Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1886: Đó là một lựa chọn khó khăn

An Lâm trừng lớn hai mắt, giống như chính mình đang nghe lầm vậy.

"Ngươi nói 'làm' một phát là có ý gì?"

Không thể tin những lời mà mình nghe được, An Lâm mở miệng hỏi lại lần nữa.

Xích Long ở một bên quơ tiểu kim trải, râu rồng vung lên, nhếch miệng cười nói: "Hứa Tiểu Lan đạo hữu thể hiện tình yêu với ngươi, dĩ nhiên là ngươi phải đón ý phối hợp với cô ấy, thỏa mãn tình yêu của cô ấy với ngươi... Thế nên, ngươi nói xem, 'làm' một phát là có ý gì?"

"Bây giờ đã sắp tới Long Đạo trì rồi, ngươi không có tư cách tiến vào Long Đạo trì. Thế nên muốn xong chuyện thì lập tức giải quyết ngay tại đây đi. Chúng ta có thể ở đây chờ ngươi một lúc." Thánh Kim cất giọng nói.

Dứt lời, bốn con chân long Hợp Đạo đỉnh phong mở to tám con mắt tròn xoe, không chớp mắt nhìn hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan chằm chằm.

Nhìn chằm chằm...

An Lâm: "..."

"Vậy thì khi nào các ngươi xong việc, thì hãy đánh vỡ cái bong bóng này nhé!" Thánh Kim phun ra một cái bong bóng nước màu sắc rực rỡ, bay lơ lửng ở An Lâm bên cạnh, cất giọng nói.

Nơi này còn có hào quang mờ mờ.

An Lâm: "..."

Tại khu nước sâu trong chiếc hồ.

Mặt An Lâm thoáng co rút, thầm nghĩ con mẹ nó, ngươi hỏi thế không phải là nói nhảm sao?

Nhưng mà... Thật sự phải làm cái kia với Tiểu Lan ở chỗ này à...

An Lâm nghẹn một búng máu trong họng, bốn con chân long không biết xấu hổ này, cứ nhìn chằm chằm mình như thế, sau đó còn muốn mình làm này làm nọ ở trước mặt chúng?

Thân thể mềm mại quyến rũ của cô gái áo xanh vẫn cứ dính sát vào thân thể của An Lâm, làn da tuyết trắng như ngọc, ấm áp mềm mại, tràn đầy sức hấp dẫn nguyên thủy nhất.

"An Lâm đạo hữu đừng lo lắng, chúng ta xem các ngươi giao phối, thì cũng chỉ giống như các ngươi xem chúng ta giao phối mà thôi, hoàn toàn không có bất cứ cảm xúc gì đâu." Xích Vũ tươi cười nói.

"An Lâm đạo hữu, ngươi cảm thấy xấu hổ sao?" Bách Tuyết rất khéo hiểu lòng người hỏi một câu.

Một giây sau, bốn con chân long thoáng vung đuôi một cái, biến mất ngay tại chỗ.

Ngay cả cục gạch khổng lồ màu đen, cũng có thể dùng để làm giường...

"Quên đi, chúng ta vẫn đừng quấy rầy An Lâm tiền bối, nhìn hai con người giao phối cũng không còn gì đẹp cả, chúng ta vẫn nên cho bọn họ một chút không gian riêng tư đi." Côn Cổ cũng rất là tôn trọng An Lâm.

Đôi môi đỏ mọng mềm mại của Hứa Tiểu Lan đã dán lên miệng An Lâm rồi.

An Lâm muốn không có chút phản ứng nào cũng không thể.

Mặc dù hắn cũng rất muốn, hơn nữa đây còn là thiên thời địa lợi nhân hoà...

Cũng có thể giải trừ tất cả ảnh hưởng phụ của đối phương!

Năng lượng màu xanh thẫm theo đầu ngón tay tràn vào trong cơ thể cô gái.

Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm, hốc mắt hơi đỏ lên: "An Lâm... Anh thật tốt."

"Tiểu Lan, anh tôn trọng suy nghĩ của em, anh cũng yêu em!"

Hai người đã trải qua một phen kinh tâm động phách, lần nữa đạt được chung một nhận thức.

Tim An Lâm bắt đầu đập rất nhanh, hắn biết nếu mình còn không ra quyết định, thì sẽ hoàn toàn bị công hãm!

An Lâm đâm vỡ bọt khí màu sắc rực rỡ.

"Bùm!"

Muốn thực hiện đêm tuyệt nhất vào thời điểm bọn hắn kết hôn.

Trên đầu An Lâm xuất hiện một chiếc thần hoàn, chợt điểm nhẹ đầu ngón tay lên bụng Hứa Tiểu Lan.

Cô biết, cho dù An Lâm lấy đi lần đầu tiên của cô ở chỗ này, thì cũng là chuyện rất bình thường, tất cả mọi người đều thấy vậy, bao gồm cả chính cô, nhưng An Lâm lại không làm như vậy.

An Lâm cười ngây ngô nói: "Suy cho cùng, anh thì vẫn tỉnh táo bình thường, mà em lại bị huyết mạch làm cho mất tỉnh táo, nếu hai ta kết hợp với nhau vào thời điểm này thì rất là kỳ cục."

Con mắt Hứa Tiểu Lan lóe sáng, khẽ gật đầu nói: "Đúng, đêm đầu tuyệt vời của chúng ta, nhất định phải ở một nơi yên tĩnh, như vậy thì trí nhớ mới đủ khắc sâu!"

Độc của thần hoàn, có thể làm cho đối phương trúng độc.

An Lâm ôn hòa cười một tiếng: "Anh biết, anh muốn vượt qua một đêm tuyệt vời nhất với em, nhưng phải là khi em đã chuẩn bị sẵn sàng, đội khăn hỉ cùng anh bái đường."

"Ừm..." Cô gái áo xanh khẽ hừ một tiếng, gương mặt đỏ ửng vốn đã nhạt dần, thoáng cái lại hiện lên một rặng mây đỏ thêm lần nữa, có phần ngượng ngùng rụt lại hai chân đang quấn chặt lấy eo An Lâm, nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, "Cái kia... Cái kia... không phải là em..."

Quả nhiên, dưới lực lượng phép tắc tuyệt đối, nhiệt độ nóng bỏng của Hứa Tiểu Lan dần dần hạ xuống, hai tròng mắt mê ly cũng dần tỉnh táo lại.

Vụt vụt vụt vụt!

Thánh Kim, Côn Cổ, Xích Vũ, Bách Tuyết, trong nháy mắt bốn con chân long đã xuất hiện ở trước mặt An Lâm, nhìn An Lâm và Hứa Tiểu Lan với vẻ mặt khiếp sợ.

"Nhanh quá đi mất! An Lâm đạo hữu... sao ngươi lại nhanh như vậy?" Xích Vũ khiếp sợ nói.

Bốp!!!

Bách Tuyết vung đuôi một cái đánh bay Xích Vũ mấy vạn mét.

"Khụ khụ... An Lâm đạo hữu chớ để ý, Xích Vũ là một kẻ ngốc nghếch." Bách Tuyết nở nụ cười mình vừa không lộ ra vẻ lúng túng vừa không mất lễ phép.

"Ha ha ha... đúng vậy." Côn Cổ cũng là lên tiếng an ủi, "Tốc độ của rồng và con người lại không giống nhau, nhanh hay không nhanh gì đó, hai chủng tộc lại không thể đánh đồng."

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm: "..., ta nghĩ các ngươi hiểu lầm cái gì đó rồi."

Vô số ánh sáng mờ ảo trải khắp không gian rộng lớn.

An Lâm chăm chú nhìn những hoa văn kia, phát hiện lại là một cái hoa văn hình rồng, có thể loáng thoáng cảm nhận được một luồng hơi thở đến từ thiên địa.

Rất nhiều hoa hăn vừa kỳ dị vừa có sắc thái diễm lệ, được khắc lên mặt đất.

Đây là một khu vực trải dài mấy trăm dặm, một vùng vừa cổ xưa vừa bụi bặm, có vô số bảo vật chồng chất thành núi lòe lòe sáng lên, trở thành nguồn sáng trong không gian, chiếu sáng không gian xung quanh.

Trong lúc bất chợt, hồ trở bình thường trở thành này một mảnh bí cảnh là bầu trời, nội bộ có động thiên khác!

Thủy thiên đổi ngược.

Nghiêm túc như thế để làm gì chứ?

Cả tinh hệ Thanh Long Hằng, không có người ngoài làm bóng đèn, hoàn toàn không có gì phải lo lắng!

Nghe nói lần đầu tiên... sẽ hơi đau. Nhân lúc huyết mạch thả ra tình yêu và dục vọng, làm xong chuyện này trước, đến lúc kết hôn, cũng sẽ không đau đớn, chẳng phải là càng tốt hơn ư?

Suy tư một hồi, suy nghĩ của Hứa Tiểu Lan lập tức bay lên, không hiểu sao mà gương mặt vừa thánh khiết vừa kiều diễm lại bắt đầu đỏ lên.

Xích Vũ và Côn Cổ thấy dáng vẻ này của Hứa Tiểu Lan, thì liền cho là cô đang hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, thế nên cũng ngây ngô cười "hì hì hì" theo.

An Lâm thấy thế nội tâm càng đầy tuyệt vọng, xong, thế này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch mất.

Hắn từ bỏ giãy giụa và giải thích, cưỡi cục gạch theo đó đám chân long tiếp tục lặn xuống.

Không bao lâu sau, bọn họ đi tới chỗ sâu nhất trong hồ, sau đó tiến thẳng vào bên trong.

Ầm!!!

Thật ra thì... nếu vừa rồi An Lâm thật sự không kiềm chế được, cô cũng sẽ không để ý...

Thấy dáng vẻ đó của An Lâm, Hứa Tiểu Lan không nhịn được "phụt" cười một tiếng, cảm thấy rất thú vị, đồng thời trong lòng lại có mấy phần mất mát.

Nhìn dáng vẻ của mấy con rồng trước mặt này, rõ ràng là không tin mình mà!!!

An Lâm lại nghẹn một bụng buồn bực.

"Rồi rồi rồi, ngài nói sao thì là vậy, bây giờ chúng ta có thể đi Long Đạo trì được chưa?" Côn Cổ vội vàng gật đầu, sợ An Lâm thẹn quá thành giận, lên tiếng đón ý nói hùa.

"Ta chỉ giúp Hứa Tiểu Lan giải độc, giải trừ trạng thái bất thường của thân thể cô ấy thôi!" An Lâm giải thích hết sức nghiêm túc.

Hơi thở long vận cực kỳ nặng nề và dày đặc, khiến cho tiểu hắc long trong cơ thể An Lâm điên nóng nảy cuồng xao động.

Hứa Tiểu Lan lại càng lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, cảm giác như cực kỳ thích hợp với việc sinh tồn ở nơi này.

Bọn họ đi thẳng một đường về phía trước, đi tới một cái cấm chế bao phủ vô số dao động kinh người.

Thánh Kim vươn ruốt rồng, cấm chế dần trở nên trong suốt, lộ ra một chiếc hồ tối màu ở bên trong.

Hồ Thành Long có hình dạng quanh co, miệng rồng trong hồ nước dĩ nhiên là màu vàng kim. Giống như một con Thanh Long đang ngậm một viên Long Châu sáng chói thuần khiết.

Thánh Kim chỉ vào hồ nước kim sắc nói: "Nơi đó, chính là Long Đạo trì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận