Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 724: Chiến sĩ khắc kim(*)

An Lâm biết bây giờ không thể nương tay được nữa.

Người máy màu bạc bá khí lẫm liệt vậy mà lại bị Anh Anh Quái chèn ép đến mức không còn sức đánh trả, nếu như tiếp tục kéo dài, có thể thật sự sẽ bị nghiền ép đến chết!

Không có thời gian do dự nữa!

An Lâm thu hồi kiếm Thắng Tà, lấy ra từ trong nhẫn không gian một thanh kiếm dài đang tỏa ra hàn khí uy nghiêm đáng sợ.

Toàn thân kiếm trắng sáng như tuyết, tản ra sóng năng lượng cực mạnh, đây là một linh khí cấp trung, kiếm Ngưng Sương Tỏa Vân.

Một luồng kiếm ý cực kỳ đáng sợ phóng lên trời.

Ầm!

Kiếm Ngưng Sương Tỏa Vân vỡ rồi.

Dù sao thì chiêu này chí ít cũng đáng một trăm năm mươi nghìn viên linh thạch!

Kiếm này tên là kiếm Côn Ngô Thần Lôi, được rèn đúc từ xương sống của Phản Hư Chân Ma, phối hợp với sấm sét của Hư Không Lôi Trì mà thành, có sức hủy diệt cực kỳ đáng sợ, là một linh khí cấp cao!

Hai dây xích mây mù được tạo thành từ lưỡi kiếm vỡ vụn xuyên thủng hư không, quấn lấy hai cánh tay của Cự Anh Quái, sức mạnh của sương hàn và sức mạnh của sự trấn áp. Sức nghiền ép ùn ùn mà tới.

Thân kiếm đen kịt, còn lưỡi kiếm màu đỏ thẫm và ánh chớp màu đen đáng sợ đang lấp lóe bên trên trường kiếm.

Trong ánh kiếm mạnh mẽ, một khoảng trời đất mênh mông như tuyết, ánh sáng hoảng loạn màu xanh bị áp chế.

Kiếm Côn Ngô Thần Lôi vỡ nát rồi, mảnh vỡ màu đen và mảnh vỡ màu đỏ đậm tượng trưng cho sự hủy diệt và chết chóc, một hư ảnh Chân Ma to lớn mạnh mẽ xuất hiện trên hư không, mở ra tròng mắt màu đỏ đậm mang theo máu.

Chiến Thần lục kiếm chiêu thứ tư, Táng Kiếm!

Chiến Thần lục kiếm chiêu thức thứ tư, Táng Kiếm!

"Vèo vèo!"

Lưỡi kiếm vỡ vụn đang gào thét, tất cả tinh hoa của linh khí cấp trung trong lúc này đã bị kích phát triệt để, toàn bộ không gian đều bị kiếm khí băng hàn làm đông lại đến mức giống như hóa thành một khối thép.

Nhẫn không gian của An Lâm lóe sáng, một thanh trường kiếm màu đen xuất hiện trong tay.

Răng rắc... Hư không không chịu nổi uy lực của kiếm Hạo Nhiên, bắt đầu nổ tung.

"Rít rít!" Cự Anh Quái hơi thay đổi sắc mặt, bắt đầu giãy giụa, thế nhưng trong một khoảng thời gian ngắn thì khó có thể giãy thoát.

Hư ảnh Chân Ma đó giáng một phát kiếm xuống Cự Anh Quái đang tạm thời bị sợi dây xích mây mù sương hàn khống chế trước mặt!

Ầm!

Trong hư không nó nắm tay lại, một thanh thiên kiếm có ánh chớp màu đen ngưng lại trong tay, toàn thân mang theo sát ý cuồn cuộn, nguyên khí phun trào ba nghìn mét, sức mạnh vô cùng vô tận đều hội tụ trong một thanh kiếm.

Chiêu này quả nhiên lợi hại!

"Rít rít rít!"

Dù sao cũng là mấy trăm nghìn linh thạch, chớp mắt cái đã mất rồi!

Ánh chớp nổ tung, ánh kiếm vô cùng sắc sảo, làm cho cả không gian đều chấn động.

"Anh An, anh không sao chứ? Gâu!"

Ầm ầm! Sấm trên trời nổ vang, trong hư không mũi nhọn tối cao mang theo ánh chớp hủy diệt vô tận xé ra một vết rách khó có thể dùng lời diễn tả được, trực tiếp chém trên người Cự Anh Quái.

Rõ ràng hắn mới là người bị thương nặng nhất, tại sao không có ai hỏi han?

Đông Quách thấy cảnh này, lòng lại thắt lại.

Đại Bạch biến thành trạng thái mini, chạy về hướng An Lâm, hỏi với vẻ mặt quan tâm.

Dây xích mây mù cũng bởi vì không chịu nổi năng lượng đáng sợ kia mà tan vỡ.

Cái này chính chiêu thức siêu tốn kém! Sử dụng mà đau lòng!

Đông Quách bị thương nặng nằm trên mặt đất, nhìn thấy An Lâm bỗng nhiên mạnh vô cùng thì một lần nữa lại kinh ngạc.

Hóa ra, sự chênh lệch giữa hắn và chủ nhân lớn như vậy sao?

Thân thể Cự Anh Quái kia bị chiêu kiếm này chém một vệt, dòng máu màu trắng bắn tung toé ra, cơ thể còn bị ánh kiếm tối cao kia kéo lùi mấy trăm mét, rơi vào trong dòng dung nham màu xanh lục.

Hắn rất đau khổ, mỗi một lần linh khí nổ tung thì tim của hắn giống như là bị kiếm đâm vậy, đau lòng đến mức khó có thể hít thở.

An Lâm xóa bỏ nguyên khí Hắc Minh, nửa quỳ trên mặt đất, thở hổn hển một cách kịch liệt.

Thật không hổ là chiêu thức có giá trị ba trăm nghìn linh thạch!

Ồ... Không đúng! Không phải không có ai hỏi han, mà là ngay cả chó cũng không hỏi han ấy...

Hắn đột nhiên cảm nhận được sự phân biệt đối xử trong cuộc sống, trong thế gian tình người hờ hững này, không thể cảm giác được một chút ấm áp.

Đại Bạch không hổ là một con chó, có thể giả vờ thì sẽ giả vờ, có thể thông qua vô số cách mà thu lại hơi thở, khiến cho kẻ địch không chú ý đến sự tồn tại của nó, cũng bởi vậy thương tích của nó mới nhẹ nhất.

Đương nhiên, điều này cũng có thể là do kẻ địch hoàn toàn không coi nó là sự uy hiếp...

"Tôi không sao, chỉ là mất sức một chút." An Lâm xua xua tay, đứng lên một cách khó khăn, "Chúng ta đi xem Đông Quách thế nào rồi đi, anh ấy mới là người cần phải quan tâm nhất."

Đông Quách nghe thấy vậy liền sững người lại, sau đó viền mắt nóng lên, suýt chút nữa cảm động đến rơi nước mắt, trong nhân gian luôn tồn tại chân tình!

An Lâm quả nhiên vẫn lo lắng cho hắn, không uổng phí hắn liều mạng chiến đấu như vậy.

Sau đó, hắn nhìn thấy An Lâm khiêng một cái quan tài tới...

"Nằm lên đi!" An Lâm nói.

Linh khí cấp trung trong tay hắn - kiếm Bàn Hổ Chân Dương, ầm ầm vỡ vụn thành từng mảnh vỡ màu vàng.

"Đồ rác rưởi! Ăn một chiêu kiếm của tao đi!"

Mẹ nó, thật là đáng sợ!!!

Lúc cơ thể ở trạng thái nhỏ, tiếng "rít rít rít" của Ma Anh giống như tiếng làm nũng của em gái hàng xóm, mặc dù có chút quỷ dị, nhưng ít ra vẫn dễ nghe. Thế nhưng lúc Ma Anh to lớn, tiếng "rít rít rít" lại như tiếng kêu to của một người đàn ông vạm vỡ hơn một trăm cân...

An Lâm bị tiếng kêu của Ma Anh làm cho sợ hết hồn.

Bây giờ người đầu tiên nó muốn giết chết, chính là An Lâm!

Lúc này, lại là một âm thanh lành lạnh mà cấp thiết trực tiếp truyền vào trong đầu.

"An Lâm, trạng thái này của Ma Anh là trạng thái hoàn toàn bùng phát, tuyệt đối đừng có ý định giết nó! Tiết kiệm sức mạnh, sử dụng tất cả thủ pháp giữ lấy tính mạng, anh có vật hộ mệnh hay khống chế gì thì lấy hết ra, kéo dài thời gian, chỉ cần ba phút trôi qua, trạng thái này của Ma Anh sẽ biến mất!" Bạch Lăng chú ý nói một mạch nhiều như vậy, khuôn xinh đẹp lại nhợt đi một chút.

"Cảm ơn nhé, ba phút thôi mà, đơn giản!"

An Lâm ra hiệu ok với Bạch Lăng, tỏ ý cô không cần lo lắng.

Lại nói cái tên Ma Anh này thật nhạt nhẽo, vẫn không hay bằng cái tên Anh Anh Quái.

Những dòng dung nham màu xanh lục kia bị Ma Anh hút một cách triệt để, lộ ra mặt đất bị lõm xuống, trên mặt đất kia khắc họa từng đường hoa văn cổ quái, khá giống một loại trận pháp nào đó, đáng tiếc An Lâm nhìn không hiểu.

"Rít! Rít! Rít!"

Ma Anh đột nhiên đắc ý nở nụ cười, nhìn An Lâm với vẻ mặt hung ác.

Không sai, bởi vì An Lâm là người làm nó bị thương.

Dòng dung nham nhanh chóng giảm bớt, sau đó một con Cự Anh Quái toàn thân trắng bạch xuất hiện tại trước mặt An Lâm. Vẻ ngoài của nó không có gì thay đổi, vẫn là hình dáng của Anh Anh Anh Quái, chỉ là thể tích tăng lên mấy lần, còn lớn hơn người bình thường! Ngoài ra, con mắt vốn trống không nay lại xuất hiện đồng tử màu xanh biếc, đầu cũng mọc lên một đống tóc xanh, tỏa ra khí tức nguy hiểm.

An Lâm không nói gì cả, trực tiếp lấy ra một thanh linh kiếm cấp trung.

Tình cảnh này khiến cho vẻ mặt của mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Cũng lúc này đây, dòng dung nham xanh lục cuồn cuộn này đột nhiên ít dần, dung nham dần rút đi, dường như bị thứ gì đó kéo lại.

Hắn ngoan ngoãn nằm lên, vận khí hồi phục thương tích.

Đông Quách: "..."

Chiến thần lục kiếm chiêu thứ tư, Táng Kiếm!

Ưu thế duy nhất của Táng Kiếm chính là có thể tiết kiệm sức mạnh, thế nhưng lại có thể phát huy ra được uy năng vượt xa sức mạnh bản thân.

Thông qua khắc kim, An Lâm có thể dễ dàng phát huy được sức công kích của cấp độ đại năng Phản Hư lâu năm!

Mảnh vỡ màu vàng trên không trung bay lượn, đây là chiêu thức xứng đáng hai trăm nghìn linh thạch.

Chính là do chân hỏa của Hỏa Man Kim Hổ Thượng Cổ Tiên Thú ngưng tụ tinh luyện, phối hợp Thái Dương Tinh Thạch rèn đúc mà thành, một thanh kiếm ẩn chứa uy lực vô địch, lại có lực trấn áp bá khí vô song của Hỏa Man Hổ!

"Gầm!"

Một con Cự Hổ màu vàng đang tỏa ra hơi thở hồng hoang bắt đầu xuất hiện, một tiếng Hổ gào thét trấn áp tám phương, trong không gian nổi lên một trận sóng lớn.

Nó đột nhiên nhào về phía Ma Anh, móng hổ lấp lánh ánh vàng, xuất hiện một khối lập phương màu vàng, niêm phong không gian đối với Ma Anh! Đồng thời, lực trấn áp như ánh vàng từ trên trời rải xuống, vô biên vô tận!

"Gầm!"

Hỏa Man Kim Hổ xông đến chỗ Cự Anh một cách uy phong lẫm liệt, một đôi móng hổ đều được chân hỏa bao phủ, không gian tiếp xúc vào đều bị bóp méo đến vỡ vụn, cực kỳ đáng sợ.

"Rít! Rít! Rít!" Ma Anh nhếch miệng nở nụ cười.

(*) Khắc kim: Là một kiểu nạp tiền trong game...
Bạn cần đăng nhập để bình luận