Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 654: Tìm đường sống trong cõi chết

"Vừa rồi Lạp Đăng bắn phân đúng không?"

"Không phải phân đâu, Lạp Đăng bắn ra mà..."

"Nói bậy, rõ ràng là phân!''

"Hóa ra cường giả Phản Hư cao nhất cũng đánh rắm, tôi vẫn cho rằng Đại Năng như vậy thì không đánh rắm nữa!''

Hứa Tiểu Lan liếc mắt nhìn sinh viên đang nói chuyện kia, mở miệng phổ cập kiến thức: "Một khi đã ngưng tụ thân thể Hóa Thần, có thể vận chuyển vật chất, hơn nữa còn dùng năng lượng phân giải phế vật đưa ra ngoài, đúng là không cần đánh rắm. Vừa rồi thứ Lạp Đăng bắn ra, chắc là vật chất trong cơ thể, không phải phân!''

Lăng Tiêu Kiếm Tiên khâm phục nói: "Có thể khiến cảnh giới Đại Năng không khỏe chỉ trong nháy mắt, sinh viên An Lâm không hổ danh là yêu nghiệt đứng đầu mà!''

Hứa Tiểu Lan cau đôi mày thanh tú, buồn bực trong lòng vì sao An Lâm lại học được thuật pháp ghê tởm như vậy.

Ngay khi mọi người đang bàn luận sôi nổi ở thành Hoàng Tuyền, Lạp Đăng đã nổi giận.

Đúng là đập nát hư không, chỉ dùng một kiếm tùy tiện chém chết vạn vật trời đất, ngay cả Đại Năng kỳ Phản Hư cũng phải ngã xuống vì một kiếm này!

Nhưng khi mọi người nhìn thấy cục gạch đen như mực kia xuất hiện trong tầm nhìn, không hề bị nghiền nát, cả một nhóm người không kiềm được hoan hô vang dậy.

Nhẫn không gian của An Lâm cũng lập tức lấp lánh, một hòn gạch đen bất ngờ xuất hiện phía trước.

Tuy rằng An Lâm rất là lớn mạnh trong lòng bọn họ, nhưng cũng không phải là vô địch. Hắn cũng sẽ bị thương, cũng sẽ gặp chuyện nguy hiểm sống chết, đối mặt với kẻ địch lớn mạnh như thế, ai cũng không dám chắc hắn có thể bình yên vô sự.

Hắn đã suy nghĩ xong rồi, toàn bộ những kẻ nhìn thấy hắn đánh rắm, đều phải chết. Một người cũng không giữ!

Nụ cười này với Lạp Đăng mà nói là sự sỉ nhục rất lớn!

Bụng của hắn còn đang không ngừng sôi trào, nhưng đã bị hắn dùng lực áp chế, hiện tại cảm giác bị sỉ nhục còn lớn hơn nhiều so với cảm giác đau đớn.

Đám người Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành cũng thở phào một hơi, bọn họ biết gạch đen kia cứng đến mức nào.

"Mày phải chết!'' Dường như Lạp Đăng nghiến răng nói những lời này, phi kiếm Huyết Tinh Thần rung động rất nhỏ, sau đó lập tức bay về phía An Lâm.

Dù cho là ai bỗng nhiên đánh rắm ở trước mặt vạn người đều sẽ có cảm giác sụp đổ.

Lúc này, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía ánh sáng màu đỏ vô tận đó, ngay cả hô hấp cũng chậm lại rất nhiều, sợ nhìn thấy chuyện gì đó không thể tiếp nhận được.

"Tao phải giết mày!'' Hai mắt của hắn giận đến mức sắp phun ra lửa.

Ánh đỏ xuyên thấu, xé rách trời đêm, chia màn đêm thành hai nửa.

Đúng lúc này, Lạp Đăng nhớ tới những cảm xúc đau khổ chân thành khi rời đi, nhớ tới tuổi thơ bị người ta bắt nạt thê thảm, nhớ tới nỗi đau xé nát tim gan khi mẹ bị Cự Long cắn nuốt, và đau thương khi Thu Diệp nằm xuống đất.

Qủa nhiên, An Lâm cưỡi trên gạch đen xuất hiện, cười ha ha với Lạp Đăng.

Hắn đường đường là Đại Năng kỳ Phản Hư cao nhất, thế mà lại bị một tu sĩ kỳ giữa Hóa Thần làm nhục hết lần này đến lần khác, sự kích thích này, làm sao có thể khiến hắn ổn định tâm trạng, đây là cảm giác vô cùng nhục nhã!

"Này, này, sao Lạp Đăng lại khóc rồi?"

Trời đất thoáng chốc yên tĩnh, chỉ có tiếng Lạp Đăng khóc lóc vang vọng.

"Các cậu nói, sinh viên An Lâm đánh cậu ta khóc, có phải cậu ta nên chạy đi không?"

"Oa!'' "Hu hu hu hu..."

Làm ơn đi! Đống thuật pháp này mà đối phó được một kỳ cao nhất Phản Hư sao?

Tổn thương vô hạn, khiến hắn bất ngờ lệ nóng quanh tròng, cuối cùng không nhịn được gào khóc.

Bây giờ An Lâm đoán rằng nếu liên tục tiếp cận Lạp Đăng trong phạm vị vài cây số đều không được...

Thần Tham Thuật cũng có chút tác dụng, nhưng muốn thi triển thuật pháp kia cần phải giới hạn khoảng cách, người bị thi thuật phải ở trong phạm vi trăm mét, mới có thể thành công.

Ngay cả An Lâm và một cường giả kỳ Hóa Thần khác ra tay, cũng không đủ một quyền của hắn.

Những giọt nước mắt lớn chảy dọc theo gò má, lấp lánh trong suốt.

Các sinh viên đang bàn tán sôi nổi, phần lớn mọi người đều cảm thấy An Lâm đã chiếm được ưu thế, cuộc chiến này đã ổn thỏa rồi.

Nhưng mà, chỉ có mình An Lâm biết, hắn đã dốc toàn bộ sức lực rồi...

Toàn bộ phép thuật có thể quấy nhiễu Lạp Đăng đều trực tiếp đánh ra ngoài, bạn nói xem còn loại thuật pháp công kích nào khác không?

Cảnh này, khiến sinh viên và binh lính thành Hoàng Tuyền đều ngẩn người.

"Đáng sợ! Một Đại Năng Phản Hư cao nhất của Huyết tộc lại bị An Lâm làm khóc nức nở, sau tất cả mọi chuyện, cuối cùng là không muốn người khác biết chuyện xưa gì?"

"Nghe cậu nói như vậy, trái lại khiến tôi cảm thấy Lạp Đăng đúng là rất thảm..."

"Tuy bị An Thần phế đi một tay, lại bị An Thần làm đau bụng, sau đó không xuống tay khiến An Thần bị thương được nên có chút mất mặt, nhưng cũng không đến mức trực tiếp khóc chứ! Tôn nghiêm của cường giả Huyết tộc đâu rồi?!''

Lạp Đăng dựa vào nghị lực kinh người khống chế được nước mắt của mình, đang muốn ra tay với An Lâm.

"Oa!'' Tiêu Trạch lấy lại sức, đánh về phía Lạp Đăng.

"Cút!'' Lạp Đăng gào lên một tiếng giận dữ, sử dụng toàn lực đánh một chưởng về phía Tiêu Trạch.

Chưởng huyết vĩ bao phủ bầu trời, như núi Ngũ Chỉ đang rơi xuống, đè chặt Tiêu Trạch xuống đất.

An Lâm nhìn thấy cảnh này, lòng như lửa đốt, điều hắn muốn không phải là chiến thắng Lạp Đăng, mà là kéo dài thời gian chờ đợi cứu viện của Thiên Đình. Nhưng bây giờ, mới chỉ có mười phút trôi qua, cứu viện Thiên Đình còn chưa đến, điều này khiến hắn không chỉ oán giận trong lòng mà còn lo lắng nữa.

Hận ý của Lạp Đăng với Tiêu Trạch là lớn nhất, vì hắn đã giết chết thuộc hạ của mình.

Nhưng bây giờ, một tu sĩ kỳ Hóa Thần lại nhảy ra làm nhục hắn hết lần này đến lần khác, thành công rồi đó! Đối với một Lạp Đăng luôn kiêu ngạo không chịu bị thiệt như Lạp Đăng mà nói, là điều không thể chịu đựng được, An Lâm lập tức trở thành mục tiêu phải chết trong mắt hắn.

Một vuốt của Lạp Đăng xuyên qua hư không đánh về phía An Lâm. không gian trong phạm vi mười dặm lập tức đông cứng lại, ngay cả phân tử cũng dừng hoạt động.

Hắn bước một bước, thân thể hóa thành một luồng sáng đỏ ngút trời, đánh mạnh mẽ về phía An Lâm.

Cơ thể An Lâm bị một sức không gian vô cùng khủng khiếp trói buộc tại chỗ, đinh phá giới nơi cổ tay đã sớm phát sáng lộng lẫy, muốn đánh tan không gian phong tỏa này.

Nhưng lúc này đây, sức mạnh của đinh phá giới lại không có cách nào phá nát không gian đông cứng.

Lần đầu tiên An Lâm gặp trường hợp này, không khỏi lạnh trong lòng.

Mọi người trên thành Hoàng Tuyền: "..."

An Lâm: "..."

Gã đàn ông thân hóa Bạch Hồng bị đập một chưởng bay xa, kêu lên một tiếng thảm thiết vang vọng trời đất.

"Đừng hòng làm tổn thương người Thiên Đình tôi!''

Lúc này, một tiếng hét hư sấm rền vang lên.

Cuối cùng cứu viện của Thiên Đình đã tới!

An Lâm, Tiêu Trạch, còn có mọi người trên thành Hoàng Tuyền, trong lòng đều vui mừng như điên, vẻ mặt hờ mong nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Một người đàn ông bộ dạng thanh tú, da trắng như ngọc, miệng tô son hồng, hóa thành một đạo hồng nhạt, mang theo khí thế cuồn cuộn mạnh mẽ, đâm thẳng về phía Lạp Đăng.

"Cút!'' Lạp Đăng cũng bay về phía An Lâm, đánh một chưởng vô cùng không kiên nhẫn.

Huyết chưởng xé rách hư không, mang theo sức mạnh vô cùng khủng khiếp, ngay lập tức dừng lại phía trên Bạch Hồng.

Ầm ầm! Một tiếng nổ vang lên.

"A a a a..."

Mọi người đang xem cuộc chiến ở tường thành, cũng không tự chủ được siết chặt hai tay, trong lòng cầu nguyện và hò reo.

An Lâm nhìn Huyết hồng ngày càng gần, cảm giác bản thân sắp chết...

Sức mạnh của Lạp Đăng vượt xa dự tính của hắn, bây giờ hắn không làm được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận