Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1071: Chỗ dựa Lam Tiểu Nghê

Bên trong thông đạo không gian màu xanh lam.

An Lâm và Lam Tiểu Nghê trở về với tư thái vương giả, khí thế bá vương trong nháy mắt đã chấn nhiếp hai vị Đại Tế Ti có mặt ở đây.

Cũng chẳng phải là do thực lực của bọn họ trâu bò đến mức nào, mà chính là tại thời điểm này, xảy ra chuyện như vậy, thực sự quá mức khó tin!

Loại chuyện không thể tưởng tượng đến mức này khiến Tây Hải Tử và Thiên Thần Cơ đều không có bất cứ sự đáp lại nào với những lời khiêu khích của An Lâm, mà chúng còn đang nhìn An Lâm và Lam Tiểu Nghê bằng vẻ mặt đầy khiếp sợ, cứ như là có thể hóa thành tượng đá không thể động đậy một lần nữa vậy.

Theo bước đi rời khỏi thông đạo giữa hai giới của hai người, không gian màu xanh lam bắt đầu biến mất dần, điều này đã chứng minh rằng bọn họ quả thật được vị kia đích thân ra tay đưa về đây.

Thiên Thần Cơ duỗi dài cổ, thì thảo lên tiếng: "Làm sao có thể... Người Vũ Tinh không ngăn các người lại sao? Rõ ràng không có sự thừa nhận của tôi, làm sao các người lại có thể nhận được sự công nhận của vị kia? Hắn lại còn đích thân đưa các người trở về nữa?"

Bà ta có quá nhiều nghi vấn quẩn quanh trong đầu, khiến suy nghĩ của bà ta chìm vào trong hỗn loạn.

Nhưng mà, có ngu mới đi để ý đến lời nói của con rùa đen này.

Ánh mắt An Lâm phát ra sự lạnh lẽo, kẻ địch dám nhòm ngó tài sản bảo vật của hắn, mẹ nó chứ còn có thể nhịn được sao?

Sức mạnh đáng sợ có thể ép vỡ cả không gian rơi xuống cái đầu không kịp né đi của người da trắng, ngay lập tức đã nện nổ sọ của tên da trắng đó.

"Nhẫn... cái nhẫn...!"

Bành!

Nhưng An Lâm đã sớm có đề phòng, giữa lúc sử dụng nguyên khí Hắc Minh tăng vọt, đinh phá giới hóa thành một mũi nhọn màu đỏ, khiến Thiên Thần Cơ vội vàng thi triển việc phong cấm không gian bị đâm thủng.

Thiên Thần Cơ tê tâm liệt phế gào lên, hai con ngươi bộc phát ra lửa giận khó có thể ngăn chặn được.

Sau khi Thiên Thần Cơ vừa nói dứt lời, lại chỉ thấy hai bóng lưng đang chạy trốn ra bên ngoài.

Huyết dịch nổ tung, mạng sống của người da trắng cũng bị đứt lìa trong chớp mắt ấy.

An Lâm vừa mới phá vỡ không gian giam giữ, một bóng trắng có hơi thở mạnh mẽ đã đánh đến.

"Đừng có mà trốn!" Thiên Thần Cơ tức giận quát một tiếng, sau đó phóng không gian giam giữ ra.

"Cút!" Hắn giận dữ quát một tiếng, dưới trạng thái sử dụng nguyên khí Hắc Minh, trong nháy mắt Địa Liên Thần Công liền được phát động, một chiêu Hám Sơn Quyền nện thẳng về phía đầu của cái người trắng toát.

"Đều ở lại đây hết cho tôi!" Tay Hải Tử đạp mạnh bước chân, sức mạnh Thần Đạo hóa thành luồng sóng lớn có thể nuốt sạch và phá hủy tất cả mọi thứ, cuốn về phía An Lâm và Lam Tiểu Nghê, tốc độ cực kỳ nhanh và mạnh.

Ánh mắt tham lam của cái người toàn thân trắng toát kia bổ tới, tốc độ cực nhanh, hai tay giống như một luồng lôi quang màu trắng chộp về phía nhẫn không gian trong tay An Lâm.

Sức mạnh của sương giá và thừng nước bên trong sóng lớn Thần Đạo đủ để khiến bất kỳ một đại năng Phản Hư nào mà nó bao phủ bị cắn nuốt cho đến chết.

"Tôi tốn công vô ích rồi! Đồ láo xược!!"

Người da trắng chính là kết tinh mà bà ta và Tây Hải Tử vất vả hơn mười ngày mới tạo ra được, còn chưa nhảy nhót được một canh giờ mà đã bị An Lâm nện một phát nổ tung, chuyện này quá mức đả kích bà ta rồi.

Lam Tiểu Nghê duỗi cánh tay thon dài như ngọc ra, lòng bàn tay đối diện với sóng lớn Thần Đạo có uy thế ngâp trời, môi son khẽ mở, trong giọng nói mềm mại mang theo cả mấy phần chất giọng thần tính truyền đến: "Ngừng!"

Đúng lúc này, một vệt lam ảnh đã đoạt trước một bước vọt tới trước mặt hắn.

Lúc này, trên trán Lam Tiểu Nghê đã hiện rõ một giọt nước màu lam, thần uy chí cao vô thượng khuếch tán từ bên trong cơ thể ra ngoài, hệt như vị thần Thương Khung đang nhìn loài sâu kiến trên thế gian.

Trốn không thoát nữa rồi!

"Đờ mờ! Cái này..." Tây Hải Tử đớ người, trong lúc nhất thời lại quên mất không hành động gì cả.

Thế tới của sóng nước vô cùng mãnh liệt, nhanh hơn tốc độ chạy trốn của bọn họ quá nhiều, đồng thời còn phong tỏa tất cả những chỗ có thể tránh né, tựa như một cự chưởng thông thiên, cứ thế vô tình đập xuống.

Trong lúc vội vã, Thiên Thần Cơ đã tạo ra một bức tường chắn ánh sáng.

Hắn nhớ lại sự sợ hãi lúc bị ma thần Cổ Thiên chi phối trước kia.

Sức mạnh này, mẹ nó chứ quá quen thuộc luôn rồi!

An Lâm biến sắc, đang chuẩn bị liền chết nghênh chiến.

"Thần Phá!"

Lòng bàn tay của Lam Tiểu Nghê ụp về phía trước một cái.

"Ầm ầm!" Trong một chớp mắt này, sóng lớn Thần Đạo đã rống giận cuốn ngược lại, thay đổi phương hướng nghiền ép về phía Tây Hải Tử và Thiên Thần Cơ!

An Lâm nhìn thấy cảnh này, hét lớn: "Lam tiểu đệ! Cô điên rồi à, quay lại đây ngay cho tôi!"

Tây Hải Tử và Thiên Thần Cơ thì càng không khỏi kinh hãi.

An Lâm nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, miệng há to, trợn mắt hốc mồm.

Sóng lớn Thần Đạo cuồn cuộn với tư thái bẻ gãy nghiền nát vạn vật đột nhiên cứ như một bức tranh mà đứng im tại chỗ, giống như đã nhận được mệnh lệnh tối cao nào đó.

Nhưng bức tường chắn vừa mới được dựng lên trong nháy mắt đó làm sao có thể chịu được cú va chạm của sóng lớn Thần Đạo do Tây Hải Tử toàn lực phát ra.

Theo một tiếng nổ mạnh thanh thúy, sóng lớn Thần Đạo đã nuốt sống Tây Hải Tử và Thiên Thân Cơ.

Trong căn phòng cực kỳ rộng lớn nháy mắt đã biến thành một vùng biển mênh mông, sóng lớn lan tràn khắp nơi, sức mạnh hủy diệt khuấy động cả không gian, xoắn vặn toàn bộ mọi sinh linh bên trong nó.

Lam Tiểu Nghê chậm rãi thu chưởng lại, tóc đen tung bay, cái lưng trắng tuyết nhỏ xinh bỗng trở nên cực kỳ đánh tin trong mắt An Lâm.

An Lâm đột nhiên thấy hơi hoảng hốt, một Lam tiểu đệ bình thường lúc gặp chuyện toàn sợ hãi tránh sau lưng hắn, hiện giờ lại đang chắn trước mặt hắn, một tay đánh lui hai Đại Tế Ti, trở thành núi dựa của hắn.

"Cái này... cô bật hack đấy hả?!' An Lâm vẫn không kìm được mà thốt lên đầy kinh ngạc.

Lam Tiểu Nghê quay đầu lại, giọt nước màu lam vẫn phóng thích ra ánh sáng thần thánh, làm nổi bật cả khuôn mặt trắng nõn mềm mịn đến mức xinh đẹp thánh khiết.

Cô hơi giận mà liếc An Lâm, tức giận nói: "Khó khăn lắm tooi mới có thể trở nên lợi hại như vậy, thế mà lão đại không thể nói gì dễ nghe hơn một chút được sao?"

An Lâm sững sờ, sau đó liền giơ ngón tay cái lên, nói: "Lam tiểu đệ thật giỏi!"

Ở sau lưng, hai vị Đại Tế Ti vốn tức giận đang đuổi theo sát nút.

Hai người bắt đầu xông vào thông đạo, chạy như điên về phía cửa ra vào của mộ cổ.

Hắn không thể không nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của vị lão đại thần bí kia.

An Lâm chìm vào trong trầm tư.

Trong quyển nhật ký, người Vũ Tinh hình dung ma thần Cổ Thiên là người chi phối thực sự của biển cả, có thể đem bất kỳ mọi loại thuật pháp hệ Thủy cho mình sử dụng... mà bây giờ Lam Tiểu Nghê lại...

Hắn không kìm được mà nghĩ đến ma thần Cổ Thiên.

An Lâm vẫn là cái vẻ mặt không hiểu: "Cô cũng trâu bò thế kia mà, chúng ta còn chạy cái gì nữa?"

Lam Tiểu Nghê vung trộm truyền âm: "Tôi thu được một loại thần lực nào đó, có thể khống chế được tất cả thuật pháp hệ thủy, nhưng nếu như chúng nó dùng những loại lực khác đối phó với chúng ta, vậy thì tôi không thể chặn nổi được đâu!"

An Lâm nghe thấy vậy liền bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là vậy!

Chẳng qua là loại sức mạnh này... sao hắn lại cứ thấy quen thuộc như vậy nhỉ?

Đột nhiên, hắn lại nghĩ tới Thuật Dẫn Lôi của chính mình...

An Lâm không khỏi nghiêm mặt nói: "Lam tiểu đệ, cô còn nói cô không hề bật hack! Thành thật khai báo cho lão đại, có phải cô nhận được một cái hệ thống gì đó không?"

Lam Tiểu Nghê nghệt mặt: "Cái gì cơ?"

An Lâm: "..."

Được thôi, xem ra là hắn hiểu lầm rồi...

Lam Tiểu Nghê biến sắc, lôi kéo An Lâm vẫn đang ngẩn người, bỏ chạy về phía cửa lớn ở trong phòng, hô to: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì, chúng ta mau chạy thôi!"

Tây Hải Tử tức giận nhảy ra ngoài.

Một đợt bọt nước bạo khởi.

An Lâm cũng rất vô tội mà, cho đến giờ vẫn luôn chỉ có hắn giả ngầu các kiểu, đã lâu lắm rồi hắn chưa từng khen ngợi người nào cả, thực sự là không biết nói thế nào mới được coi là cách khen người chính xác.

Lam Tiểu Nghê còn muốn An Lâm có thể nói những lời cảm động như kiểu 'Tiểu Nghê, không ngờ hôm nay cô cũng có thể trở thành chỗ để lão đại dựa vào', nhưng hiện tại xem ra là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi...

Lam Tiểu Nghê: "..."

Nhưng giữa đường, Tây Hải Tử bỗng đột nhiên kéo Thiên Thần Cơ lại.

"Sao vậy? Sao lại không đuổi theo nữa, nếu vậy thì bọn họ sẽ trốn thoát mất!" Mặt Thiên Thần Cơ đầy vẻ khó hiểu.

Tây Hải Tử hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Anh cảm thấy... chúng ta sai mất rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận