Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1741: Hắc Long lại xuất hiện

Linh Cơ mở cửa lớn của thử luyện Thanh Long ra.

An Lâm nghênh ngang đi vào.

"Bây giờ tôi bắt đầu thử luyện nhé." Linh Cơ nhỏ giọng nói.

An Lâm: "..."

Đây e rằng là một Linh Cơ giả, sát khí của cô đâu, lửa giận của cô đâu?

"Được rồi, bắt đầu đi." An Lâm nghiêm túc nói.

Ngay sau đó, một Ám Ảnh Hồn Long đột nhiên xuất hiện, rít gào đánh về phía An Lâm!

An Lâm hưng phấn, một cái tát đập xuống.

Dù sao cũng không thể giết chết An Lâm, thà để hắn trực tiếp thông qua, tiếp nhận truyền thừa sau đó cút mau, còn hơn để hắn hút toàn bộ hồn lực của Ám Ảnh Hồn Long.

"Muốn, đương nhiên muốn." An Lâm thấy phép khích tướng thất bại, lúc này gật đầu nói.

"Chờ chút, đây là tình huống gì vậy? Như này là thông qua rồi?" An Lâm vẫn chưa dùng sức, vẫn chưa có một chút cảm giác nào, sau đó đã thông qua rồi? Đây là đang bắt nạt ai vậy?

Linh Cơ hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười vui nói: "Có muốn truyền thừa không, thì nói một câu."

"Chúc mừng anh, An Lâm, anh đã thành công thông qua thử luyện." Linh Cơ cười khanh khách nói.

Một con rồng phương đông màu xanh uốn lượn xoay vòng xuất hiện trên hư không, vảy giáp thần quang chi chít bao phủ ở trên người, cửu trảo lộ ra uy thế vô tận, một đôi tròng mắt màu vàng óng ẩn chứa long uy cuồn cuộn, thần ấn màu xanh trên trán khiến người ta vừa nhìn đã không nhịn được mà khiếp sợ.

Oành!

Linh Cơ bay qua vỗ một cái vào đầu pho tượng Thanh Long.

An Lâm: "???"

Ám Ảnh Hồn Long bị một chưởng đánh cho nổ tung.

An Lâm rõ ràng cũng biết ý nghĩ của Linh Cơ, thở dài nói: "Chỉ ba lần đánh, cô đã thấy sợ rồi sao? Khí linh của đại điện Linh Tổ lại mềm yếu dễ bắt nạt như vậy? Thật là làm mất mặt Linh Tổ."

"Gào!" Một tiếng kêu to ẩn chứa long uy, dường như vượt ra ngoài thế gian, lúc ẩn lúc hiện, đạo ý cao vời, lộ rõ vẻ Vương Bá.

"Đúng, anh đã thông qua." Linh Cơ gật đầu nói.

An Lâm nhìn Thanh Long trước mắt, cảm thụ lấy khí tức đặc biệt này, chẳng biết vì sao, lại có chút quen thuộc không tên...

Pho tượng rạn nứt, ầm ầm nổ tung.

Đồng thời, một luồng khí tức bất diệt độc thuộc về thánh thú cũng khuếch tán trong giây phút này.

An Lâm cũng đi về phía trước, vô cùng tò mò cảm giác tiếp thu truyền thừa bình thường rốt cuộc như thế nào.

Linh Cơ nhìn thấy cảnh tượng này, thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên nụ cười.

Thanh Long hoàn toàn biến sắc, kinh ngạc nói: "Ngươi, ngươi là..."

An Lâm chớp chớp mắt, thánh thú này có vẻ như dễ nói chuyện một chút.

"Ồ, hình như vẫn còn hồn lực khác?" Đột nhiên nó lại ngạc nhiên nghi ngờ, há to miệng rộng, toàn bộ thử luyện Thanh Long đột nhiên chấn động, vô số cạm bẫy bị nó phá tan, long uy vô thượng mang theo ý chí tuyệt đối dường như có thể chỉ đạo được tất cả sức mạnh của rồng.

"Ngươi chính là kẻ loài người đã thông qua thử luyện của ta? Thú vị, thật sự thú vị..." Thanh Long nhìn An Lâm từ trên cao xuống, hai cái râu rồng hơi vung lên, nhếch miệng cười ha ha nói, "Truyền thừa của Linh Tổ, pháp thuật của ta, lại để một kẻ loài người đạt được, ngẫm lại đã cảm thấy thú vị."

Hắc Long phát ra tiếng cười sung sướng thích thú khó hiểu, nhẫn trong tay An Lâm sáng lóe lên, Hắc Long lại lần nữa hóa thành hắc quang, nhảy vào bên trong thần hồn của An Lâm...

Hắc Long đưa mắt nhìn sang An Lâm: "Tên nhóc loài người, ta nhờ phúc của ngươi, thu được thu hoạch rất lớn, lại nợ ngươi một món nợ ân tình rồi, sau này sẽ trả lại, tiếp tục cố lên, ta xem trọng ngươi. Gào gào gào..."

Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của An Lâm, vô số Ám Ảnh Hồn Long bị Hắc Long hút ra, sau đó nuốt toàn bộ vào trong miệng, mãi đến lực hút sạch sẽ tất cả hồn lực, lúc này mới hài lòng mà ợ lên một tiếng no nê.

"Đến đây đi, kẻ loài người, ngươi đã thành công gọi ta ra, ta cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi." Đầu ngón tay của Thanh Long bắt đầu bắn ra ánh sáng truyền thừa màu xanh.

Đầu rồng màu đen phía sau An Lâm cười ha ha: "Ta chính là ngươi, thần niệm ngu xuẩn."

Đột nhiên nó há to miệng rộng, nhào về phía Thanh Long, dùng tốc độ cực nhanh trực tiếp cắn vào đầu rồng của Thanh Long, một tiếng răng rắc vang lên, cắn đứt đầu rồng, nuốt vào, sau đó là thân rồng, đuôi rồng, cuối cùng nuốt toàn bộ con rồng vào trong bụng.

"Ừ... Ăn thần niệm bản nguyên của chính mình, cảm giác tốt hơn nhiều rồi, khoảng cách đến ngày ta khôi phục hoàn chỉnh thực lực càng ngày càng gần..." Hắc Long đắc ý mà khua môi múa mép.

Xong rồi, lần này rốt cuộc cũng xong, đại điện Linh Tổ cuối cùng cũng coi như tránh khỏi cục diện trống rỗng đáng sợ.

Giọng rồng khuấy động, khiến cho lông tơ trên người An Lâm lập tức dựng lên, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

"Mùi, mùi quen thuộc..." Giọng nói khàn khàn lại dày nặng truyền đến từ phía sau.

Đột nhiên, đầu óc của hắn cảm giác như kim châm, thần hồn tăng vọt lên cuồn cuộn. Ngay sau đó, chiếc nhẫn cổ xưa trong tay đột nhiên bùng nổ ra hắc quang vô tận, một chiếc đầu rồng khổng lồ không gì sánh được xuất hiện sau lưng An Lâm, đang mở đôi mắt giống như mặt trời nhỏ ra.

Trong lòng An Lâm bừng tỉnh, hóa ra Hắc Long đúng là Thanh Long của Tứ thánh thú, chẳng trách lúc Thanh Long xuất hiện hắn sẽ cảm giác khí tức rất quen thuộc, hóa ra là khí tức của Hắc Long trên người hắn!

Còn tại sao Thanh Long lại biến thành đen, hắn vẫn chưa kịp hỏi...

Mà chuyện Thanh Long ở trong cơ thể hắn, xem ra cũng là lúc tìm thời gian để xử lý rồi.

Vốn hắn cho rằng thứ ở trong nhẫn chính là một đạo thần niệm của Hắc Long, nhưng sau những chuyện đã xảy ra, ví dụ như một tiếng rống loại bỏ Ám Vu Quỷ Tiên, nuốt chửng Cự Long màu xanh lam, nuốt chửng một thần khí được tạo thành từ hài cốt Chân Long, lại tới bây giờ nói thẳng nó chính là Thanh Long, sau đó nuốt chửng thần niệm bản nguyên của Thanh Long... Tất cả những thứ này, nếu như An Lâm còn cho rằng đây chỉ là một đạo thần niệm của Hắc Long, vậy thì hắn ngu ngốc rồi.

Đây rất rõ ràng, chính là một con thánh thú Thanh Long với hình thái đặc biệt!

"Ăn rồi... Lại ăn rồi..." Âm thanh bi thương bao hàm u oán đột nhiên vang lên.

Linh Cơ tê liệt ngồi dưới đất, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt u ám.

"Hết rồi, hết rồi, hồn lực của thử luyện Tứ thánh thú bị hút sạch rồi, thần niệm thánh thú cũng cũng bị ăn rồi, đại điện Linh Tổ trống rỗng, chỉ có ám ma An Lâm đang hung hăng ngang ngược..." Linh Cơ rơi xuống giọt nước mắt hối hận, đó là từng giọt chất lỏng linh khí.

Lúc trước cô không nên mở cánh cửa kia!!

"Tên lừa đảo, anh chính là một tên lừa gạt, đã nói không ăn, kết quả lại ăn hết sạch rồi." Linh Cơ ngồi xổm trên mặt đất, một tay chống, một tay lau nước mắt, khóc đến mức nước mắt như mưa, "Tiếp theo tôi nên làm gì đây, đại điện Linh Tổ ngay cả một thánh thú có thể tán ngẫu cũng không có..."

"Này, lần này cũng không phải trách tôi, cô thấy rồi đấy, là Thanh Long ăn chính mình, mắc mớ gì đến tôi..." An Lâm cũng rất tuyệt vọng, Thanh Long đã bị nuốt rồi, truyền thừa của ông đây đâu?

Linh Cơ: "..."

Hai mắt An Lâm sáng ngời: "Được thôi!"

Linh Cơ bỗng dưng đứng lên, tức giận nói: "Tứ đại thánh thú cũng không thể khiến anh hài lòng sao? Có phải anh muốn giữ luôn tôi không?"

"Trong đại điện Linh Tổ này, còn có thử luyện gì không?" An Lâm lại hỏi với vẻ có chút không nỡ.

Đây là một pháp thuật tiêu hao thần hồn, dung hợp hoàn mỹ với cảm ngộ của Linh Tổ và thánh thú Thanh Long đối với thần hồn, có thể gọi Ám Ảnh Hồn Long vô cùng vô tận ra, cắn xé đối phương đến chết.

Không chỉ có như vậy, một quả trứng màu đen cũng xuất hiện ở trong khí hải, bên ngoài còn có hoa văn màu đỏ tinh xảo, xem ra rất thần bí lại đẹp đẽ.

Không thiệt, lần này thật sự không thiệt!

An Lâm đã quen với việc khí hải có trứng, thêm một quả cũng là nhiều, thêm hai quả cũng là nhiều, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng, chờ chúng chậm rãi nở đi.

Linh Cơ nhìn thấy An Lâm lộ ra nụ cười đắc ý thỏa mãn, càng cảm thấy được sự thất bại, nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực của chính mình... Ngày đầu tiên đại điện Linh Tổ mở cửa đã làm lụn bại toàn bộ sản nghiệp của Linh Tổ, đây là một việc vô cùng tồi tệ và đau thấu tim gan...

Cũng lúc này đây, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu Linh Cơ, nhẹ nhàng xoa xoa.

Linh Cơ ngước đôi mắt đẹp lên, nhìn thấy nụ cười ấm áp của An Lâm.

"Linh Cơ, thật ra cũng không phải cô không xứng đáng với chức vụ, cũng không phải cô quá nhỏ yếu, mà là tôi quá mạnh mẻ, cái này cũng không trách cô được..." An Lâm an ủi với giọng nói dịu dàng.

Linh Cơ bĩu môi, lúc an ủi người khác vẫn không quên làm màu hả?

Hai mắt An Lâm sáng rực rỡ, truyền thừa nòng cốt của Thanh Long, Ám Ảnh Hồn Long, rốt cuộc cũng đạt được một cách hoàn mỹ!

Một luồng thông tin cực kỳ bản nguyên cùng chân ý đạo pháp tuôn vào trong đầu.

Lúc đang nghĩ như vậy, một tiếng ầm ầm vang lên, đầu óc nổ tung.

Hắc Long làm như vậy thật sự được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận