Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1379: Gọi là cứu vớt khốn cảnh

Phong Vô Nhai bị dáng vẻ của An Lâm dọa sợ.

Dáng vẻ tựa như thiên thần kia, in dấu thật sâu ở trong óc hắn.

Ngay cả lực lượng quy tắc ẩn chứa trên đài Trảm Tiên, kết giới siêu cường do thiên địa tự tạo thành, cũng bị một tia sét đánh mở, hắn có thể không sợ sao?

"Ngươi... Ngươi là ai, đến cùng thì ngươi là ai?"

Phong Vô Nhai không kìm nén được run rẩy, song vẫn mạnh mẽ đề khí hỏi.

"Ta là ai ư?" An Lâm mở trừng hai mắt, cầm Kim Hư Lôi Kiếm trong tay chỉ hướng Phong Vô Nhai, "Cũng được thôi, cho ngươi chết rõ ràng một chút, nghe kỹ, ta chính là người chấp chưởng thiên địa chi lôi, vượt qua cả Lôi Thiên Thần, An Lâm!"

"Thao Lôi Thiên Thần?" Phong Vô Nhai lẩm bẩm nói.

Đùng!

Nhưng hắn còn chưa kịp tiếp tục hứng phấn, liền thấy quyền kình bị lôi đình xé tan.

Kim Hư Lôi điên cuồng nổ tung, khiến mặt nền kiên cố của đài Trảm Tiên cũng nứt ra thành từng cái khe.

Kim Hư Lôi đánh vào quyền kình của Phong Vô Nhai, thế đi không hề suy giảm, giống như đang điên cuồng quấn chặt lấy một cái lực lượng gì đó, ngay cả ngoại hình cũng vặn vẹo, thậm chí còn có dấu hiệu phân tán.

Lá chắn mỏng phòng ngự hết thảy công kích của mảnh vỡ thiên đạo bị đánh rách, thân thể đen nhánh bởi Sinh Tử Liên Sát cũng bị xé mở thành lỗ thủng khổng lồ, lôi đình hủy diệt tàn sát toàn thân.

"Thiên Tâm Bạo Quyền!" Phong Vô Nhai gào to, đồng thời đánh ra hai quyền, lực lượng mảnh vỡ thiên đạo bám vào trên nắm tay, ẩn chứa ý chí thiên đạo có thể tan biến hết thảy, gầm thét oanh kích tới phía An Lâm.

Trang phục Kim Hư Lôi của An Lâm dần tan biến, tam đại thuật pháp bạo thể đã giải trừ ở trong nháy mắt, cảm giác suy yếu vọt khắp toàn thân như thủy triều, hắn một đứng không vững, suýt nữa cũng ngã xuống theo.

Lôi quang lóe sáng khắp nơi.

Toàn thân Phong Vô Nhai cháy đen, há hốc miệng, bốc lên từng luồng khói trắng, trên mặt tràn đầy vẻ sững sờ, ngây dại, giống như mất đi ý thức.

An Lâm vẫn vung kiếm chém tới, Kim Hư Lôi hóa thành mũi nhọn sắc bén nhất, tựa như trăng khuyết kim sắc có gai, lại giống như Thiên Long giương nanh múa vuốt, lôi đình nổ vang khiến thiên địa cũng phải kinh sợ.

Thân thể An Lâm chợt biến mất, trong nháy mắt tiếp theo, hắn vọt tới trước mặt Phong Vô Nhai, chém một kiếm xuống!

"Không...! " Hắn hô to một tiếng, thân thể liền bị Kim Hư Lôi vô tận nuốt hết.

An Lâm một thân áo trắng bay bay, cứ thế ngạo nghễ đứng ở trên đài Trảm Tiên, tựa như Chiến Thần bất bại.

Phong Vô Nhai thấy thế, sắc mặt liền trở nên vui mừng.

Trên mặt đất, là Tiên Vương Phong Vô Nhai hấp hối!

Thân thể hắn lung lay, liền "Ầm" một tiếng rơi xuống đất mặt.

Nhưng một loại cram giác mong muốn được giữ vững phong độ và dáng vẻ mãnh liệt tràn ngập trong đầu hắn, khiến cho hắn cố gắng gượng, đứng vững vàng gót chân.

An Lâm đi từng bước về phía Phong Vô Nhai.

Dương Linh Thiến nhìn cái bóng dáng áo trắng kia, gương mặt tràn đầy hoảng hốt.

"Ta chính là người mạnh nhất chấp chưởng thế giới này, biết rất nhiều chuyện các ngươi không có biết đến, căn bản là ngươi không biết nếu ta không còn tồn tại, thì thế giới này sẽ xảy ra chuyện gì... " Phong Vô Nhai lên tiếng.

Đỉnh Thiên Sơn, vùng đất Trảm Tiên.

Phong Vô Nhai gấp giọng nói: "Thiên ngoại vẫn thạch rơi xuống Tiên Vương cung, làm rách vòm trời của đại lục Thần Nguyên, ta muốn lợi dụng lực lượng trái tim của trời tu bổ mảnh thiên địa này, một khi ta mất đi trái tim của trời, không ai có thể tu bổ vòm trời, và sau đó sinh linh trên toàn bộ đại lục này cũng sẽ bị hủy diệt!"

Bóng dáng thượng tiên áo trắng càng cao lớn hơn.

Hắn nói một hơi dài không ngừng nghỉ, suýt nữa không thở ra hơi.

Tiên Vương bị thương nặng sắp chết thở hổn hển kịch liệt.

"Phù phù phù..."

Tất cả mọi người đều biết, đại lục Thần Nguyên có hàng tỉ sinh linh, nhưng hôm nay đứng ở cao nhất, không còn là Tiên Vương Phong Vô Nhai, mà là thượng tiên áo trắng tiên tư phiêu dật, ôn hòa như ngọc!

An Lâm lộ vẻ không kiên nhẫn: "Ta cũng không muốn chết bởi nói nhiều, cho ngươi mười giây đồng hồ giải thích, vì sao ta không thể giết ngươi, mười giây sau, kiếm của ta sẽ phải rơi xuống!"

Phong Vô Nhai sửng sốt: "Mười giây đồng hồ căn bản..."

An Lâm: "Mười, chín..."

Rất rõ ràng, trận chiến này thật sự có quá nhiều khúc chiết, nhưng kết quả cuối cùng vẫn giống như mong đợi của cô, hắn thật sự làm được! Hắn thật sự đã đánh bại một vị Tiên Vương gần như sẽ vĩnh viễn không bị đánh bại!

"Tại sao?" An Lâm vui vẻ.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi không thể giết ta." Phong Vô Nhai cất giọng nói.

Sức sống của Phong Vô Nhai rất dai dẳng, có lẽ đây cũng là đặc tính của Thiên Địa Hắc Liên Thần Đạo của hắn, giống như một con Tiểu Cường (con gián), đập mãi không chết.

An Lâm cũng không đếm ngược nữa, hắn đang suy nghĩ về lời mà Tiên Vương nói.

Thật ra thì thiên ngoại vẫn thạch chính là mảnh vỡ thiên đạo.

Mảnh vỡ thiên đạo làm rách vòm trời của mảnh thiên địa này, cũng không phải là không thể. Suy cho cùng vẫn thạch kia, là bổn nguyên của thế giới, là mảnh vỡ thiên đạo của đại lục Thái Sơ...

"Ngươi nói không thể thiếu ngươi, chẳng lẽ những người khác không thể tu bổ vết rách này?" An Lâm vẫn không giải thích được.

"Điều đó là đương nhiên, Thần Đạo của ta có năng lực câu thông thiên địa, trái tim của trời chỉ nhận ta, cho ta sử dụng. Bất kể là Côn Luân Lục Thần Tướng Tướng, hay là các đại trưởng lão, cũng không có năng lực thao túng trái tim của trời, chỉ có ta mới có thể dùng trái tim của trời để tu bổ vùng trời kia!"

Phong Vô Nhai cười nói: "Vị trí vòm trời bị rách, ở trong bí địa Vẫn Tinh, một khi ta chết, ngươi chỉ có thể bị hủy diệt cùng cái thế giới này. Cái thế giới này không thể thiếu ta!"

"Chỉ cần cho ta thêm một vạn năm, ta nhất định có thể chữa trị xong thế giới này!"

"Hủy diệt hoặc là tồn tại, ngươi chọn đi."

Cho dù đang nằm trên mặt đất, Phong Vô Nhai lại vẫn rất là ngạo nghễ.

Tại sao nhất định phải làm cho hắn lựa chọn?

Tại sao, tại sao hắn lại gặp phải loại chuyện này?

An Lâm đột nhiên cảm giác rất tuyệt vọng.

Mặc dù mình chỉ là khách qua đường, nhưng chẳng lẽ hàng tỉ sinh linh ở đại lục Thần Nguyên không phải là sinh linh sao? Bọn họ đáng phải chịu hủy diệt sao?

An Lâm thoáng nở nụ cười khổ sở.

Dương Linh Thiến thấy An Lâm như đang nhìn sang, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, nhưng vẫn mỉm cười dùng sức phất phất tay, có vẻ như rất hứng khởi vì hắn.

Phong Vô Nhai thấy được vẻ sợ hãi, rối rắm, mờ mịt... từ trên mặt An Lâm.

Chúng ta đang cùng nói về một chủ đề đúng không?

Vì sao hắn lại cảm thấy như có gì đó không đúng nhỉ...

Phong Vô Nhai không biết là, đúng là An Lâm đang gặp phải một cái lựa chọn, nhưng không phải là lựa chọn giết chết Phong Vô Nhai hay là thả Phong Vô Nhai để cho hắn tiếp tục tu bổ vòm trời.

Mà là lựa chọn, để cho mảnh vỡ thiên đạo ở lại, sau đó để cho đại lục Thái Sơ tiếp tục đi về phía hủy diệt. Hoặc là vì tương lai của đại lục Thái Sơ, cướp đi mảnh vỡ thiên đạo, để cho đại lục Thần Nguyên đi về phía hủy diệt...

Rất khó lựa chọn, không phải sao?

Số sinh linh ở đại lục Thái Sơ không thể đếm hết, còn có bạn bè và người thân người yêu của hắn.

Mà ở đại lục Thần Nguyên, hắn chỉ là khách qua đường, tận tình lấy đi mảnh vỡ thiên đạo là tốt rồi, coi như là làm vì cứu vớt đại đa số sinh linh, bỏ qua số nhỏ sinh linh...

An Lâm lơ đãng đưa mắt nhìn về phía xa, thấy bóng hình xinh đẹp màu đỏ đang đứng ở đỉnh núi.

Một vạn năm lâu lắm sao? Lại không cần ngươi tới chữa trị, ngươi sợ cái gì?

Phong Vô Nhai: "???"

"Một vạn năm... Lại muốn một vạn năm? Sao lại lâu như vậy... " An Lâm thì thào lên tiếng, sau đó hình như cảm thấy rất hoang đường mà bật cười, "Ông trời ơi... ông đang chơi tôi sao?"

Khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trên mặt An Lâm lại hiện ra vẻ sợ hãi.

Đây chính là lá bài ẩn cuối cùng của hắn, để cho hắn sống, hoặc là mọi người cùng phải chết!

Hắn biết, không có ai là không sợ chết.

Đây không phải là thời điểm ở thiên ngoại thiên, Lôi Thiên Thần cho hắn đưa ra lựa chọn đấy ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận