Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 875: Ông chú liên tiếp bị thương

An Lâm cảm thấy hình tượng của ông chú này sắp sụp đổ sạch sẽ rồi.

Từ lần đầu gặp mặt là một con Kỳ Lân cao ngạo, tới bây giờ đã biến thành một ông chú ngu ngốc.

Đã ngu ngốc thì thôi đi, con mẹ nó, còn kéo hắn theo làm gì! Tại sao hắn bị kéo vào đây, lại còn phải chia sẻ cảm giác với ổng, cái cảm giác da thịt trên tay bị xé ra rất đau đó?

Hắn có phải bị M đâu cơ chứ!

À phải, còn có hơn chục ngàn cái tát đó nữa, thiệt đúng là không có đạo đức gì hết...

Chắc là cả đời này An Lâm cũng không quên được mớ tay của cô gái đó đâu.

Diệu Thủ Trai.

Y quán nổi tiếng nhất trong thành Linh Cô.

Đông Phương Mộng Khiết thấy thế lập tức chuẩn bị mọi thứ để cứu người, cô đang sắp xếp công cụ thì chợt đứng khựng lại.

Không khí đột nhiên im lặng lạ thường.

Đông Phương Mộng Khiết lại lặng lẽ cất gói thuốc vào trong tủ, cô không biết cảm giác hiện giờ của mình là thế nào luôn.

Mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng là cô cau cái mũi mình lại, quét mắt nhìn thật kỹ người đàn ông nọ.

Hôm nay, cô vẫn để lại một gói thuốc trong túi để mang về nhà nấu.

Người đàn ông trừng to hai mắt, hỏi lại: "Hở? Cô đang nói gì vậy? Nói lý chút đi, cô đã gặp tôi lần nào đâu?"

Y sư Đông Phương Mộng Khiết không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà tài chữa bệnh cũng tuyệt không kém, vì thế người tới tìm cô chữa bệnh thường xếp hàng rất dài.

Mắt người đàn ông nhìn sang phía khác, có ý né tránh: "Thầy thuốc, cô làm sao vậy?"

Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã sực nhớ ra, cái người không nói đạo lý kia đã đi mất rồi...

May mà thành phố này khá nhỏ, không thì chắc cô đã làm không kịp rồi.

Nàng ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt, ông ta có vẻ ngoài khá xinh đẹp, nhưng rất lạ mặt.

Người đàn ông ngây ra nhìn cô.

Lúc này, một ông chú trung niên đạp cửa bước vào, ôm cánh tay bị thương, mặt đầy vẻ hoảng sợ: "Thầy thuốc, mau cứu tôi với, tay tôi bị thương rồi này!"

"Bốp!" Một cái tát quen thuộc nóng rát lại giáng xuống.

"Kỳ Lân?" Đông Phương Mộng Khiết đột nhiên gọi một tiếng.

"Hờ còn nói lý nữa chứ... cái câu thiền này..." Đôi mắt như hồ thu của Đông Phương Mộng Khiết nheo lại, cô đột nhiên mỉm cười như đoá hoa, cực kì chói mắt.

Người đàn ông hết cả hồn, An Lâm cũng hết hồn theo!

"Ha hả, tôi đã cứu ông đó, máu của ông có mùi gì chẳng lẽ tôi không biết à?"

"Mau ngồi xuống đi!" Đông Phương Mộng Khiết tức giận liếc xéo người đàn ông cái: "Tôi giúp ông băng bó vết thương!"

Đông Phương Mộng Khiết chống nạnh, giọng nói trong veo, cơ mà mờ miệng ra lại là lời trách cứ: "Hay nhỉ? Mới đi không được bao lâu, đã thiếu đón nữa rồi à? Lại chạy đi đánh nhau, còn định lừa tôi nữa? Làm người phải thành thật giữ lời hứa, biết không hả, không tát ông mấy cái, chắc ông khogn6 nhớ nổi đâu ha!"

"À đúng rồi, lần này ông lại đánh nhau với ai thế?" Đông Phương Mộng Khiết chau mày hỏi.

Người đàn ông run lên một cái, cảm giác này, nhớ quá đi!

"Tôi không có hứng thú gì với nó! Mà này, nó là con đực đấy!"

"Phượng hoàng? Nó có đẹp không?"

"Hở... là một con phượng hoàng!" Người đàn ông đáp.

Người đàn ông ngớ ra, ôm mặt khó hiểu hỏi lại: "Cô, sao cô biết là tôi?"

Người đàn ông vui vẻ ngồi xuống, vươn tay mình ra.

Cô gái dịu dàng, dùng đôi bàn tay linh hoạt của mình giúp người đàn ông băng bó lại vết thương, người đàn ông nhìn sắc mặt chuyên chú của cô gái, cảm thấy như mình đã quay trở lại khoản thời gian ở căn nhà nhỏ giữa linh điền.

Cô vẫn nghiêm túc như vậy, dịu dàng như vậy, bàn tay cô vẫn làm người ta si mê như vậy.

Đông Phương Mộng Khiết đắc ý kể: "Tôi lại gần ông, đã nghe được mùi máu quen thuộc đó, cho nên dù ông thay đổi hình dạng, che dấu khí tức, tôi vẫn nhận ra ông được!"

"Vậy... tay tôi thì sao?" Bị phát hiện, người đàn ông có hơi xấu hổ đúng đó.

Kiểu như máy giám định gen hình người à?

Nhận rõ thân phận của người khác thông qua máu, năng lực này thật là tuyệt quá!

"Hở? Ông đang nói gì vậy? Tôi hỏi ông con phượng hoàng đó có đẹp không, tôi chưa nhìn thấy phượng hoàng bao giờ, nên mới thắc mắc thôi, ông trả lời vậy là sao?"

"À, ờ... Không có gì!"

Đôi mắt của Đông Phương Mộng Khiết chợt loé sáng, cô mỉm cười thật khẽ: "Nếu tôi đã nhận ra ông, vậy ông còn giữ hình dạng con người này làm gì?"

"Bởi vì... tôi sợ hình dạng đó của mình sẽ làm người khác sợ hãi, cho nên mới nhập gia tuỳ tục!" Người đàn ông tìm cho mình một lý do rất hợp lý.

Giọng nói khá là vui vẻ.

"Tôi cảm thấy có gì đáng sợ đâu, còn nữa, cái sừng của ông rất đẹp đó, tôi thích lắm, giấu đi thế này, kể cũng tiếc."

"Đẹp hở? Để tôi biến nó ra cho!"

Trong lòng người đàn ông có hơi kích động, ông nghe được một từ rất quan trọng, đó là cô gái thích!

Ông chú với cái sừng kỳ lân trên đầu cứ thế xuất hiện.

Nếu An Lâm có thể khống chế thân thể này, chắc chắn hắn sẽ tự tay giết chết Đông Phương Tráng Thực luôn!

Kết quả là, An Lâm được tự mình thể nghiệm cảm giác đứt tay, đứt chân, nội tạng bị nổ tung, trúng độc, khí hải bị thương, kinh mạch bị thương, và các loại vết thương đầy đau đớn khác...

Vết thương đâu thể giống nhau hoài được, đúng không? Vậy thì sẽ rất dễ bị phát hiện.

Sau đó, mỗi khi ông chú này muốn gặp Đông Phương Mộng Khiết, sẽ bước lên con đường tự hại mình...

Vết thương được chữa lành, ông chú lại phải đi.

Không khí vô cùng hoà hợp, hai người nói chuyện phiếm vô cùng hợp gu.

Ông vươn tay sờ lên lớp băng vải, mặt hiện lên vẻ thoả mãn.

Trong Ác Linh Thú Ngục còn rất nhiều chuyện cần ông xử lý, lúc này ông thật sự phải đi rồi.

Ông chú lại quay trở về cuộc sống của một con thần thú oai phong một cõi của mình.

Một tháng sau.

Ông chú rất nhớ cô gái.

Ông muốn gặp lại cô, nhưng không tìm được lý do gì cả.

Ông chú lấy băng phải màu trắng trong nhẫn không gian của mình ra, rồi đột nhiên loé lên một suy nghĩ, khom người cáo một đường lên chân mình, máu tươi lại ứa ra ồ ạt...

An Lâm: "Con mẹ nó!"

Thế rồi, đôi cẩu nam nữ đó lại gặp mặt.

Ông chú bỏ đi.

"Hẹn gặp lại." Đông Phương Mộng Khiết cười cười, xoay người trở về y quán chửa bệnh cho các bệnh nhân khác

"Vậy... tạm biệt nhé!" Người đàn ông lên tiếng chào cô gái.

Người đàn ông gật đầu, cảm thấy mình đã không còn lý do gì để ở lại đây nữa cả.

"Được rồi, tôi băng bó xong rồi đó, lần sau ông phải cẩn thận hơn nhé." Bàn tay nhỏ nhắn của Đông Phương Mộng Khiết vuốt ve cái sừng đỏ rực như làm từ ngọc lưu ly trên đầu Kỳ Lân, mỉm cười ngọt ngào.

Thời gian tốt đẹp, thường trôi qua rất nhanh, không lâu sau, cánh tay của ông chú đã được băng bó xong.

"Kỳ Lân, lần này vết thương của ông năng lắm đấy, ông không quan tâm tới thân thể của mình hơn được à?" Đông Phương Mộng Khiết cau mày hỏi.

"Ừ, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn." Ông chú gật đầu, lại nói tiếp: "À phải rồi, cô đừng gọi tôi là Kỳ Lân nữa, kì quá, cô giúp tôi đặt một cái tên cho giống loài người đi."

"Một cái tên của loài người à?" Đông Phương Mộng Khiết ngạc nhiên chớp hai mắt, hỏi: "Ừm... ông muốn một cái tên của loài người à?"

"Sao cũng được, lấy họ cô đi." Người đàn ông quyết định.

"Lấy họ của tôi à..." Gương mặt trắng nõn của Đông Phương Mộng Khiết hiện lên rạng mây đỏ, bàn tay thon dài như ngọc của cô khẽ run lên, cô từ tốn nói: "Vậy thì tên là... tên là Đông Phương Tráng Thực nhé!"

"Đông Phương Tráng Thực?" Đại thúc hít sâu một hơi, hỏi lại

Đông Phương Mộng Khiết mỉm cười đầy gian xảo, đôi mắt sáng ngời của cô hiện lên vẻ lém lỉnh, cô giải thích: "Người ông cứ thường xuyên bị thương, lúc nào cũng tới tìm tôi chữa bệnh, vì thế tôi chọn cho ông một cái tên mang theo mong muốn tốt đẹp nhất đó!"

"Ông nghĩ đi, Tráng Thực, ý tức là khoẻ mạnh rắn rỏi, đại diện cho sức sống mãnh liệt! Ẩn chứa tình cảm mãnh liệt chất phác nhất, nó có thể hoà hợp vào sinh mệnh của ông, lại còn thông tục dễ hiểu, dễ nhớ nữa chứ..."

Sau khi nói xong, cô gái vốn nghĩ mình sẽ nhận được lời chỉ trích đầy kích động, hoặc là cảnh tượng thà chết chứ không khuất phục, nhưng chẳng có gì xảy ra.

Người đàn ông nghe vậy, cười tới là vui vẻ: "Hoá ra là có ý này, cô đặt tên hay lắm, vậy sau này tên tôi sẽ là Đông Phương Tráng Thực!"

"Hở..." Đôi môi đỏ mộng của Đông Phương Mộng Khiết hơi mở ra, cô không biết nên nói gì mới được nữa.

Trong lòng An Lâm cũng hết hồn, hoá ra cái tên chói loá này tới như vầy?

Xét đến cùng, cùng là do cái tính tự đại của ông ta gây hoạ! Cái tên này còn không phải là bằng chứng à...

"À, Kỳ Lân." Đông Phương Mộng Khiết nhỏ giọng gọi.

"Xin hãy gọi tôi là Tráng Thực!" Đại thúc nghiêm túc sửa lời cô gái.

"À, ừm, Tráng Thực..." Đông Phương Mộng Khiết cố gắng bình tĩnh, nói, "Mà này, tôi cánh đồng hoa phía đông, có mở một vườn trà, bình thường khi rảnh rỗi tôi cũng sẽ qua đó uống trà. Nếu ông thích trà thì mỗi tháng cứ tới đó uống nhé, không khó uống lắm đâu."

"Sau này phải cẩn thận hơn đó, đừng để mình bị thương nữa..."

Đông Phương Tráng Thực nghe vậy sửng sốt, sau đó cười dịu dàng, đáp: "Ừm, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn, cố gắng không để mình bị thương nữa!"

An Lâm nghe được câu này, cảm động tới muốn khóc luôn.

Trời đất ơi! Hai cái kẻ da mặt mỏng lét, chỉ số thông minh ở mức âm này, rốt cục cũng hiểu được vấn đề rồi!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận