Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2164: Giận dữ không kiềm được phản kích

Vân Mộng Ảnh là Ám Dạ Tinh Linhh Vương, bàn về thực lực cô xếp hàng thứ nhất trong số các thiên tử hậu tuyển.

Mà cô am hiểu nhất chính là chiến đấu và ám sát, giờ phút này cô bộc phát ra một kích toàn lực, coi như là thiên thần, ở tình thế vội vàng không kịp chuẩn bị, thì cũng có thể chết ngay lập tức, huống chi là một đóa hoa vô lượng.

Hình ảnh cuối cùng của một chiêu mà Vân Mộng Ảnh tung ra, là một luồng ánh sáng màu lục xé tan đóa hoa vô lượng mà Thiên Thần Sinh Mệnh đang luyện hóa, rồi chợt đâm vào trung tâm của đóa hoa vô lượng!

Đóa hoa vô lượng có vô lượng trọng (trùng lặp), vô lượng thái (hình thái).

Nhưng một chiêu cuối cùng mà Vân Mộng Ảnh tung ra, lại là đại diện cho tận cùng của vĩnh hằng, bất kể có bao nhiêu trạng thái trùng lặp, cũng sẽ đến lúc chấm dứt!

Trạng thái trùng lặp của đóa hoa vô lượng, đã biến mất.

Từng cánh hoa lóe ra thần quang nhanh chóng héo tàn với tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ.

"Không được!!! " nữ thần Sinh Mệnh điên cuồng xoay người, cũng không để ý đến công kích của những người khác, trực tiếp đánh về phía Vân Mộng Ảnh ở trước người, tung một chưởng về phía Vân Mộng Ảnh.

Thánh Quang trảm kích của Mễ Già Lặc xé rách chiếc váy xanh nhạt của cô, cắt ra một vệt máu trên làn da trắng noãn của cô.

Các thành viên của tiểu đội Diệt Thần thấy một màn như vậy, thì đều có chút hoảng hốt.

Năng lượng bùng nổ, lực lượng mạnh mẽ ào ào tiến đến, cô bị đánh bay lập tức!

Vài giây sau khi, một cô gái xinh đẹp ôm một đóa hoa khổng lồ chật vật bay ra từ trong trận nổ, gương mặt xinh đẹp tới cực điểm bị bỏng nhẹ, thân thể cũng xuất hiện rất nhiều vết thương, có lớn có nhỏ, trông cực kỳ chật vật.

Vân Mộng Ảnh biết nếu không nhờ phòng ngự, thì có lẽ là cô đã bị chụp chết chỉ với một chưởng rồi! Cô không chút nghĩ ngợi, vội vươn tay ngăn chặn ở trước người.

"Phốc... " nữ thần Sinh Mệnh đang bay, thì đột nhiên phun một ngụm máu tươi ra ngoài, hơi thở lại càng uể oải thêm vài phần, hiển nhiên là đã bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng.

Vân Mộng Ảnh muốn muốn chém tàn đóa hoa vô lượng trong nháy mắt, nhưng không nghĩ tới sức sống của hoa vô lượng so đáng sợ ngoài mức tưởng tượng của cô, cô lại không cách nào chém tàn nó trong nháy mắt.

Thế này cũng thương tổn được nữ thần Sinh Mệnh ư?

Ầm!!!

Lúc này, bàn tay của nữ thần Sinh Mệnh đã ở trước mặt cô, năm ngón tay kia khép lại, thanh tú trắng nõn, cực kỳ xinh đẹp đẹp, nhưng lại mang đến cho cô một loại cảm giác như cả vòm trời đều đang tức giận gầm thét, cả vòm trời đều đang thiêu đốt và hủy diệt.

Lăng Cổ Ma Tôn thì ném một cái ma cầu màu đỏ lên đầu nữ thần Sinh Mệnh. Ma cầu nổ tung, cũng hủy hiệt phạm vi mấy trăm dặm thành một đống đổ nát hoang tàn.

"Đóa hoa vô lượng bổn nguyên lại cũng bị đả thương nặng?"

Nữ thần Sinh Mệnh liều lĩnh bảo vệ đóa hoa vô lượng, công kích đột ngột tấn công từ phía sau, Túy Ma quyền của Ti Vũ Ma Đế oanh kích ở phía sau lưng của cô, làm cho toàn thân cô truyền đến cảm giác như bị xé rách.

Nữ thần Sinh Mệnh trừng lớn hai tròng mắt, vừa chạy trốn, vừa tràn đầy khó tin nhìn đóa hoa trước mắt, giống như vẫn không cách nào tiếp nhận sự thật này.

Xem ra An Lâm nói thật sự không có sai a, giờ phút này, đúng là trạng thái của nữ thần Sinh Mệnh vô cùng suy yếu, thậm chí còn yếu hơn hai hộ pháp của cô ta rất nhiều.

Nội thương không phải là do bọn hắn gây ra, mà là nữ thần Sinh Mệnh đang luyện hóa đóa hoa vô lượng, đóa hoa vô lượng suýt nữa bị chém tàn, do đó cô ta mới bị cắn trả, dẫn đến nội thương.

Lúc trước An Lâm giết chết kiệt tác hoàn mỹ nhất của cô, chém chết thực vật cô thích nhất, cũng đã làm cho cô giận đến mức sắp mất hết niềm tin vào cuộc đời rồi.

"Các ngươi... Các ngươi đang khiêu chiến điểm mấu chốt của ta..."

Cây gậy mang sức mạnh của hàng tỉ quân đập xuống, ngay cả không gian cũng vặn vẹo thành vòng tròn, nhưng mà lại dừng thế công chỉ vì một lòng bàn tay trắng nõn.

Tỉ mỉ chuẩn bị lá bài ẩn, lá bài ẩn được coi là hi vọng vô hạn, lại bị một đám tu sĩ Hợp Đạo phá huỷ, đáy lòng cô tràn đầy tức giận và điên cuồng.

"Cái gì?! " hắn ngẩn ra, phát hiện nữ thần Sinh Mệnh thế vẫn không nhúc nhích mà tiếp được một gậy toàn lực của hắn, sau đó dùng ánh mắt cực kỳ đáng sợ nhìn hắn.

Phải biết rằng bổn nguyên bị thương nặng, trong khoảng thời gian ngắn cô không cách nào chữa trị, càng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến uy lực của Tam Tương Luân Hồi Chân Thiên đại trận mà ba thiên thần chí cao tạo thành.

"Ta quyết định..."

Nữ thần Sinh Mệnh giương mắt nhìn, rõ ràng là gương mặt xinh đẹp nhất mà mọi người từng gặp, nhưng giờ phút này, khí tràng tức giận và hung ác, lại làm cho mọi người không thể sinh ra bất cứ cảm giác hứng thú nào.

Hắn vốn là tính cách không sợ trời không sợ đất, không sợ Thiên Đế, không sợ Quan Âm, không sợ Như Lai. Nhưng giờ khắc này, hắn lại bị ánh mắt của một người phụ nữ khiến cho toàn thân run lên.

"Nực cười..."

Ầm!!

Khí sóng nổ tung.

Tôn Ngộ Không bị gậy Kim Cô phản chấn khiến cho hai tay tê dại.

Nữ thần Sinh Mệnh giận đến mức toàn thân đều run rẩy, hai tròng mắt toát ra lửa giận lại càng giống như có thể đốt cháy mọi thứ dưới vòm trời.

Nữ thần Sinh Mệnh đột nhiên ngừng chạy, xoay người giơ tay lên.

"Yêu nữ, ăn một gậy của lão Tôn ta đây! " Tôn Ngộ Không lần nữa chạy tới, cây gậy biến thô, đập thẳng về phía nữ thần Sinh Mệnh.

Hôm nay, lúc cô đang chuẩn bị đòn sát thủ cuối cùng, đột nhiên An Lâm lại tới đánh úp phá hư kế hoạch của cô, hơn nữa còn để cho mấy tên nhãi nhép đuổi theo giết cô... Liên tiếp mạo phạm và nhục nhã, làm cho cô thực sự muốn nổ tung tại chỗ.

Cô ta nhàn nhạt lên tiếng, chậm rãi cụp tay lại, gậy Kim Cô rung động kịch liệt, hơn nữa còn truyền đến thanh âm nứt vỡ "Tạch tạch tạch ", vô số vết nứt kim sắc xuất hiện ở trên gậy Kim Cô, nhanh chóng lan tràn ở mặt ngoài.

Tôn Ngộ Không bị sợ hết hồn, trợn mắt nói: "Gậy của ta!"

"Gậy của ngươi? " nữ thần Sinh Mệnh cười lạnh, "Không, ngươi không có gậy nữa rồi."

Nữ thần Sinh Mệnh dùng sức nắm chặt tay, kim quang đột nhiên lấp lánh khắp thiên địa, ngay sau đó liền có âm thanh bạo liệt, cây gậy khổng lồ bị biến thành vô số mảnh nhỏ kim sắc!

"Không... gậy Kim Cô của ta... " rốt cuộc Tôn Ngộ Không đã cảm nhận được một luồng bi thương khó có thể tưởng tượng, đó là một cảm xúc bi thương tựa như người bạn cùng vào sinh ra tử đã chết.

Lúc này, nữ thần Sinh Mệnh đã nắm lấy cơ hội, tung một chưởng đánh bẹp Tôn Ngộ Không xuống mặt đất: "Sinh mệnh phong tỏa!"

Một thanh Thiên kiếm màu lục từ trên trời giáng xuống, đâm vào ngực Tôn Ngộ Không.

Ngay sau đó, sự sống của Tôn Ngộ Không như đã bị dừng lại, hơi thở biến mất, động tác ngừng lại, tựa như một pho tượng, ngay cả vẻ mặt bi thương cũng bị ngưng đọng lại.

Lúc này, công kích của Lăng Cổ Ma Tôn và Ti Vũ Ma Đế đã đánh tới.

Ti Vũ Ma Đế chịu trách nhiệm công kích nữ thần Sinh Mệnh, Lăng Cổ Ma Tôn thì tập trung công kích vào đóa hoa vô lượng. Bọn họ cũng ý thức được, đóa hoa vô lượng mới là sơ hở lớn nhất của nữ thần Sinh Mệnh, bọn họ nhất định phải tập trung công kích.

Song, bọn họ không hề nghĩ tới, nữ thần Sinh Mệnh lại nắm chặt một tay, thu nhỏ kích thước của đóa hoa vô lượng bằng lòng bàn tay, sau đó há mồm ra, một hơi nuốt vào...

Một màn này khiến cho hai vị đại lão Chân Ma tộc, đồng thời gào to một câu mẹ kiếp trong lòng.

Bọn họ thật sự không nghĩ tới, đối phương còn có thể làm như vậy!

Giờ là không còn sơ hở nào nữa ư?

Loại phương thức xử lý này hoàn toàn không thành vấn đề!

Lúc này, công kích của hai đại Ma tộc Hợp Đạo đã rơi xuống, lại bị nữ thần Sinh Mệnh dễ dàng ngăn chặn bằng hai tay, thậm chí là thân thể vẫn không nhúc nhích.

Hai tròng mắt của nữ thần Sinh Mệnh nở rộ hàn quang, giương khóe miệng nói: "Ta quyết định... Dù sao quá trình luyện hóa đã bị cắt ngang và ta đã bị cắn trả, không bằng đâm lao phải theo lao, không luyện hóa nữa, giết chết đám ruồi nhặng gây phiền nhiễu là các ngươi trước..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận