Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 176: Cơ giáp mới là sự lãng mạn của đàn ông

Những lời nói rợn cả người này cứ quanh quẩn bên tai khiến An Lâm ngây ngẩn suốt mười giây.

Sau đó, hắn tỉ mỉ đánh giá chàng trai trước mặt.

Ừm... bề ngoài khá giống Tô Thiển Vân, có lẽ là anh ruột mới đúng...

Sau đó một vấn đề khác lại ập đến, có ai từng thấy anh ruột giúp người khác theo đuổi em gái mình chưa?

Người em gái này cũng không phải khủng long gì cả mà còn có thể xem là một cô gái hoàn hảo, thuộc loại người không cần lo chuyện cưới gả.

Vậy thì do tính cách xấu xa hay không có đạo đức chứ?

An Lâm điều chỉnh lại những suy nghĩ của mình, trịnh trọng hỏi: "Bạn học Tô Tín, anh đang nói chuyện cười đúng không?"

Tô Tín: "..."

Hằng Nga là ai chứ, cô chính là chủ Nguyệt cung, là năng lượng mạnh mẽ đỉnh cao cảnh Phản Hư đó!

Ngay cả kiến thức hôn môi không mang thai mà An Lâm cũng không dám phổ cập cho Tô Thiển Vân.

Không thể không nói... thật ra An Lâm đã chú ý đến vấn đề này từ lâu rồi, nhưng hắn cũng không quan tâm, hoặc có thể nói là hoàn toàn không dám quan tâm..

An Lâm có làm sao dám có ý kiến gì được chứ, hoàn toàn không dám quản chuyện này!

"Tôi nghi ngờ... chị Hằng nga đã làm lệch lạc giới tính của Vân Lạc... cho nên tôi cần ngay một người để Vân Lạc xây dựng quan điểm tình yêu, quan điểm cuộc sống chính xác." Tô Tín chậm rãi mở miệng, con mắt nhìn An Lâm tràn đầy chờ mong.

Tô Tín nhìn dáng vẻ do dự của An Lâm, cho rằng hắn tự ti nên lập tức khích lệ nói: "Bạn học An Lâm à, còn trẻ mà cậu đã đạt được cảnh giới Dục hậu kì rồi đó."

"Được rồi... chuyện đến nước này thì tôi cũng không giấu nữa." Tô Tín thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Cậu biết Hằng Nga đúng không?"

Bây giờ muốn An Lâm giành lấy Tô Tô người Hằng Nga yêu thương sao?

An Lâm nghe xong việc đầu tiên là sững sờ sau đó lại rơi vào trạng thái trầm tư.

An Lâm nghiêm túc gật đầu.

Cô có địa vị gần bằng Lục ngự ở Thiên Đình, là sự tồn tại mà An Lâm hoàn toàn không thể dây vào.

Tô Tín khen đến mức An Lâm vô cùng vui vẻ, nhưng vui vẻ không thể tạo ra cơm, hắn vẫn muốn sống yên ổn cho nên hắn thẳng thắn từ chối ý tốt của Tô Tín.

Hằng Nga là ai chứ, cô chính là người đẹp nhất ở Thiên Đình đó! Thôi... bỏ qua chuyện này đi.

An Lâm vô cùng nghiêm nghị, Tô Tín lại vô cùng buồn rầu, còn thở dài một hơi vô cùng nặng nề!

Đang sống yên lành mà... sao lại nghĩ quẩn như thế chứ?

"Trình độ kiếm đạo có một không ai... cũng chỉ có chàng trai có năng lực thiên phú như thế mới xứng với Vân Lạc, cho nên tôi ủng hộ hai người làm quen!"

Hắn nhìn về phía Khương Nhã Nam lần nữa, thậm chí chuyện giải thích cũng để người anh tốt Tô Tín giải thích đi.

Còn về câu nói cửa miệng của mọi người nợ máu ba năm, tử hình không hề thiệt thòi... vậy nếu như thật sự bị phán tội chết tôi xem anh có thiệt hay không?

Bốn ngày nay, Tô Tín tìm An Lâm mấy lần, hỏi An Lâm có muốn theo đuổi em gái anh ta hay không.

An Lâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, mềm mại đến người khác không muốn đụng vào kia, cùng với đó là đôi mắt như ảo mộng, không thể không nói thật sự rất động lòng.

"Nghĩ thông suốt chưa, có muốn theo đuổi em gái tôi không, tôi có thể giúp." Tô Tín vô cùng chờ mong.

"Nhị Hoàng huynh, anh và bạn học An Lâm nói chuyện gì vậy?" Tô Thiển Vân đã chú ý đến biểu cảm của An Lâm và Tô Tín từ lâu, biết họn bọ đang nói chuyện với nhau nên tò mò mở miệng hỏi.

Ngày thứ ba, Tô Tín lại tới.

Tô Tín: "..."

"Nghĩ thông suốt rồi, không theo đuổi." An Lâm rất kiên quyết.

Nhưng mạng vẫn quan trọng nhất!

"Theo đuổi em gái anh không? Không!" Đây là câu trả lời của An Lâm.

"Không theo đuổi sao? Ừm, vậy chờ một thời gian nữa tôi sẽ hỏi lại." Tô Tín không nhụt chí.

Ngày tiếp theo.

Đây đã là lần thứ ba An Lâm nhắc nhở bản thân không nên rối tung lên như thế.

Còn bốn ngày nữa sẽ đến lúc con robot máy nguyên năng lượng kia được kích họat, cho nên An Lâm đang dạo chơi khắp Hoàng cung.

Sau khi nói xong An Lâm và Tô Thiển Vân rời khỏi sàn diễn võ.

Khương Nhã Nam biết cách luyện kiếm, cũng biết kỹ thuật làm thế nào để dùng kiếm tăng uy lực, ít nhất khiến An Lâm biết thêm không ít kiến thức.

Tô Tín: "Theo đuổi không?"

An Lâm: "Cho dù Lương Tịnh Như cho tôi lòng dũng cảm tôi cũng không có can đảm để theo đuổi."

Tô Tín vô cùng ngơ ngác: "Cậu nói gì?"

An Lâm: "Không theo đuổi."

Tô Tín: "..."

Ngày thứ tư.

Lúc nhận hàng.

An Lâm và Tô Thiển Vân kéo Đại Bạch và Tiểu Man tràn đầy phấn khởi đi về phòng nghiên cứu.

Cửa vừa mở ra, ánh đèn ngũ sắc chiếu sáng khắp nơi.

An Lâm hưng phấn lắp đặt trái tim ấy vào một con robot khác, con robot đó cũng được kích hoạt.

Giáo sư Dương đưa một quả tim khác cho An Lâm.

Tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo như vậy mà đặt một cái tên tùy tiện như thế, thật sự vô cùng đau lòng!

Con rối máy móc như hiểu như không gật đầu, giáo sư Dương ở bên cạnh khá buồn rầu.

Sau khi múa xong, An Lâm ôm chặt lấy Cao Đạt bằng kim loại kia, cảm động nói: "Sau này tên ngươi gọi là Đạt Nhất!"

Ngay cả giáo sư Dương và Tô Thiển Vân cũng không chớp mắt nhìn Cao Đạt khiêu vũ, cảm thấy vừa mới lạ vừa kinh ngạc.

Quan hệ huyết mạch khiến hắn có thể ra lệnh với con robot này, đây là dấu hiệu tâm linh tương thông kích hoạt thành công.

"Đánh quyền." An Lâm mở miệng ra lệnh.

Cao Đạt nhận lệnh, lập tức uy phong lẫm liệt vung nấm đấm lên, động tác linh hoạt, quyền thế hung mãnh!

Quyền mà nó vung ra không hề lộn xộn, mà quyền pháp vô cùng cao thâm hoàn hảo, có lẽ là vì trong nội bộ hệ thống của con robot này đã có một bộ quyền pháp tương quan.

"Khiêu vũ." An Lâm cười tiếp tục mở miệng.

Cao Đạt nghe lệnh, cả cơ thể bắt đầu rung chuyển, một bài ca sôi động được phát lên.

Ngay sau đó, các máy móc và khớp nối của cơ thể nó bắt đầu chuyển động theo âm nhạc.

Đây có thể được xem là máy múa hoàn hảo, động tác vừa ngầu vừa lạnh lùng, tràn đầy cảm giác máy móc.

Tim An Lâm đập rộn ràng, hoàn hảo, quá hoàn hảo!

Con robot này đã hoàn toàn lột xác, từ một sinh vật chết lột xác thành một linh vật!

"Hoàn hảo..." An Lâm chăm chú nhìn con robot, bất giác mở miệng tán thưởng.

Một hơi thở sự sống như nhịp đập khuếch tán xung quanh, khiến nó nhanh chóng hợp thể, nó như một cá thể sống bình thường, tràn đầy sự sống và rung động.

Nó đứng thẳng trên mặt đất, kết cấu ở giữa tỏa ra năng lượng màu vàng nhạt.

Nói rồi ông ta mở tấm màn trắng lên, một con robot máy bằng kim loại màu bạc xuất hiện trong tầm mắt An Lâm.

Giáo sư Dương mặc áo choàng trắng, tao nhã đứng giữa phòng nghiên cứu, hành lễ với công chúa, dùng giọng điệu nhàn nhạt nhưng ẩn chứa trong đó là sự hưng phấn không thể nói che giấu nói: "Chào mừng các bạn, sau đây chính là thời khắc chúng ta chứng kiến kì tích!"

"Từ nay về sau, ngươi tên là Đạt Nhị!" Hắn lại đặt một cái tên mà giáo sư Dương không đành lòng đối diện.

"Chả đạp, chà đạp quá!" Giáo sư Dương đau lòng nhức óc.

An Lâm đặt tên này như Da Vinci khó lắm mới có thể vẽ được bức tranh Mona Lisa, nhưng lại đặt tên như cô gái hoa, thật sự là quá chà đạp tác phẩm nghệ thuật!

An Lâm không hề hiểu gì về chuyện này, hắn hài lòng nhìn Đạt Nhất và Đạt Nhị nạp giới, lại thể hiện lòng cảm kích với giáo sư Dương lần nữa.

"Nếu như con robot này chính thức tham gia chiến đấu chỉ có thể duy trì một tiếng đồng hồ, sau khi năng lượng bên trong hao hụt hết thì cần một vạn năng lượng mới đầy." Giáo sư Dương bổ sung nói.

An Lâm gật đầu, số phí này hắn có thể thanh toán được.

Sau này thì Đạt Nhất và Đạt Nhị sẽ là một trong những con át chủ bài bảo vệ mạng của hắn.

"Còn một chuyện nữa, năng lượng quả tim mà tôi chế tạo ra chỉ có thể kích hoạt khoảng hai mươi phần trăm năng lượng của con robot này mà thôi. Sau này tôi sẽ chế tạo nguyên năng lượng hoàn hảo hơn cho cậu." Giáo sư Dương tiếp tục nói.

An Lâm cảm kích nhìn giáo sư Dương, kỹ thuật của bản thân hắn có hạn, hắn cũng không mong có thể kích hoạt một trăm phần trăm nguyên năng lượng của con robot này.

Thật ra con rối này có thể kích hoạt được hai mươi phần trăm năng lượng thì hắn đã rất hài lòng rồi.

Bây giờ, giáo sư Dương lại chủ động giúp hắn tiếp tục cải tiến nguyên năng lượng, tất nhiên hắn vô cùng cảm kích và mừng rỡ.

"Đối xử với Phất Hiểu và Thần Quang thật tốt." Giáo sư Dương vỗ vai An Lâm.

"Sao? An Lâm ngơ ngác.

"Tôi nói chính là tên của hai con robot kia." Giáo sư Dương thẳng thắn mở miệng nói.

Ông quyết định dùng một cách ôn hòa và ám chỉ để cho quan niệm chàng trai trước mặt này được thoát ra.

"Đừng đặt tên bừa bãi, em cảm thấy Đạt Nhất và Đạt Nhị là hay nhất rồi." An Lâm nghiêm túc nói.

Giáo sư Dương: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận