho Tiêu Trạch – người quản lý sổ sách của tông môn để làm quỹ.

Tiên đan tự chế của Long tộc có tác dụng rất tốt với đại năng Long tộc, cho nên An Lâm đưa hết cho Hứa Tiểu Lan, cô có huyết thống Chân Long, tiên đan này để cô dùng là tốt nhất.

Còn những thứ khác, đám người An Lâm tự chia với nhau.

"Bây giờ nhìn xem Ngao Tiên Ngọc giấu thứ tốt gì nào!"

Trên mặt An Lâm nở nụ cười vui vẻ... Vị Chiến thần Long Đình này mới là cái mà hắn mong ngóng.

Luyện hóa xong nhẫn không gian, đổ tất cả đồ vật trong nhẫn không gian ra.

Trên đảo nhỏ vô danh.

Nhưng hắn chả bao giờ ngờ tới cái ý nghĩ đó của mình vĩnh viễn chẳng bao giờ thành hiện thực...

Đôi mắt Lục Trấn Hải ánh lên tia sáng cừu hận, trong ngực như có lửa cháy.

"Sau này, nếu có cơ hội, nhất định mình phải đoạt lại hậu cung của mình!"

"Aizz, quân đoàn hậu cung toàn con rối hình người đẹp của mình... Mãi mới tìm được cách chế tạo, đám An Lâm lần này kiếm lớn rồi, đáng ghét!"

Đang một bên chữa thương một bên phiền muộn than thở.

Dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng của sự giàu có.

Tiêu Trạch không nhịn nổi đi lên sờ ngọn núi lớn trước mặt, sướng run cả người: "Sư phụ... Đây thật là núi vàng đó! Còn là núi vàng nguyên chất tinh khiết đến 99.9999% cơ!"

"Giàu... Giàu rồi..." An Lâm đờ đẫn cả người.

Ngọn núi này phải cao đến trăm mét, hình chóp, mỗi cạnh phải sáu mươi mét, này cần bao nhiêu vàng mới chất lên nổi?

Đây không chỉ là vấn đề trong nhà có mỏ nữa rồi.

Trong nhà ông đây còn có núi cơ!

Núi gì?

Núi vàng!

"Chờ chút, tôi tu tiên mà, tôi cần núi vàng này làm gì?" An Lâm đột nhiên tỉnh táo lại.

Sau đó hắn liền biến thành một người mặt mũi trang nghiêm lạnh lùng, coi tiền như rác.

"Sư phụ, nếu người không muốn... Thì cho con đi..." Tiêu Trạch thở dốc nói.

Hứa Tiểu Lan cũng đỏ mặt: "Ngọn núi đẹp quá!"

An Lâm trợn tròn mắt, hai người kia sao lại tham lam thế tục như thế?

Đúng rồi! Hình như Long tộc đặc biệt thích những thứ lấp lánh ánh vàng!

Cuối cùng, nguyên ngọn núi vàng ròng kỳ quái này được An Lâm nhét cho Tiêu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận