Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1184: Một kiếm vá trời của An Lâm

"Tiểu Tà, tôi không nghe nhầm đúng không? Cô có thể vá trời?!" An Lâm trợn to mắt, nghi ngờ rằng do bản thân quá mức tuyệt vọng nên đã gặp ảo giác rồi.

"Đừng nói nhảm nữa, mau thúc giục nguyên khí, đâm tôi về phía đó đi!"

Tiếng nói văng vẳng mà vội vàng của kiếm Thắng Tà truyền tới.

Ở nơi mà thanh kiếm chỉ đến, hư vô và hỗn độn đã ăn mòn từ toàn bộ không gian, quy tắc hỗn loạn, năng lượng cuồng bạo đủ để chôn vùi tất cả...

Nơi đó là nơi tan biến đầu tiên, là nơi năng lượng kinh khủng nhất.

"Mịa nó, liều mạng thôi, đi theo cô tự do phóng khoáng một lần!" An Lâm quyết tâm, dù sao cũng chết, chẳng bằng nghe theo lời kiếm Thắng Tà một lần, thử theo lời lời nó.

"Tiểu Lan, không nói đến chuyện đời sau nữa, chúng ta cùng nhau sống hết đời này được không, nhìn anh cứu thế giới này đi!"

"Ừ, em cũng nghĩ vậy, cố gắng lên!"

"Hắn cầm kiếm chỉ lên trời? Chẳng lẽ là điên rồi? Muốn tự sát theo cách này?"

Hành động của An Lâm đã hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ cao thủ Long tộc.

"Này? Mau nhìn, ở đó có một người đang bay lên trời!"

Thần hải dương Poseidon cười lạnh: "Chẳng lẽ tên điên này định chém tan lực lượng tan biến bên ngoài hư không rồi trốn ra ngoại giới? Cũng chỉ là một cách tự sát khi tuyệt vọng thôi."

Kiếm Thắng Tà đen nhánh vẽ ra đường cong tuyệt đẹp trên hư không, mũi kiếm tản ra hắc mang cực kỳ sắc bén đủ để chiếm đoạt tất thảy, giống như muốn xuyên phá toàn bộ bầu trời này.

Tiêu Trạch nhìn bóng lưng đang phóng lên cao kia, trong lòng giống như ngập tràn khí thế hào hùng.

Hứa Tiểu Lan nhìn ý chí chiến đấu của An Lâm lại bùng cháy lên lần nữa, cười theo.

Dù sao, vào lúc này, cũng chỉ có một mình hắn làm ra hành động không muốn sống này.

Dù bầu trời này đã sớm vỡ nát.

An Lâm cầm lấy kiếm Thắng Tà, phóng lên cao!

"Trời ạ, đó chẳng phải là An Lâm sao? Tuy hắn mạnh mẽ vô cùng nhưng làm vậy lại có ích gì?" Có đại năng của Long Đình Đông Hải nghi hoặc ngạc nhiên.

Lực lượng hỗn độn bắt đầu tấn công.

Có cao thủ của Long tộc nhận ra sự khác thường, bắt đầu hô lên.

An Lâm cầm kiếm Thắng Tà, xé cương phong ra làm hai mảnh!

"Sư phụ..."

Long Ngạo Thiên nhìn lên người đang bay trên bầu trời, không sợ lực lượng hủy diệt thế giới, mạnh mẽ như từ trước đến nay, có chút thất thần, đột nhiên mở miệng dọa mọi người sợ chết khiếp: "Bóng lưng của hắn cũng quyến rũ đấy chứ."

Cả thế giới bỗng trở nên an tĩnh.

U u u...

Năng lượng đen như mực lan khắp phía chân trời, chậm rãi lan ra tới những xa xôi vô hạn, giống như muốn thay thế bầu trời của thế giới này.

Cho dù là loại lực lượng tan biến náo cũng không thể thương tổn đến An Lâm lấy một phân.

Loại tu sửa này bao trùm lên toàn thế giới, bắt đầu từ tận ngoài rìa, dần dần sửa vào bên trong, thu nhỏ lại theo hình tròn, nơi được hàn gắn cuối cùng chinh là nơi mà kiếm Thắng Tà của An Lâm chỉ vào

Một phần lực lượng có ẩn chứa ý chí tước đoạt sinh mệnh của thế giới lao tới, kiếm Thắng Tà tản ra một phần hắc mang kỳ lạ, bao bọc lấy thân thể của An Lâm, ngăn cách lực lượng kia.

Một ít sinh linh Long tộc vẫn còn đang nhìn đến trợn mắt há mồm, một số khác thì vui vẻ cười lớn hoặc khóc ồ lên.

"Khép lại, thực sự khép lại rồi!" Có sinh linh của Long tộc đã rưng rưng nước mắt.

"Chuyện này... Bầu trời này..." Có đại năng của Long tộc run rẩy nói.

An Lâm cứ thế phóng lên cao, trong biểu tình hít hà trố mắt chắt lưỡi của một đám cao thủ Long tộc, phá vỡ toàn bộ lực lượng hủy diệt, cắm kiếm Thắng Tà vào nơi hỗn loạn nhất sau khi bầu trời tan biến!

Nhưng thật ra không phải, lực lượng kia cũng không phải thứ có thể thay thế trời xanh.

Chúng càng giống một loại nhựa cao su hơn.

Thứ đó có thể thẩm thấu vào trong vết rách trong nháy mắt, mọi lỗ thủng và vết nứt trên bầu trời đều bị năng lượng màu đen lấp đầy không bỏ sót, những mảng miếng chậm rãi tiến lại gần nhau, dán lại... Cuối cùng lại hoàn chỉnh như lúc ban đầu!

Một trận chấn động lan khắp đất trời.

Tất cả đều dừng lại, nhưng kiếm Thắng Tà không dừng.

Một đám cao thủ Long tộc ngơ ngác nhìn tình hình trước mắt, quên cả ngôn từ.

Lực lượng tan biến, bầu trời và đất đai đang tan vỡ, cương phong đang xé rách hỗn độn, tất cả như bị ai đó ấn nút dừng hình, đột nhiên bất động.

"Thành công? An Lâm có bản lĩnh như vậy ư?" Lão Long Vương Ngao Mông cảm giác mình đang sống trong mơ.

Tất cả những điều này... thật quá mức tưởng tượng...

Thần hải dương Poseidon càng lộ vẻ xấu hổ, lúc trước hắn còn bảo An Lâm đi chịu chết, ngay sau đó An Lâm đã dùng hành động vả mặt hắn.

Không chỉ có hắn, rất nhiều Long tộc khác cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Tất nhiên, phần lớn những người còn lại đều nhìn An Lâm bằng ánh mắt nóng bỏng, nhìn bóng lưng của vị Chúa cứu thế kia, không hề ngần ngại biểu lộ sự sùng kính và ngưỡng mộ của họ.

Cho dù là Long Lâm phương tây hay Đông Hải Long Đình cũng đều như nhau.

"Hắn chính là An Lâm của Tứ Cửu tiên tông đúng không? Bản lĩnh thật sự rất nghịch thiên, vừa ra tay là đã cứu toàn bộ sinh linh chúng ta!"

"Ngày xưa có Nữ Oa nâng đá vá trời, ngày nay có Kiếm Tiên An Lâm dùng kiếm vá trời!"

"Hắn chính là thần linh của thời nay, tôi cảm thấy An Lâm và Nữ Oa 5 – 5, đều mạnh như nhau!"

May mà Ngao Tiểu Vũ cũng không si mê ra mặt, chỉ như nhận ra điều gì đó, bắt đầu nhắm mắt suy tư.

Phải, nếu Ngao Tiểu Vũ thất thủ, đối với Long Đình Đông Hải mà nói chính là tai họa ngập đầu, một đám cao thủ thề đều đã thề, thất thủ cũng đã thất thủ, Long Đình Đông Hải cũng có thể đổi tên thành Long Các của Tứ Cửu Tiên Tông được rồi.

Ông trông thấy bộ dạng này của con gái, rất sợ con gái sẽ giống rồng cái xung quanh, bị hắn quyến rũ, nhìn An Lâm không rời mắt nổi.

"Tiểu Vũ, con bình tĩnh một chút, dù hắn có thể vá trời, có chút bản lĩnh, nhưng hắn có càng nhiều khuyết điểm mà!" Trong lòng Ngao Mông hoảng hốt, mở miệng nhắc nhở.

Đôi mắt Ngao Tiểu Vũ sáng ngời, nhìn An Lâm bằng đôi mắt sáng quắc.

"Thế giới này thật khiến người ta hưng phấn, quá mức kỳ diệu! Sống lâu thấy nhiều ha!"

Một đám cao thủ Long tộc bắt đầu vui vẻ bình luận An Lâm, không hề che giấu sự sùng kính cuồng nhiệt trong nội tâm. Có rồng cái đã đỏ mặt e thẹn, long lanh mê ly nhìn về phía An Lâm.

Các cô rối rít hóa thành hình dáng nhân loại, vô cùng mong ngóng nhìn về phía bóng dáng vĩ đại kia.

Khi thế giới hủy diệt, toàn bộ Long tộc đều cho rằng bản thân phải chết, lại có người một thân một mình ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt tất cả mọi người. Vì vậy, dù là bạn bè hay kẻ địch, trong lòng đều có cảm giác khác thường với hắn.

Cái gì mới là anh hùng cái thế? An Lâm chính là anh hùng cái thế!

Trong mắt Hứa Tiểu Lan chứa nước hồ thu, mềm mại yêu kiều... Cô ngắm nhìn chàng trai một kiếm vá trời được loài rồng ngưỡng mộ kia, trên mặt xuất hiện nụ cười kiêu ngạo tự hào: Xem đi, An Lâm rất là lợi hại, anh ấy là ý trung nhân của tôi, là đạo lữ của tôi đó!

Ngao Tiểu Vũ mở hai mắt ra, nhìn An Lâm đang vá trời, rơi vào im lặng.

"Tôi còn chưa tỉnh sao? Còn đang mơ hả?"

"Bốp!"

Ngao Tiểu Vũ đưa tay tát mạnh bản thân một cái, sau đó tiếp thu sự thật An Lâm đang vá trời.

Nếu An Lâm là một quả bóng da thì lúc này có lẽ đã bị đám rồng khen cho nổ rồi!

"Rõ ràng!"

"Không bất ngờ chút nào."

"Phải!"

"Nghĩa là... Thành tựu của An Lâm trong tương lai còn trên cả Nữ Oa?"

"Nói cái quái gì đấy! Có cảm nhận được cảnh giới của hắn không mà nói? Hắn mới Hóa Thần hậu kỳ thôi! Một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ lại có thể vá trời, có biết điều này có ý nghĩa gì không?"

Vá trời đã đến thời khắc cuối cùng.

Năng lương đen như mực nước thu dần lại nơi mũi kiếm của kiếm Thắng Tà, bầu trời tan vỡ đã được sửa chữa hoàn toàn!

Lối đi thông giữa hai giới trên mặt đất kia, vì thành lũy được sửa chữa mà biến mất.

Bây giớ chỉ còn quy tắc hỗn loạn vô hình trong trời đất...

Khi mà An Lâm cho rằng kiếm Thắng Tà cũng sẽ xử lý quy tắc hỗn kia thì kiếm Thắng Tà lại chém ra một nhát về phía quy tắc vô hình, chém vỡ nó, sau đó hấp thu!

An Lâm: "!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận