Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1320: Năm Đế chiến một Thần

Phong Thiên Thần bị ánh sáng thần đạo màu vàng sẫm bao phủ.

Thần khí Thương Hải Mộ Chung còn quấn lấy Phong Thiên Thần, tiếng chuông vang từng trận, một tiếng kéo dài muôn năm.

Dù cho là đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo thì cũng không thể làm bất cứ điều gì để chống đỡ sức mạnh của Thương Hải Mộ Chung, đều sẽ nhanh chóng già yếu, thậm chí chết.

Thanh Hoa Đại Đế dốc sức thúc giục sức mạnh Thần khí.

Phong Thiên Thần đứng ở giữa lại có chút mờ mịt mà nhìn Thanh Hoa Đại Đế một cái, nghiêng đầu nói: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Sắc mặt Thanh Hoa Đại Đế thay đổi, đã qua một khoảng thời gian, hình như Phong Thiên Thần không hề chịu chút ảnh hưởng nào?

Phong Thiên Thần đột nhiên nở nụ cười: "Ồ, ta đã hiểu rồi, ngươi muốn làm ta già đi sao?"

Nó giơ nắm tay ra, một tia gió xoáy màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay.

Xoẹt!

Ông bị chém ngang eo, sắc mặt uể oải, giống như ngay cả thần hồn cũng bị thương nặng, cả người kiệt sức ơi xuống từ không trung.

Thanh Hoa Đại Đế giật mình trong lòng, thân hình nhanh chóng lui nhanh về sau.

Thân thể thần mà Thanh Hoa Đại Đế tu luyện không biết bao nhiêu vạn năm, bị gió xoáy dứt khoát chém thành hai nửa.

Nói xong, gió xoáy màu trắng đã thoát khỏi lòng bàn tay.

Tử Vi Đại Đế và Thiên Hoàng Đại Đế đồng thời hét lớn.

"Hình như ngươi còn chưa hiểu ý nghĩa tồn tại của ta, ta chính là trời, trời là thứ tồn tại vĩnh viễn từ xưa đến nay, có nghĩa là vĩnh viễn cũng sẽ không già đấy."

"Thanh Hoa!"

Gió xoáy vù vù giống như cắt mỡ bò, cắt sức mạnh Thần Đạo của Thanh Hoa Đại Đế ra.

"Muốn dùng sức mạnh thời gian, khiến trời già đi thậm chí biến mất, ý tưởng ngây thơ gì đây."

Máu tươi rơi vãi ra trời cao.

Thần khí cấp trung, Ngân Hà Phá Giới.

Nhưng rìa của gió xoáy giống như lưỡi dao chia cắt trờ đất, tốc độ nhanh đến mức dù là Thanh Hoa cũng khó mà phản ứng, phút chốc đã lướt qua trăm dặm, những nơi mà nó đi qua, ngay cả bông tuyết nhảy múa trong bầu trời cũng bị nó xóa thẳng.

Khi uy thế lớn nhất, thậm chí có được uy thế xuyên thủng hai giới.

"Má nó, giết chết ngươi!"

Một con thoi nhỏ màu bạc được Tử Vi Đại Đế ném ra, ánh sáng thần thánh rực rỡ, mũi nhọn dài trăm dặm từ Nam đến Bắc như có thể xuyên thấu vạn vật trong thế gian, va chạm kết giới màu lam thôi mà đã dẫn đến rung động kịch liệt!

Con quái vật tên là Vạn Trượng Lôi Thiên Đại Thánh hét lớn một tiếng, rồi nhào về phía Phong Thiên Thần cách đó không xa.

Thiên Hoàng Đại Đế kết một pháp ấn, sức mạnh Thần Đạo sấm sét nổ vang ầm ầm, cùng hòa vào trong bức tranh.

Ngân Hà Phá Giới mang theo ngân hà màu trắng vô tận mà đến, như Ngân Hà xuyên qua trời, sức mạnh ngôi sao cuồn cuộn sáng chói, chiếu rọi cả thế giới, mũi nhọn càng xuyên thủng hư không, giống như muốn đâm rách trọn bầu trời.

Thiên Hoàng Đại Đế lấy ra một bức hạo từ trong nhẫn không gian, trong đó có vẽ chín vị có tướng mạo kỳ dị, dù cho có tướng mạo kỳ lạ, cũng không che giấu được uy nghi chí cao vô thượng của chúng.

Bốn cái vuốt sấm tùy tiện vạch một cái thì đã có thể xé rách ngọn núi lớn nặng trăm ngàn tầng thành bột mịn. Bây giờ móng vuốt rơi ầm ầm lên lá chắn của Phong Thiên Thần, lại như gặp phải thứ cứng rắn nhất, càng không có cách nào xâm nhập một chút nào!

Mà bây giờ, Tử Vi Đại Đế cũng phát ra tất cả sức mạnh, thêm vào trong Ngân Hà Phá Giới! Phá vỡ hư không chỉ là bình thường, bây giờ nó càng có thể xuyên thủng hai giới!

Sắc mặt của Phong Thiên Thần trầm xuống, trời không có cảm tình, nhưng ý thức phân hóa của quyền hành Thiên Đạo lại có một số thuộc tính đặc biệt của sinh mệnh.

"Không có người nào có thể phá vỡ sao? Tử Tinh có thể chọc ra một cái lỗ lớn trên trời, chúng ta cũng có thể giết chết cái gọi là ý thức bản thân từ trời của ngươi!" Tử Vi Đại Đế hét lớn một tiếng, Hai con mắt hiện lên muôn sao, Ngân Hà Phá Giới rung động điên cuồng, sức mạnh đột phá không ngừng tăng lên.

Đôi mắt vàng của Phong Thiên Thần lóe lên, ngẩng đầu nhìn về phía đòn tấn công của đại năng siêu cấp Hợp Đạo đủ để giết chết tất cả, mặt lộ vẻ khinh thường nói: "Đừng uổng phí sức lực, ta là gió của Thiên Đạo, ta lấy gió làm cấm chế phòng hộ, có nghĩa là ý chí của vùng trời này, quy tắc của trời này, không có ai có thể phá vỡ."

"Bí đồ chín Thánh, mời vạn Trọng Lôi Thiên Đại Thánh!"

"Két két két."

Trường mâu đâm lên lá chắn của Phong Thiên Thần, phát ra tiếng vang cực kỳ bén nhọn.

Một bên khác, Lôi Thiên Đại Thánh vô cùng kinh khủng cuốn lấy biển sấm mà đến, tốc độ cực nhanh.

Một con quái vật có bốn cái vuốt sấm và tám đôi cánh, thân thể giống như rồng, nhảy ra từ trong bức tranh. Nó vừa xuất hiện, thoáng chốc trời đầy mây sấm, ánh sáng thần thánh lóe sáng trời đất, giống như Lôi Pháp Chí Thánh giáng thế.

Nhóm Đại Đế đều có một cảm giác quen thuộc, lớp lá chắn kia, hẳn là lá chắn ập xuống ngọn núi tuyết của Đại Học Liên Hiệp Tu Tiên!

Nó chỉ đưa tay vô vỗ lên người, một ngọn gió trong suốt tạo thành lá chắn xuất hiện ở trên người của nó.

Một bên là Ngân Toa có thể xuyên thủng hai giới, một bên là quái vật mang theo thánh uy vô thượng, hai vị Đại Đế cùng ra tay hết sức, cuối cùng Phong Thiên Thần dùng mánh khóe phòng ngự.

Cuối cùng vòng thần trên đầu Phong Thiên Thần cũng phóng ra từng tia sáng kỳ dị, nó duỗi ra hai tay trong suốt trắng noãn với hư không, đong đưa như vòng xoáy nước chảy.

"Phá cho ta!"

Gió xoáy như thể nhựa cây đột nhiên xuất hiện.

Sực mạnh cực lớn đến mức cao nhất, mang theo chỉ thị chí cao, cuốn lấy và bóp méo đòn tấn công của Ngân Hà Phá Giới Toa và Lôi Thiên Đại Thánh, hút lấy sức mạnh của bọn nó như nước chảy, sau đó thổi tan pân giải sức mạnh đó như gió.

Lôi Thiên Đại Thánh gào lên thê thảm, thân thể bị gió xoáy xé nát.

Uy năng của Ngân Toa cũng tan hết trong phút chốc, bị gió vung lên trời.

"Không được, lá chắn kia cứng quá!" Thiên Hoàng Đại Đế kinh sợ mà nói, bởi vì thuật pháp cắn ngược, ông bị thương trong cơ thể, khóe miệng rịn ra máu tươi.

Lúc này Tử Vi Đại Đế lại đưa mắt nhìn sang một hướng khác.

Nơi đó có một người đàn ông áo trắng.

"Giết!"

Cánh cửa Dị Giới lại có Dị tộc xông lên.

Dị tộc còn đang ngang ngược vào mấy giây trước, bây giờ không còn một mống, bị chém toàn bộ không còn.

Lưỡi kiếm biến mất.

Mũi kiếm đen kịt che lấp sắc trời, nuốt hết vạn vật. Mấy ngàn tên Dị tộc đối diện với đòn tấn công này, giống như trò cười, bất kể vùng vẫy như thế nào, cũng chạy không thoát vận mệnh bị cắn nuốt.

Chúng nó mới bỗng nhiên phát hiện, thì ra đồ bỏ đi thật sự chính là chúng nó.

Rất rõ ràng, mấy ngàn tên Dị tộc Phong Ma đều có thực lực trung bình từ cảnh giới Dục Linh trở lên.

"Ha ha, quả nhiên đều là đồ bỏ đi, thứ sâu kiến hỏ yếu như thế này, cũng không xứng để sống ở thế giới tốt như vậy!"

"Giết sạch bọn chúng!"

Trên mặt kẻ Dị tộc Phong Ma lộ ra nụ cười tàn nhẫn, móc vũ khí có hình thái khác nhau ra, khoảng cách giữa chúng nó và mấy vạn sinh viên không tới trăm mét.

Lúc này, một người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng xuất hiện ở trước mặt đông đảo sinh viên.

Người đàn ông xuất hiện rất đột ngột, nhưng chúng Dị tộc cũng không để hắn vào mắt.

Nếu như chúng nó chú ý một chút thì sẽ phát hiện, sắc mặt của các sinh viên đều thay đổi, từ căng thẳng và sợ hãi, biến thành sự cuồng nhiệt và sùng bái khó mà che giấu.

Dị tộc Phong Ma vẫn đang điên cuồng xông lên liều chết, trong đầu đã có hình ảnh băm chết toàn bộ đồ bỏ đi trước mặt.

Thẳng đến khi người đàn ông áo trắng kia, chém ra mũi kiếm kéo dài hơn mười dặm.

Mấy sinh viên Đạo Chi Thể, không ngừng phóng ra pháp thuật với quái vật, nhưng lại không có cách nào phá vỡ lớp vảy cứng rắn của chúng nó, nếu dùng lực mạnh thêm một chút, nhiều lắm là để lại chút vết thương nhẹ trên người chúng nó.

Từng cường giả Dị tộc cười gằn nhào về phía đám sinh viên trước mặt.

"Ha ha ha lũ sâu kiến Dị Giới, cảm nhận sự kinh khủng của tộc Phong Ma ta một chút đi!"

Mỗi một kẻ trong chúng nó đều vô cùng mạnh mẽ, lớp vảy màu trắng bao phủ trên người, khiến chúng nó không bị đao súng gây hại, chúng còn biết sử dụng các loại thuật pháp kỳ lạ.

Giờ phút này, trong cánh cửa không gian trên ngọn núi thân vạn trượng, đã có mấy ngàn cường giả Dị tộc tuôn ra.

Ông biết, trước đây không lâu, núi tuyết bay tới, lúc đối mặt với lá chắn nhìn như không gì có thể phá vỡ, người đàn ông kia lại dùng một kiếm chém vỡ nó.

"Giết sạch đồ bỏ đi của thế giới này, ha ha ha."

Đám Dị tộc giơ vũ khí, cười lớn.

Sau đó, chúng nó nhìn thấy cảnh tượng trống rỗng trước mặt, ngây ngẩn cả người.

"A, tộc linh của chúng ta đâu?"

Ở phía trước, An Lâm cầm kiếm Thắng Tà trong tay, vừa mỉm cười nói: "Ngươi nói mấy ngàn tên yếu ớt trước đó à? Bị ta giết sạch rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận