Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1337: Ráng mây bảy màu trải dài vạn trượng

Phía tây mảnh đất lơ lửng đại học Liên Hợp Tu Tiên.

Mặt trời chiếu rọi cả biển mây trở thành một mảnh sắc vàng rực, đại lục lơ lửng trông hệt như một hòn đảo trôi nổi bên trong đám mây vàng óng. Giữa những tầng mây cuồn cuộn có vẻ như đang tiếp nhận ảnh hưởng của làn sóng nguyên khí nhấp nhô xung quanh, lại có từng luồng ánh sáng phập phù chuyển động trên từng tầng mây.

Màu sắc của ánh sáng kia không ngừng giao phiên nhau, cực kỳ chói lòa, chỉ trong phút chốc đã bao phủ cả một vùng trời.

Ráng mây màu vàng sáng lóa, ráng mây đỏ kiều diễm như lửa, ráng mây tím tựa như ảo mộng...

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cùng dắt nhau vào vùng trời mơ mộng diệu kỳ, dường như tất cả những gì xuất hiện trước mắt họ đều không chân thực.

Nhưng những cảm nhận rõ ràng và những tiếng hô kinh ngạc ở xung quanh kia đều cho thấy rằng tất cả những gì trước mắt là có thật!

"Truyền thuyết kể rằng trường học có một cảnh tượng kỳ lạ cực kỳ hiếm thấy, được gọi là trời mây bảy sắc trải dài vạn trượng. An Lâm, em cảm thấy chúng ta thật may mắn..." Hứa Tiểu Lan duỗi đầu ngón tay trắng nõn tinh tế ra, lặng lẽ nắm lấy tay của chàng trai bên cạnh, trên mặt là vẻ xúc động.

An Lâm hồi phục tinh thần nhờ giọng nói của Hứa Tiểu Lan.

Đây là một cảnh tượng vô cùng lạ kỳ, phương hướng mà ánh sáng kỳ diệu phát ra từ chỗ mặt trời chiếu đến biển mây lan ra khắp cả mảnh trời, trời đất như được tăng thêm một tầng màu sắc chói lòa.

"Đi, chúng ta bước vào mây du ngoạn một lát!" An Lâm nắm lấy tay Hứa Tiểu Lan, vui thích bay về phía biển mây.

Cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ bàn tay ngọc mềm mại như không xương truyền đến, An Lâm liền cảm thấy hạnh phúc trào dâng tận trái tim.

"Ái... An Lâm, anh muốn làm gì?" Hứa Tiểu Lan kinh ngạc hô.

Thật không ngờ tới, giấc mộng thời điểm đó lại trở thành sự thật trong ngày hôm nay.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cứ như vậy bay thẳng vào trong tầng mây, sau đó đè ép tầng mây xuống, rồi lại bị phản lực của tầng mây đó đánh bật ngược về phía bầu trời.

Hắn còn nhớ lúc vừa mới tới đại học Liên Hiệp Tu Tiên, nghĩ lại lúc đánh nhau với Lưu Đại Bảo rồi bị giam lại, lúc hắn vừa mới được ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng biển mây lúc mặt trời lặn, liền cảm thấy mong chờ và ảo tưởng đối với trời mây bảy sắc vạn trượng.

Thuật Gia Cố Tầng Mây!

Lại càng không ngờ tới, tiên nữ Tiểu Lan mà trước kia bản thân luôn cảm thấy xa vời, ngay lúc này lại chủ động nắm lấy tay hắn.

Còn nghĩ rằng nếu như có một ngày như vậy, có thể được ngắm nhìn cảnh tượng tráng lệ lạ kỳ kia thì thật tốt biết bao.

Trong cảnh tượng tráng lệ kỳ lạ này, trường học mới tinh cũng được xây dựng lại.

"Ha ha, những đám mây này chơi vui quá." Hứa Tiểu Lan cũng không kìm được mà nở nụ cười thoải mái.

Ánh sáng được tạo ra trong biển mây, sau đó phản chiếu lại biển mây màu vàng óng thành bảy màu sắc rực rỡ.

Trên ráng mây màu sắc, hai người luôn có một cảm giác như đang nhún nhảy trên giường lò xo.

"Uỳnh" một tiếng, tầng mây chói lòa trải dài mười dặm đột nhiên ngưng kết lại, rồi trở thành thực thể mang đến cảm giác mềm mại và đàn hồi!

"Wo! Bay cao quá!" An Lâm kéo tay Hứa Tiểu Lan, cả hai cùng bị phản lực của một đám mây ném lên bầu trời.

"Mấy ngày không được nhìn thấy, nhớ quá đi mất thôi."

Trường học sáng sủa mới toanh xuất hiện trước mặt mấy chục nghìn giáo viên và sinh viên.

An Lâm đứng trong đội ngũ cảm khái, biết đây chính là chỗ lợi hại của tu sĩ Cự Tượng và Thiên Oa Thánh Quân, về phương diện kiến trúc chắc chắn họ chính là lão đại cao cấp nhất.

Đây chính là hồi ức liên quan đến cảnh tượng kỳ quan ráng mây bảy màu trài dài vạn trượng giữa An Lâm và Hứa Tiểu Lan...

An Lâm nhìn qua tấm thẻ đen xì, ngẫm nghĩ rằng sau này lúc tông môn có tiền rồi nhất định phải mời Lý Hinh Ngữ đến, bảo cô xây dựng cho bọn họ đẹp đẹp một chút.

Chiều tà, ráng mây nhiều màu, nắng chiều, còn cả những âm thanh vui đùa kéo dài không dứt.

Nhưng hắn không cam lòng, đã muốn sửa thì phải sửa ở mức tốt nhất.

Với nguồn tài lực hiện giờ, An Lâm muốn sửa sang tông môn một lần đã không còn là vấn đề nữa.

Tứ Cửu tiên tông tương đối nhỏ, chỉ tùy tiện sửa sang tông môn sơ qua thôi mà đã tốn ba triệu linh thạch, bởi vì lúc đó kinh tế túng thiếu, cho nên mới lựa chọn loại phục vụ cấp bậc thấp nhất.

Ngày hôm sau.

Không chỉ có thời gian kiến tạo rất ngắn mà còn có thể có được các cách thức ngay cả quỷ thần cũng khó lường tới.

Trước khi chia tay, tu sĩ Cự Tượng Lý Hinh Ngữ đưa cho An Lâm một tấm thẻ đen, nói rằng An Lâm đã có tư cách trở thành hội viê cao cấp của cô, chỉ cần tác động lên tấm thẻ này thôi, cô sẽ lập tức đến tận cửa phục vụ.

Thường thường chỉ có đại năng Hợp Đạo siêu cấp, đồng thời phải có quan hệ bạn bè không thay đổi trong suốt một thời gian dài mới có tư cách trở thành hội viên cao cấp, An Lâm nhận được tấm thẻ này đã chứng minh rằng địa vị của hắn trong mắt Lý Hinh Ngữ là rất cao.

"Wow... Trường học khiến mọi người mong ngóng..."

Rất nhiều sinh viên đều xúc cảnh sinh tình, hết người này đến người khác đỏ cả vành mắt.

"Hơn nữa tốc độ xây dựng lại cũng quá nhanh luôn, tôi cứ ngỡ trường học trước mắt mình là chỉ ảo giác."

"Hu hu hu... Tôi còn tưởng rằng trường học trước kia sẽ không quay về được nữa, không ngờ lại có thể khôi phục lại hình dáng lúc trước của nó..."

Lần tiếp theo Lý Hinh Ngữ đến cửa phục vụ, hắn muốn bảo cô tu sửa tông môn thật nghiêm túc!!

Chẳng phải chỉ ba trăm triệu thôi sao? Tin rằng trong một tương lai không xa, nhất định sẽ có nhiều tiền như vậy!

An Lâm hùng tâm tráng chí, sau đó tiếp tục trải qua cuộc sống chẳng hề muốn động đậy.

Tiểu Hồng còn lười động hơn cả hắn, ngày nào cũng nằm trên bể cửa sổ đến mông cũng chẳng thèm di động, chỉ ngẫu nhiên hát hò một chút, hoặc là thỉnh thoảng quang hợp gì đó, cứ thế mà một ngày cũng qua đi.

Nghe nói hiện giờ nó đã là Hóa Thần trung kỳ.

Hiên Viên Thành và Tô Thiển Vân nghe được tin tức này xong liền sụp đổ tức khắc.

Trước kia hai người họ bị An Lâm và Hứa Tiểu Lan đả kích, hiện giờ còn luân lạc đến mức bị cả Tiểu Hồng đả kích rồi!

Rốt cuộc thì cái thế đạo này là thế quái nào vậy?

"Nhớ năm đó lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi là cảnh giơi Dục Linh, Tiểu Hồng ngay cả cảnh giới Dục Linh cũng chẳng phải, vậy mà rốt cuộc nó đã làm những gì để rồi cảnh giới còn tăng nhanh tăng mạnh hơn cả tôi?" Hiên Viên Thành nhận lấy đả kích trí mạng.

Tô Thiển Vân thì khóc mưa hoa lê nhuốm mưa, tủi thân nói: "Vì sao Tiểu Hồng lại xuất sắc như thế, người học hành bổ túc ngày ngày đêm đêm chính là chúng ta cơ mà, chẳng lẽ tôi lại ngốc đến vậy sao..."

Ngày nào cũng phơi nắng, lười động đậy lại đi đến đỉnh cao đời người, khiến cho hai thiên tài đứng đầu của đại học Liên Hiệp Tu Tiên nhận thức đầy đủ sự bất công của Thiên Đạo, và với bản thân nhỏ yếu của mình lại một lần nữa kích phát động lực tu luyện của họ.

An Lâm cũng vui vẻ mang đến cho họ đả kích tương tự, dù sao thì trên con đường tu đạo, không tiến lên trước thì ắt phải lùi, một người phải chịu quá nhiều kích thích, có được mục tiêu để theo đuổi, ngược lại sẽ càng dễ kích phát tiềm năng của họ.

Có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang đạp trên những ngôi sao đầy trời bay đến.

Bên dưới mặt trăng sáng trong.

"Trên trời?" Đề Na cũng ngẩng đầu nhìn theo.

Hai vầng trăng sáng trên bầu trời hòa lẫn vào nhau, trong sáng đến không tỳ vết.

"Người khổng lồ An Lâm, anh nói xem vì sao thế giới này lại không thể có hai mặt trăng tồn tại cùng một lúc nhỉ?"

"Một mặt trời một mặt trăng là quy tắc do ai định ra? Ở thế giới Kính Thần của tôi, tôi muốn bầu trời có bao nhiêu vầng trăng, thì nó sẽ có bấy nhiêu." Đề Na ngồi trên bả vai An Lâm, hầm hừ nòi, khí thế nữ thần bá đạo trên mặt được biểu hiện không sót một chút nào.

"Không giống nhau, đây chính là sự khác biệt giữa bản gốc và bản sao." An Lâm cười nói: "Cô thử ngẫm một chút mà xem, nhận thức của cô về mặt trăng lúc mới đầu bắt nguồn từ nơi nào?"

"Uhm... Ở đây..." Đề Na nói.

"Vì thế nên, mặt trăng của đại lục Thái Sơ có sớm nhất, là mặt trăng chân thật nhất."

"Cho dù cô có tạo ra mặt trăng trong thế giới Kính Thần, thì đó cũng chỉ là bản sao của mặt trăng ở đại lục, là một thứ đồ được phỏng theo. Bất luận là địa phương nào khác có bao nhiêu mặt trăng đi nữa, thì mặt trăng của đại lục Thái Sơ cũng được tạo thành từ hỗn độn, là mặt trăng có một không hai!" An Lâm mở miệng giải thích.

Đề Na hơi hiểu ra, gật gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi: "Người khổng lồ An Lâm, tôi có một suy nghĩ khá to gan, anh nói là tôi tạo ra được bản sao, thế nếu sau khi nó phát triển mạnh đến cực hạn rồi thì liệu có thể thay thế được bản gốc tức mặt trăng của đại lục Thái Sơ được không?"

"Ầy... Vấn đề này..." An Lâm hơi chần chừ một chút, rồi lại nhìn lên bầu trời, cười nói: "Cô vẫn nên hỏi cái người trên trời kia đi."

An Lâm vẫn giống như trước, nằm trên nóc tòa nhà, ngắm trời đêm đầy sao.

Không biết từ bao giờ đã lại trôi qua hai tháng.

Tháng ngày bình thường mà rảnh rỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận