Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 633: Vùng đất Hắc Trạch

Vùng đất Hắc Trạch gần với giới Cửu Châu, ở hướng Tây Nam của giới Cửu Châu, cách Bảo Châu chỉ có hơn ba trăm dặm.

An Lâm dùng bùa truyền âm để liên lạc với Hứa Tiểu Lan, biết được đội ngũ lớp học bọn họ đã đi tới Bảo Châu rồi.

Hứa Tiểu Lan giúp An Lâm tìm một cái cái cớ, nói rằng bởi vì cảnh giới tăng cao nên hắn đang bế quan, sau khi biết tình huống, chủ nhiệm lớp cũng là chấp nhận lời xin phép của hắn, suy cho cùng trường học vẫn rất là khoan dung với những tình huống như thế này.

An Lâm triệu tập Đại Bạch, Tiêu Trạch và Tiểu Sửu, sau đó cẩn thận dùng một cái chăn bông nhỏ bao vây Đề Na, ôm vào trong lòng, cưỡi chó bay lên trời.

Hắn muốn đến Bảo Châu thông qua truyền tống trận ở sân trường.

Bảo Châu chính là một địa phương đáng để hoài niệm. Nhớ ngày đó, hắn và Hứa Tiểu Lan đã gặp lại nhau tại thành Tây Hà ở Bảo Châu, hơn nữa cùng Hứa Tiểu Lan trở thành người thương của nhau. Ở nơi đó, bọn họ có khoảng thời gian rất bình thường, cũng có sự kinh diễm khi Hứa Tiểu Lan niết bàn quan trọng sinh, ở nơi đó có rất nhiều điều tốt đẹp đến khắc cốt ghi tâm giữa hai người.

Nơi mà An Lâm muốn đi, là thành Hoàng Tuyền ở Bảo Châu, tòa thành này hoàn toàn khác biệt với không khí tĩnh lặng yên bình ở thành Tây Hà, nơi đó tràn đầy máu tanh và sự chết chóc, thường xuyên diễn ra cảnh tượng quân đội Huyết tộc và quân đội loài người chém giết nhau, là một trong số những chiến trường thảm khốc nhất giới Cửu Châu và vùng đất Hắc Trạch.

Về phần chiến tranh giữa Huyết tộc và giới Cửu Châu, chắc chắn là Huyết tộc phải gánh trách nhiệm này.

Một nguyên nhân khác, chính là lãnh địa của bọn họ thật sự là quá bẩn. Càng tiến sâu vào vùng đất Hắc Trạch, sinh linh càng dễ bị ăn mòn, nghe nói ở khu vực quan trọng nhất, ngay cả đạo của vạn vật cũng có thể bị ăn mòn. Địa phương kinh khủng như thế, ngay cả chân thần Hợp Đạo cũng cực kỳ ghét bỏ, có lẽ cùng vì điều này, bọn họ mới có thể thỏa thích làm những điều mình muốn như thế.

Nghe nói lớp thủy ngân này đã được tiên pháp gia cố, có tác dụng áp chế nhất định đối với những Huyết tộc có trình độ lực lượng không cao, nếu không bọn họ cũng sẽ không kiến tạo ra một công trình lớn như vậy.

Nói thật ra thì, bây giờ Huyết tộc còn có thể sống ở lục địa Thái Sơ này, không bị tiêu diệt, ngay cả An Lâm cũng cảm thấy là một kỳ tích.

Mặt ngoài tường thành được bao trùm bởi một lớp thủy ngân màu trắng ở trạng thái cố định, dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang lấp lánh kỳ dị, tựa như một dải lụa màu bạc vô cùng khổng lồ, phân cách đất trời, cực kỳ tráng lệ và xa hoa.

Dĩ nhiên, Huyết tộc không chỉ nhằm vào loài người, mà còn nhắm vào tất cả các sinh linh có trí khôn bậc cao.

"Đó là đương nhiên rồi, lúc trước là chúng ta giao thiệp với dị thú không có đầu óc, bây giờ là chúng ta giao thiệp với đám muỗi vừa có trí khôn cao vừa hung tàn, cấp bậc hoàn toàn không giống với lúc trước!" An Lâm nói với vẻ mặt đương nhiên.

Nếu không phải Huyết tộc không kiềm nén được sự xúc động, hút quá nhiều máu của loài người máu, loài người cũng sẽ không đánh nhau với Huyết tộc.

Phía trên bầu trời, một con chó lông trắng khổng lồ phá vỡ tầng mây, nhìn tòa thành trì khổng lồ kia, tặc lưỡi lấy làm lạ.

Đúng, máu của tất cả các sinh linh có trí khôn bậc cao, đều là thức ăn của Huyết tộc! Bọn họ tựa như những con nghiện khát máu muốn ngừng mà không được, hút đến mức không thể dừng lại, chỉ sợ dù có phải giao ra tính mạng, bọn họ cũng sẽ phấn đấu không thôi!

Đúng là loài người bị Huyết tộc phá hủy không ít thành trì, ở trong mắt loài người, Huyết tộc chính là lũ ác ma khoác da người.

Thành Hoàng Tuyền là một tòa cực kỳ nguy nga, tường thành kéo dài vô tận, đứng vững ở trên mặt đất màu đen.

"Bọn họ à... Hay là trước hết cứ mặc kệ bọn họ đi." An Lâm nói với vẻ mặt mong đợi, "Khả Khả Tư Đế là tông chủ của Lăng Huyết tông, Mạch Luân là điện chủ của Hồn Huyết điện, Tháp Bá thì chính là đại trưởng lão của liên minh Thần Bàn Huyết tộc, mỗi một người trong số bọn họ đều là người có địa vị cao tại các thế lực hàng đầu ở Huyết tộc. Tùy tiện triệu tập bọn họ cũng không phải là chuyện tốt, chúng ta cứ làm việc tùy theo hoàn cảnh thôi."

Sức sống của bọn hắn cực kỳ mạnh mẽ, không dễ dàng diệt sạch, đây có thể xem như là một nguyên nhân.

An Lâm nắm chắc tâm lý, hiện tại tình hình như thế, không thể để cho bí mật của bọn họ bị bại lộ được, có một số chuyện phải tính toán cẩn thận.

Ngay cả Tiểu Sửu cũng không nhịn được mà sợ hãi than: "Anh An, địa phương chúng ta cần canh giữ lần này, lớn hơn tòa thành Định An năm trước chúng ta đi rất nhiều luôn!"

"Anh An, không phải là anh còn có mấy tên đàn em ở chỗ này sao? Lúc nào anh định gọi bọn họ ra họp gặp? Gâu!" Đại Bạch có vẻ rất hưng phấn, chen miệng nói.

Miêu Điềm hân hoan nhảy nhót mà chạy đến trước mặt Đại Bạch, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, xoa đầu chó của Đại Bạch, cười khanh khách nói: "Đại Bạch, lâu lắm rồi tôi không ăn bánh bao Bất Lý của cậu rồi! Bây giờ còn không?"

An Lâm nhìn thấy những gương mặt quen thuộc kia, kia đó đều là những đội viên của hắn, không khỏi tươi cười phất tay gọi: "Hey, Miêu Điềm, Lạc Tử Bình, Tông Vĩnh Ngôn, Tôn Thắng Liên, đã lâu không gặp!"

Trên mặt An Lâm hiện lên nụ cười bí hiểm: "Tôi á... Đương nhiên là bận sáng tạo thế giới mới rồi."

An Lâm đang cưỡi Đại Bạch ở trên không, lúc này, trên tường thành đã có mấy bạn học hưng phấn phất tay.

"Chính là ý trên mặt chữ, tôi đang sáng tạo một cái thế giới mới." An Lâm nghiêm nghị gật đầu.

"Anh An... Anh An...!"

An Lâm đang muốn tiếp tục bày ra vẻ mặt đắc chí, thì lúc này, một giọng nói êm tai dễ nghe đột nhiên truyền đến từ phía sau: "An Lâm, anh còn biết tới đây à?"

Sáng tạo thế giới mới ư... Thật trâu bò!

"Ui..." Bốn người hít vào rồi một miệng đầy khí lạnh, đều ngắm nhìn chàng trai trước mặt với vẻ vừa khiếp sợ vừa sùng kính.

Một thiếu nữ tóc ngắn màu đen, mặt mũi xinh đẹp, một chàng trai tráng kiện, còn có cả một chàng trai dáng vẻ thư sinh đang phe phẩy cây quạt và một cô gái ngực to.

Sáng tạo thế giới mới? Xung quanh thoáng chốc yên tĩnh, bốn người trợn tròn mắt nhìn An Lâm.

"Anh An, tôi vẫn muốn hỏi một chút, anh nói sáng tạo thế giới mới là có ý gì?" Lạc Tử Bình không nhịn được bèn hỏi.

Hắn cảm giác là mình đã hiểu lầm về cái từ này, thế nên phải xác nhận lại lần nữa.

Đại Bạch hạ xuống tường thành, vẻ mặt uy phong lẫm lẫm.

"Lâu lắm rồi anh An không đến lớp, rốt cuộc thì ở bận cái gì vậy?" Tông Vĩnh Ngôn phe phẩy cây quạt, mở miệng nói.

Miêu Điềm hếch cái miệng nhỏ lên: "Thật nhỏ mọn!"

"Có, mười ngàn linh thạch một lồng, gâu!" Đại Bạch tức giận nói.

Hắn xoay người, phát hiện một cô gái xinh đẹp yểu điệu, khoác trên mình lớp áo xanh như mực, màu da tựa dương chi bạch ngọc, đang nhìn hắn và nở nụ cười như có như không.

Cái vẻ bí hiểm kia của An Lâm biến mất chỉ trong nháy mắt, hắn đi tới trước mặt cô gái kia, tỏ vẻ lấy lòng nói: "Tiểu Lan tiên nữ, em đã đến nơi này rồi, thì sao anh có thể không tới đây chứ? Em nghe anh giải thích..."

Đám người Miêu Điềm vừa mới bắt đầu dâng lên cảm xúc sùng kính mãnh liệt, nhưng bây giờ lại thấy chàng trai mà bọn họ sùng kính bày ra vẻ mặt nịnh hót tiến tới trước mặt Hứa Tiểu Lan, hình tượng cao lớn vĩ ngạn của chàng trai kia trong lòng bọn họ lập tức bị phá thành những mảnh băng nhỏ.

"Anh An thay đổi..." Tông Vĩnh Ngôn lắc đầu cảm thán.

"Vợ quản nghiêm?" Miêu Điềm đảo cặp mắt trắng dã.

Lạc Tử Bình gãi đầu: "Vậy chúng ta vẫn đi theo hắn chứ?"

"Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, huống chi anh An lại không gầy chết, chẳng qua là hơi kính sợ bạn học Tiểu Lan một chút mà thôi." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tôn Thắng Liên vang lên.

Bốn người trải qua một trận thảo luận ngắn ngủi, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục lăn lộn với An Lâm.

Lúc còn học đại học năm thứ nhất, cũng vì may mắn ôm được bắp đùi của An Lâm, bọn họ mới có thể như cá gặp nước, còn đạt được truyền thừa ở di tích Tử Tinh. Hôm nay, bọn họ cũng đã thăng cấp tới Kỳ Dục Linh, được xếp trong mười ba vị trí đầu tại Tiên Bảng của trường.

Mặc dù hết thảy đều liên quan đến khả năng thiên phú của bọn họ, nhưng vẫn không thể phủ nhận, rằng An Lâm cũng có quan hệ rất lớn đến chuyện này.

Thế nên lần này, bọn họ vẫn sẽ ôm chặt bắp đùi anh An!
Bạn cần đăng nhập để bình luận