Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1726: Kẻ báo thù cô độc

"Này này này... Ta ngửi thấy sinh mạng vô cùng mới mẻ! Là máu tươi của cường giả!"

"Là tiên kiếm, là bào thai của tiên kiếm tuyệt thế, muốn ăn sạch cô ta quá đi!"

"Ta muốn ăn, ta muốn ăn! Đừng giành với ta."

"Loại hơi thở hết sức đặc biệt này, kiếm đạo cổ thể sao? Hi hi hi..."

Một bầy Hư Linh tộc với hơi thở mạnh mẽ, vẻ mặt hăng hái nhào về một người con gái ở phía trước.

Dáng vẻ bọn chúng hưng phấn như nhìn thấy một bàn đầy cao lương mĩ vị, chúng giơ những móng vuốt sắc nhọn dữ tợn ra.

Nhưng khi bọn chúng tiến gần phạm vi nghìn mét xung quanh người con gái kia, tốc độ lại bắt đầu trở nên chậm chạp một cách lạ kỳ, thậm chí không có cách nào nhúc nhích.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao không động đậy được vậy!"

Sau khi người con gái cầm lấy thần kiếm đã treo nó ở sau lưng, tiếp tục đi về phía trước, miệng còn lẩm bẩm vài lời hơi bất mãn kiểu: "Hư Linh tộc rác rưởi, cảnh giới Hóa Thần cũng dám đến khiêu khích Vô Song Kiếm Cơ", "Một kiếm một tên thật chẳng thú vị".

Người con gái có rất nhiều tên gọi, gì mà chủ nhân của kiếm các Tứ Cửu Tiên Tông, đệ nhất thiên tài tiên kiếm của giới Cửu Châu, ma pháp thiếu nữ kỳ dị khó lường...

Một cây phi kiếm màu xanh thẳm tỏa ra thần quang cuồn cuộn, thu lấy hết sinh mạng, bay trở lại trong tay người con gái lần nữa.

Dáng người của cô cực kỳ đẹp, khuôn mặt cũng vô cùng xinh đẹp, một đôi mắt tím càng thêm mê hoặc sinh động, giống như đá quý thần bí linh động nhất thế gian.

Chính vào lúc này, từng ánh kiếm như nước xuyên qua cơ thể bọn chúng, mũi nhọn cực lớn không chút trở ngại chém cơ thể bọn chúng thành vô số đoạn, cuối cùng linh thể tan tác, biến mất trong đất trời.

Linh giới khắp nơi đều nguy hiểm, người con gái này lại đi lủi thủi một mình, tuy rằng bình thường có hơi lẳng lơ, nhưng bây giờ lại là dáng vẻ nghiêm nghị đầy sát khí, một người một kiếm giết cho Hư Linh tộc kinh hồn bạt vía.

"Nguy rồi... Người con gái này đang giả vờ yếu đuối để khiến chúng ta mắc bẫy!"

Đúng vậy, cô chính là Liễu Thiên Huyễn.

"Băng Hồng." Một tiếng gọi khẽ khàng mát lạnh êm tai.

Khuôn mặt của cường giả Hư Linh tộc lộ vẻ hoảng sợ, có lúc thậm chí xoay người muốn bỏ chạy.

Cách ăn mặc của cô rất kỳ lạ, cô mặc một bộ đồ thủy thủ màu hồng xanh đan xen, vòng eo bó nhỏ hết sức, chiếc váy nhỏ màu trắng ngắn cũng tung bay trong gió, khiến đôi chân thon dài trắng như tuyết lộ ra ngoài, vô cùng cuốn hút.

Bọn chúng là Hắc Tinh Hồn Hư Linh Vương ở đỉnh cao Phản Hư và Địa Uyên Đại Đế ở sơ kỳ Hợp Đạo.

Cây phi kiếm này có thần quang lưu chuyển, tỏa ra những sóng dao động vô cùng đáng sợ, quả nhiên là một cây thần kiếm.

Liễu Thiên Huyễn nhìn cường giả Hư Linh tộc trên bức vẽ, lẩm bẩm nói: "Mẹ, cha không dám báo thù cho mẹ, Huyễn Huyễn sẽ thay mẹ báo thù..."

Thừa dịp chiến sự Thiên Nhân tộc ngừng nghỉ, cô cũng lén chạy đến Linh giới.

Liễu Thiên Huyễn mở một bức vẽ ra, phía trên có hai tên cường giả của Hư Linh tộc, một tên là người khô lâu, toàn thân đen nhánh, trên đầu có thần hoàn màu đen. Tên còn lại là một con quỷ có hai cái đầu.

"Con đã nắm giữ một trăm cách lấy yếu thắng mạnh, sẽ có một cách phù hợp với bọn chúng..." Liễu Thiên Huyễn hít một hơi thật sâu, tiếp tục đi về phía trước.

Là sự tùy hứng của cô đã hại chết mẹ.

Rầm rầm!

Hiện giờ Linh giới mở cửa, phần lớn cường giả Hư Linh tộc đều tràn vào Linh giới tìm kiếm cơ duyên, mọi người đều là tác chiến trong sân khách, đây chính là cơ hội để báo thù. Chẳng biết lần tiếp theo Linh giới mở là chuyện của tháng năm nào nữa, sao Liễu Thiên Huyễn có thể bỏ qua một cơ hội như thế này.

Ở phía xa, một đám cường giả Hư Linh tộc nhìn thấy cảnh này đều run lẩy bẩy.

Hắc Tinh Hồn Hư Linh Vương và Địa Uyên Đại Đế sau khi giết chết mẹ của Liễu Thiên Huyễn liền trốn mãi ở Hư Linh vực không ra, nên Liễu Minh Hiên không có cơ hội giết chết bọn chúng.

Một đám cường giả Hư Linh tộc tức đến mức sắp hộc máu.

Ở nơi này, chỉ cần một mình Tôn Ngộ Không chặn cửa, cả ngàn người cũng không dám vào. Tôn Ngộ Không nhìn thấy Hư Linh tộc không dám xông vào, liền bắt đầu không ngừng giễu cợt bọn cường giả Hư Linh tộc ở phía xa, có bao nhiêu lời khó nghe đều nói ra hết.

Hư Linh Vương cảnh giới Phản Hư bị giết trong nháy mắt đó! Ai còn dám không cần mạng sống mà xông lên?

"Mẹ, mẹ yên tâm, cho dù đối phương là Hợp Đạo cảnh, Huyễn Huyễn cũng có cách giết chết nó..." Liễu Thiên Huyễn nhìn lên bầu trời, mím chặt môi, trong đầu thoáng lên cảnh mẹ cô ôm lấy cô mà chết.

Một cái cột thông thiên với ánh vàng lóe lên đột nhiên từ trên trời hạ xuống, đập lên Hư Linh Vương cao lớn nghìn trượng, đập đến mức Hư Linh Vương ở Phản Hư cảnh phải trực tiếp hét thảm thiết, tan thành mây khói.

"Ha ha ha... Muốn đi vào di tích này thì phải hỏi thử cây gậy của Lão Tôn ta có đồng ý hay không."

Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không tay cầm cây gậy thông thiên màu vàng, cười ha ha nói.

Bây giờ chính là lúc cô chuộc tội, cô không tiếc bất cứ giá nào để chuộc tội.

Ở lối vào có vô số tháp cao cong queo đen sì đứng sừng sững, tỏa ra hồn lực cuồn cuộn.

Một khu di tích thời thượng cổ của Linh giới.

Đây là một cuộc hành trình báo thù đơn độc, cô dùng tính mạng để thực hiện tất cả những điều này.

Con khỉ này chắc chắn là đến để gây sự!

Di tích thượng cổ ở ngay bên trong cửa, Tôn Ngộ Không lại chẳng chút quan tâm đến thứ này, lại chặn ở ngoài cửa, sau đó một tên Hư Linh tộc đến thì tên đó bị giết, cách làm này hỏi xem ngươi có đê tiện hay không?

Tôn Ngộ Không vốn dĩ cũng không phải đến tìm kiếm bảo vật hay cơ duyên, nó chính là đến để đánh nhau đó!

Thù oán gì chứ?!

"Trời ơi, rốt cuộc các ngươi có được hay không? Các ngươi cứ dùng ánh mắt trợn trừng nhìn Lão Tôn ta thì có tác dụng gì chứ? Lại cũng không thể trừng mắt làm rơi một sợi lông khỉ của ta..." Đấu Chiến Thắng Phật gãi những sợi lông khỉ trên đầu, vui tươi hớn hở nói, trong mắt đầy sự giễu cợt và khinh thường: "Cường giả của Hư Linh tộc chỉ biết ở một bên nói tiếng quỷ sao?"

Vừa dứt lời, đám cường giả Hư Linh tộc ở đằng xa lại điên lên.

Một tên Đại Năng Phản Hư tính tình nóng nảy nhào thẳng về phía Đấu Chiến Thắng Phật.

"Mẹ mày, ông đây muốn giết chết mày!"

Hư Linh Vương toàn thân đen sì mở cái miệng cực lớn, mười tám cánh tay mỗi tay cầm một loại thần binh, bỗng nhào về phía Đấu Chiến Thắng Phật.

"Đến đẹp mắt lắm!" Gậy kim cô của Đấu Chiến Thắng Phật bỗng kéo dài ra, đâm vào tên Hư Linh Vương đó.

Rầm rầm!

Hư Linh Vương bị đâm nổ tung.

Nhưng Đấu Chiến Thắng Phật vẫn chưa kịp thu cây gậy thì đã nhìn thấy sau khi cơ thể của Hư Linh Vương nổ tung lại hóa thành vô số bóng đen, cùng lúc xông về phía cửa vào của di tích.

"Ha ha ha... con khỉ ngu ngốc, ông đây không thèm liều mạng với ngươi, đi trước một bước nhé." Vô số bóng đen có hơi thở giống hệt nhau cùng lúc cười ha ha nói. Tốc độ của bọn chúng cực nhanh, chính là muốn xuyên qua Đấu Chiến Thắng Phật trốn vào cửa vào của di tích thượng cổ.

Hai mắt lưu ly bằng vàng của Đấu Chiến Thắng Phật đột nhiên tóe ra ánh sáng màu vàng vô tận. Ánh sáng màu vàng đó loại trừ vô số ác tà, chí thuần chí dương, vô số bóng đen bị ánh sáng vàng đó chiếu vào lại bốc hơi tiêu tan một cách kỳ dị.

"A...!!!" Giữa đất trời vang vọng lại tiếng kêu thảm thiết của Hư Linh Vương đó.

Đến khi ánh sáng vàng tiêu tan, tên Hư Linh Vương lúc trước vẫn còn cười ha ha đó đã chết hẳn rồi.

Những cường giả Hư Linh tộc chần chừ do dự ở đằng xa nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà run rẩy.

Lại bị giết trong nháy mắt, lại bị giết trong nháy mắt!

"Thật là, đến một tên có thể đánh cũng không có." Tôn Ngộ Không dựa vào cửa lớn, không ngừng lắc đầu: "Hư Linh tộc không có cường giả sao? Lão Tôn ta cho phép các ngươi cùng xông lên, gọi cứu binh cũng được, ít nhất cũng gọi vài tên Đại Đế cấp Hợp Đạo đến, nếu không thì thật chả có gì thú vị..."

Chúng cường giả Hư Linh tộc nhìn thấy cảnh này đều cắn răng nghiến lợi, Tôn Ngộ Không đây là pháo Địa Đồ không che đậy, giễu cợt nhục mạ tất cả sinh linh của Hư Linh tộc một lượt!

Xin đó, ai đến thu cái tên Hỗn Thế Ma Vương này đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận