Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 543: Phá cảnh thoát ra

Tất cả mọi thứ ở đây đều chân thực như vậy, ở trong lòng An Lâm, giới hạn của ảo cảnh và chân thực càng lúc càng trở nên mơ hồ.

Thoáng chốc, trong lòng hắn liền lóe lên suy nghĩ muốn ở lại nơi này, nhưng mà suy nghĩ đó rất nhanh lại bị hắn bỏ qua.

Cho dù tất cả sự sống trên thế giới này đều là thật, nhưng Tiểu Lan, bạn bè, người thân ở một thế giới khác đều vẫn đang chờ hắn, làm sao hắn lại có thể rời bỏ nơi đó được?!

Vậy thì hiện tại vấn đề cũng đến rồi đây, hắn phải làm thế nào để trở về được?

An Lâm nhíu mày suy tư, thật ra hắn cũng từng nghe nói qua về một vài ảo cảnh, chính là trực tiếp giết chết toàn bộ những người mà mình quen biết xuất hiện trong đó, trung tâm của ảo cảnh đósẽ bị trọng thương, thì có thể thuận lợi phá bỏ.

Nhưng mà, đây thực sự là ảo cảnh sao?

Cứ coi như là ảo cảnh đi, vậy thì những người thân bạn bè người yêu có máu có thịt chân thực đến như vậy... An Lâm cảm thấy mình không thể nào xuống tay được.

Còn nữa, lỡ như bọn họ là thật thì phải làm sao?!

Không có tác dụng...

An Lâm có hơi ngại ngùng cười trừ, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, liền lôi kính Chu Tước ra.

Thân thể hắn đột nhiên tỏa ra lớp sương mù màu đen, khí tức bắt đầu tăng lên ầm ầm, cùng lúc đó, kiếm Thắng Tà quấn quanh Kim Hư Lôi Đình liền chém ra một nhát kiếm có ánh sáng chói mắt vào giữa trời đêm.

"An Lâm, chẳng lẽ anh không biết làm như thế nào để trở về sao?" Hứa Tiểu Lan nhìn dáng vẻ của An Lâm, không khỏi đoán được mấy phần, lúc này trên mặt cũng có chút lo lắng.

Vậy thử xem xem liệu có thể dùng sức mạnh để phá vỡ thế giới này được không đi...

An Lâm: "..."

Thuật Thần Giám!

"Ma Kính... Ma Kính... Mau nói cho tôi biết, hiện giờ tôi đang ở chỗ nào, phải làm sao để có thể trở về được?"

Hắc Minh Nguyên Khí!

Hai mắt An Lâm đột nhiên trở nên trắng xóa, nhìn khắp một lượt cảnh tượng xung quanh, có ý định tìm ra chỗ sơ hở và thiếu hụt của thế giới này. Nhưng điều khiến hắn thấy thất vọng chính là, tất cả những gì ở nơi đây đều không có dấu vết của thuật pháp.

An Lâm rút Hắc Minh Nguyên Khí về, trên mặt là thần sắc mất mát.

Khóe miệng An Lâm có chút giật giật: "Chiếc gương của anh không bạo lực như thế đâu."

Luồng kiếm Kim Hư Lôi ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, trong tiếng rít gào phóng thẳng lên tận trời, càng bay càng cao, cuối cùng cũng không biết bay được bao xa mà năng lượng sấm sét bắt đầu từ từ biến mất...

Hứa Tiểu Lan nghe thấy vậy thì như ý thức được cái gì đó, trên mặt hiện lên vẻ mất mát: "Đúng vậy, anh cũng không phải là anh ấy..."

Kính Chu Tước hơi dao động một chút, giọng nói non nớt thanh thúy vang lên: "Chủ nhân, anh đang ở đại lục Thái Sơ! Trở về? Về chỗ nào vậy, tìm bà xã của anh chỉ dẫn đi, đừng có mà đến làm phiền tôi!"

Hứa Tiểu Lan che miệng khẽ cười một tiếng: "Anh lại còn dám hỏi cả chiếc gương cơ à? Cũng đâu phải là anh không biếtnó xấu tính thế nào, lại nói thêm, thế mà nó còn có thể khiến anh nghẹn chết, thậm chí là khiến cho anh không thể ngủ ngon đấy."

Cô gái lẳng lặng đứng dưới ánh sao, dòng lệ trong đôi mắt rõ ràng đang rưng rưng.

"An Lâm, anh nhất định sẽ trở lại đúng không? Anh ấy, hoặc là anh." Đôi mắt đẹp của Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm trên bầu trời, gấp gáp mở miệng nói.

An Lâm đi đến bên ngoài tòa tháp cao màu đen đó, ấy vậy mà thực sự gặp được hai người giữ cửa mặc đồ đỏ.

Đột nhiên, có vẻ như hắn nghĩ đến thứ gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía tòa tháp cao màu đen trong thành Kỵ Lâu.

Người giữ cửa mập lùn nhìn thấy An Lâm, trên mặt lộ ra một nụ cười, dường như không hề ngạc nhiên chút nào.

An Lâm không có thời gian để cảm thán, hắn còn đang suy nghĩ phương pháp phá giải cục diện này.

An Lâm cười lạnh, nói: "Thành Kỵ Lâu đã sớm biến thành một vùng phế tích, cái thế giới này chỉ là ảo cảnh mà thôi."

Người giữ cửa mập lùn mở miệng giải thích: "Chúng tôi là người bảo vệ thành Kỵ Lâu. Không, nói chính xác hơn, là người bảo vệ toàn bộ nước Dương Lâu! Nơi này, giống như cậu thấy đấy, là thành Kỵ Lâu của đại lục Thái Sơ."

An Lâm thì lại hơi sững sờ, một suy nghĩ khác bỗng nhiên nổi lên trong lòng: "Rốt cuộc các người là ai? Nơi đây là chỗ nào?"

"Tiểu Lan, anh rời khỏi nơi này trước đây!" An Lâm cưỡi gạch bay lên.

Một người cao gầy, một người mập lùn!

Hai người giữ cửa này có diện mạo trẻ tuổi, không còn già nua giống như hai người trước đó, nhưng từ hình dáng có thể phân biệt, vẫn có thể đánh giá được hai người họ chính là hai lão già mà lúc trước hắn gặp phải.

"Cậu đã đến rồi, cảm giác thế nào?"

Thân hình An Lâm hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía cô gái bên dưới.

Trên đỉnh tòa tháp cao màu đen cũng có ánh sáng trắng lấp lóe, giống như là ngọn tháp thần chiếu roi giữa bầu trời đêm, chỉ dẫn phương hướng đường đi.

Ban đêm ở thành Kỵ Lâu đèn đuốc sáng trưng, người đi lại trên đường phố vẫn hối hả, giống hệt một tòa thành không có buổi đêm vậy.

Trong lòng An Lâm khẽ run lên, không nói tiếng nào chỉ quay về phía cô gái khẽ gật đầu, ngay sau đó xoay người bay về phía tòa tháp cao kia.

Thanh niên mập lùn lắc đầu nói: "Cái gì là chân thực? Cái gì là ảo cảnh? Nếu như những gì cậu thấy không có nửa phần là giả, vậy thì làm sao có thể được gọi là hư ảo được đây?"

Thanh niên cao gầy cũng nhìn về phía An Lâm, hờ hững mở miệng nói: "Hiện giờ cậu có hai lựa chọn, cậu có thể cố gắng dung nhập vào cái thế giới này, như vậy, cậu chính là An Lâm duy nhất, vĩnh viễn sống một cuộc sống hạnh phúc ở đây. Cậu cũng có thể giết chết tất cả những người mà mình quen biết ở nơi đây, chặt đứt đoạn nhân quả này đi, như thế cậu liền có thể cắt đứt tất cả với cái thế giới này, trở lại thế giới cũ của mình."

An Lâm nghe thấy vậy trong lòngliền chấn động, nhưng sau đó hắn như ý thức được điều gì, trên mặt lại xuất hiện nụ cười thản nhiên.

Nói cứ như thật ấy, bọn họ nói chỉ có hai lựa chọn, vậy thì thực sự chỉ có hai lựa chọn thôi sao?

An Lâm cũng sẽ không tin thứ tà ma này, hắn còn có một con át chủ bài còn chưa sử dụng.

Thuật Thần Diễn!

Rất nhiêu ngôi sao hiện lên trong mắt An Lâm, cuối cùng phản chiếu khắp cả mảnh đất này.

Làn sóng không màu bắt đầu khuếch tan, phản hồi mỗi một chi tiết dù nhỏ nhất trong trời đất này vò trong mắt, rất nhiều tin tức bắt đầu tràn vào đầu hắn, có cái hợp lý, có cái không...

Hai thanh niên mặc đồ đỏ đều biến sắc.

Đây là vật gì thế?

An Lâm hiếu kỳ chớp chớp hai mắt.

Nhưng lúc bạn cảm thấy nó là thực thể, đột nhiên nó lại trở nên mờ đi, lúc bạn cảm thấy nó là hư ảo, nó lại biến thành thực thể.

Mảnh vỡ kia cũng vừa thực vừa ảo, vừa mới nhìn vào trông giống như thực thể!

Đến lúc tập trung nhìn kỹ, liền phát hiện đó là một mảnh vỡ tản ra ánh sáng màu trắng.

Hắn mở mắt ra, phát hiện trước mặt là một mảnh trắng xóa, thật lóa mắt!

Ầm ầm!

Đỉnh tháp cao màu đen bị một kiếm của An Lâm chém vỡ.

Không gian bốn phía bắt đầu vặn vẹo vỡ vụn, trong mắt An Lâm, trời đất bắt đầu trở nên tối tăm vỡ nát, sau đó trở nên mơ hồ...

Hai mắt hắn tối đen, lại một lần nữa chìm vào hôn mê.

Hai người than niên mặc đồ đỏ, nhìn thấy bóng dáng An Lâm biến mất khỏi thế giới này, trên mặt là vẻ phức tạp không thôi.

Thanh niên mập lùn lắc đầu thở dài: "Thôi, lòng không thuộc về thế giới này, cần gì phải ép buộc ở lại."

Thanh niên cao gầy khẽ gật đầu: "Đã từ bỏ truy đuổi ảo cảnh trong mộng, sao có thể trở thành thật được."

Trong một mảnh đất đen kịt.

Toàn thân An Lâm run lên, ý thức bắt đầu dần khôi phục.

Lan Lâm viện, Mộ Ngữ Điệp nắm tay An Minh Xuyên, sóng vai nhìn về phía tòa tháp ở xa. Lôi điện màu vàng ở nơi đó đã nổ tung, hình thành một quả cầu màu vàng, vừa lóa mắt lại rất xinh đẹp.

Rất nhiều dân chúng trong thành Kỵ Lâu đều hướng mắt nhìn về phía tòa tháp cao, lúc nhìn đến lôi quang màu vàng kia, trên mặt liền hiển hiện sự kinh ngạc và khó hiểu.

Trên đỉnh tháp cao màu đen không ngừng có những nơi lóe lên ánh sáng màu trắng, bị Lôi Quang Kiếm Trảm ầm vang đánh trúng, lôi điện màu vàng bạo phá trùng kích khiến bầu trời đêm biến thành sắc vàng.

Hắc Minh Nguyên Khí liền bộc phát trong nháy mắt, kiếm Thắng Tà được quấn quanh bởi ánh sáng Kim Hư Lôi, hạ xuống phía tòa tháp cao màu đen kia!

An Lâm nhảy lên, thân thể giống như đạn pháp lao vọt đến trên đỉnh của tòa tháp cao màu đen.

Lúc này, mặt đất bắt đầu ầm vang vỡ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận