Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1983: Hôn chúc buổi sáng tốt lành

Vương Huyền Chiến hoảng sợ, sao trên đầu hắn lại mọc một cái hoa?

Nhưng mà hắn biết giờ phút này đã gặp phải tình huống nguy hiểm, chín phần chết một phần sống, hắn không kịp nghĩ nhiều, muốn liều chết với kẻ địch trước mắt.

Bỗng nhiên, hoa hồng nhỏ trên đầu hắn tỏa ra một luồng kim quang chói mắt.

Kim quang này rất tinh khiết, tinh khiết đến mức Vương Huyền Chiến căn bản không cảm nhận được năng lượng dao động.

Hết rồi... Kim quang nổ tung trên đầu...

Vương Huyền Chiến cảm thấy bản thân thật bất hạnh, hơn phân nửa kẻ địch đều có thuật pháp kỳ lạ, không ngờ hắn tu tiên đến phút cuối cùng không phải chết trận oanh liệt mà là không biết gì chết đi...

Trong lúc hắn đang suy nghĩ như vậy thì kim quang trên đầu bỗng nhiên phun ra một luồng kim quang, dùng tốc độ rất nhanh xuyên qua đầu nguyên soái Thiên Nhân tộc.

Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức nguyên soái không kịp phản ứng.

Hắn nhớ rõ không có cho tiền đối phương, vì sao bỗng nhiên tặng hắn cái đầu?

Hì hì!

Đây là tình huống gì?

Nguyên soái Thiên Nhân tộc giơ hai tay lên cao: "Tâm hướng ánh sáng, ca ngợi Thái Dương!"

Nguyên soái Thiên Nhân tộc quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt, nói: "Ta đã sai, khắp người ta dơ bẩn, lòng dạ vô cùng vẩn đục, cầu xin ngươi, mau giết ta đi!"

"Cảm ơn Tiểu Hồng trưởng lão ra tay trợ giúp." Vương Huyền Chiến cung kính nói.

Song chưởng của nguyên soái vẫn chưa đánh xuống, cơ thể bỗng dừng lại, sau đó hai mắt tan rã, trên mặt dần dần lộ ra dáng vẻ thông suốt mọi chuyện.

Thanh giáo đánh xuống, Vương Huyền Chiến dùng một thương dứt khoát chém nguyên soái trước mặt gọn gàng thành hai phần, mắt không cảm xúc bổ sung một câu: "Ca ngợi Thái Dương!"

Vương Huyền Chiến cầm thanh giáo Văn Long, chuẩn bị phản kích, thấy một màn như vậy, không khỏi sợ đến ngây người.

Bịch bịch!

Lúc này, trên đầu hắn truyền đến âm thanh nũng nịu: "Sao còn sửng sờ ở đây, chạy nhanh qua lọc sạch kẻ địch đang sám hối trước mặt anh đi, ca ngợi Thái Dương!"

Ở giới Cửu Châu, không ai mà không biết Tiểu Hồng trưởng lão hằng ngày phơi ca muối.

Đường đường là nguyên soái Thiên Nhân tộc vậy mà lại quỳ gối, còn xin được giết chết?

Không phải, không phải là ca muối, là cá chép lộng lẫy!

Hắn tuyệt đối không ngờ bản thân giết kẻ địch mạnh lại thông qua cách này...

Trước đó hắn không biết hoa hồng nhỏ lại cái quỷ quái gì nhưng lúc Tiểu Hồng nói câu "ca ngợi Thái Dương" thì hắn đã hiểu ra.

"Cường giả của Tứ Cửu Tiên Tông đều là những yêu nghiệt..." Vương Huyền Chiến bùi ngùi sâu sắc.

Tín ngưỡng đối thiên và lực đối thiên họ sử dụng tuyệt đối là tồn tại tuyệt diệu, tồn tại đáng sợ, vô cùng kiêu ngạo, tâm rất vững vàng, làm sao có thể quỳ gối để bị giết chứ? Chuyện này ngay cả Ngũ Đế Thiên Đình cũng không làm được!

Ừm... Chiến lực của hắn bây giờ có lẽ tương đướng với Đại Bạch...

Vương Huyền Chiến không biết Tiểu Hồng đến thế nào, cũng không biết Tiểu Hồng đi thế nào, càng không biết Tiểu Hồng làm thế nào khiến nguyên soái Thiên Nhân tộc quỳ xuống.

Thật muốn đánh An Lâm, làm sao bây giờ?

"Thuận đường đưa tay mà thôi, được rồi, Vương Huyền Chiến đạo hữu làm việc đi, tôi đi cứu những người khác đây." Tiểu Hồng nũng nịu trả lời, sau đó cơ thể bỗng nhiên biến mất.

Không biết tuyến giữa có kinh ngạc hay không?

Đại chiến vẫn đang tiếp tục.

Vương Huyền Chiến ra sức lắc đầu, vứt bỏ hoàn toàn ý nghĩ đen tối trong lòng, tiếp tục xung phong liều chết tiến về phía Thiên Nhân tộc cách đó không xa.

Kia chính là Thiên Khải Cảnh của Thiên Nhân tộc! Thiên thần ra tay, tuyệt đối rất mạnh!

Thật đau biết bao!

Vương Huyền Chiến có nằm mơ cũng không ngờ hơn trăm năm sau, thiên chi kiêu tử hắn đứng đầu Tiên Bảng lại có chiến lực bằng với con chó làm vật cưỡi của An Lâm, chuyện này thật rất mờ mịt.

Đại Bạch chắc chắn gặp được rất nhiều tiên duyên?

Sau khi hiểu ra quả thật khiến hắn vô cùng sợ hãi.

Vương Huyền Chiến lại nhìn thoáng qua Đại Bạch đang không ngừng cắn xé ở phía xa.

Thú sủng đều trâu bò như vậy sao...

Nghĩ lại, hoa hồng nhỏ này giống như thú sủng của An Lâm.

Trong trận chiến này, không xuất hiện nhiều cao thủ thiên thần, chỉ có trên một trăm triệu tướng sĩ Thiên Nhân tộc xung phong liên tục, nhưng nhìn tổn thất trên chiến trường thì liên quân Cửu Châu vô cùng dũng mãnh, giết địch rất nhiều, lúc họ thương vong ba bốn nghìn thì Thiên Nhân tộc đã thương vong gần mười nghìn.

Nguyên nhân đầu tiên là sĩ khí tăng cao, nguyên nhân thứ hai chính là Tứ Cứu Tiên Tông lột xác trở nên mạnh mẽ.

Trong lòng mọi người vui mừng, cứ như thế này thì sớm muộn gì Thiên Nhân tộc cũng sẽ bị họ tiêu diệt!

Đại chiến tuyến Đông.

Ở tuyễn giữa vẫn rất bình thản.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan còn đang chuẩn bị chiến đấu, thong dong ngày qua ngày.

Nguyệt Đồng Thần Thành là thành trì to lớn, có rất nhiều thứ để khám phá, sống phóng túng, đầy đủ mọi thứ, hơn nữa còn hòa nhập các trò chơi đặc sắc của những tộc khác. Trò chơi của Bạch Vũ tộc, Chân Ma tộc, Phật Gia Nhân tộc, ngay cả Yêu tộc Tây Hải và Thánh Vũ tộc đều có.

An Lâm nắm tay Tiểu Lan, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, vô cùng phấn khởi.

Sáng sớm hôm sau.

Hắn nhìn bóng dáng gầy yếu trước mặt, quần áo màu xanh vẫn như hôm qua nhưng cơ thể dưới quần áo lại vô cùng đơn độc, tóc muối tiêu, cổ nổi vết nhăn, hai tay lộ ra ngoài quần áo đã không còn sáng bóng ngược lại hơi nhăn nheo.

An Lâm giật mình dừng lại.

Một bóng dáng áo xanh đưa lưng về phía hắn, ôm mặt, khóc nức nở, nói: "Không phải em nói anh không được vào hay sao? Tại sao... Tại sao không nghe lời em... Em thật sự không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ này của mình..."

Khi hắn đẩy cửa bước vào, bên trong truyền đến tiếng kêu sợ hãi của cô gái.

An Lâm bắn vào chỗ thiếu hụt nổi bật của cấm chế, cấm chế ầm ầm vỡ vụn.

Phòng này, anh nhất định phải vào!

Sắp xếp một chút, An Lâm đi đến phòng Hứa Tiểu Lan.

Mới đi đến cửa, từ bên trong cánh cửa đã truyền ra giọng nói: "Không được vào!"

Giọng nói hơi quen thuộc, lại hơi khàn khàn.

Lòng An Lâm bất an, cảm giác không tốt dâng lên.

Hắn lập tức đẩy cửa ra, lại phát hiện một luồng cấm chế mạnh mẽ, ngăn cản không gian xung quanh.

"Đừng vào mà... Được không... Em cầu xin anh..."

Bên trong cánh cửa truyền ra giọng nói khàn khàn và cầu xin.

Hai mắt An Lâm xuất hiện mũi nhọn trắng, thuật Thần Giám!

Nói đùa sao, bảo không vào thì anh sẽ không vào hay sao?

Hắn hơi nghi ngờ, trước đây đều là Tiểu Lan gọi hắn rời giường.

Nhưng âm thanh mở cửa quen thuộc rất lâu không vang lên.

Trên giường, An Lâm đang ngồi thiền điều tức.

Một ngày mới bắt đầu.

Tiếng hót của Chu Tước vang vọng khắp Nguyệt Đồng Thần Thành.

Nắng mai hé ra, ánh ban mai xuất hiện phía Đông.

An Lâm tiến về phía trước, đi đến bên giường, ngồi đối diện với cô gái áo xanh, nhìn thấy cô gái áo xanh trước mắt bụm mặt, quay đầu đi, trong lòng hắn không biết từ đâu truyền đến một trận đau đớn.

Hắn dang tay, hơi dùng sức đẩy hai tay đang bụm mặt của cô gái.

An Lâm nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Tiểu Lan.

Đường nét gương mặt vẫn như vậy chẳng qua trên mặt đã đầy nếp nhăn, còn có dấu vết của người già.

Không thấy hai má phấn nộn trắng như tuyết nữa, không thấy đôi môi đẹp đẽ nữa, không thấy cái mũi xin xắn nữa, không thấy đôi mắt sáng ngời như nước mùa thu nữa, nếp nhăn chiếm toàn bộ khuôn mặt, đôi mắt khô quắt, cái mũi khô héo và tối tăm không ánh sáng, đôi mắt hơi trũng vào, vô thần.

Vành mắt Hứa Tiểu Lan hồng hồng, cuối cùng cũng có can đảm nhìn thẳng An Lâm, giọng nói run rẩy: "Nhìn thấy mặt của em rồi sao? Vừa lòng chưa? Đi ra ngoài, anh cút ra ngoài cho em! Qua vài ngày sẽ tốt thôi, chỉ cần vài ngày nữa có lẽ em sẽ không còn dáng vẻ này, anh không thể đợi từ từ sao, vì sao anh không thể..."

Bỗng trên trán truyền đến cảm giác mềm mại, ấm áp.

Hứa Tiểu Lan ngừng nói, miệng hé ra, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, cảm nhận cảm giác ấm áp, mềm mại truyền đến từ trán...

Hơn mười giây sau.

An Lâm hơi lùi về phía sau, nhìn Hứa Tiểu Lan đầy nếp nhăn trước mặt, bày ra nụ cười ấm áp: "Tặng em một nụ hôn buổi sáng."

"Tiểu Lan tám mươi tuổi, buổi sáng tốt lành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận