Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2040: Hình thức Diệt Thế

Phía Đông Bắc đại lục Thái Sơ.

Thánh Địa Cực Hàn.

Một đại đội Tuyết Nữ không chịu được lạnh nên đưa tộc nhân rời khỏi tuyệt địa. Tại vực sâu Tuyết vực nơi từng xảy ra vụ nổ cực lớn đột nhiên có nhiều hình bóng trắng như tuyết xuất hiện, bọn chúng có móng vuốt săc bén màu đỏ tươi, lông trắng như tuyết, sau lưng là bóng đen vặn vẹo.

Ban đầu chỉ có mấy trăm con xuất hiện, sau đó là vài nghìn, mấy chục nghìn con, cuối cùng hợp thành một đoàn quái vật hung hãn như thuỷ triều lao nhanh về phía nam.

Phía Đông đại lục Thái Sơ.

Trên bầu trời xuất hiện một lỗ hổng rất lớn.

Vô số Thiên Nhân tộc xông ra từ lỗ hổng đó, tựa như vô cùng vô tận.

Năm triệu Thiên Nhân tộc trên bờ biển nhìn những Thiên Nhân tộc phủ kín bầu trời mà trợn to mắt kinh hãi, nhất thời không nói lên lời.

"Chúng ta phải giết sạch Nhân tộc!" Thiên Thần Bá Đao vung cánh tay hô to.

Biển Bạch Quỳnh.

Thiên Nhân tộc ở đông tuyến vừa kinh ngạc vừa vui mừng rối rít nhao nhao nói.

Ngay sau đó, hơn trăm triệu Thiên Nhân tộc bắt đầu di chuyển về chiến tuyến phía đông Cửu Châu.

"Quá tốt rồi! Cuối cùng Thiên Thần Thiên Không cũng đứng cùng một phe với chúng ta rồi."

Phía trước nó là đại quân hơn trăm triệu Thiên Nhân tộc đang đứng yên đợi lệnh.

Một Thiên Thần khí tức mạnh mẽ đứng ra, lạnh nhạt nói: "Chúng ta theo lệnh Thiên Thần Thiên Không đến trợ giúp Thiên Thần Quang Minh diệt Nhân tộc."

Một cánh cửa thông với bầu trời đang trôi lơ lửng trên mặt biển màu trắng.

"Thiên Nhân tộc phía trên có ít nhất một trăm triệu chứ? Lần này chúng ta không lo không đủ binh lực."

"Thiên Thần Thiên Không giúp chúng ta ư?"

"Giết sạch Nhân tộc!" Đại quân Thiên Nhân tộc đồng thanh hô to.

"Chúng ta phụng mệnh Nữ Thần Sinh Mệnh, đến trợ giúp các ngươi san bằng Nguyệt Đồng Thần Thành." Một Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Thần dẫn đầu đại quân cao giọng nói.

Sau khi phải liều mạng chiến đấu, bọn họ thiếu binh lực trầm trọng, lúc nào cũng có thể bị giết sạch nên chỉ còn cách trốn vào Đông Thiên Môn run rẩy sợ hãi qua ngày. Lần này tình hình thay đổi rồi, có thêm một trăm triệu đại quân viện trợ, cuối cùng chúng nó cũng lấy lại được dũng khí chiến đấu.

Ánh mắt một trăm triệu quân đội Thiên Nhân tộc nóng bỏng nhìn lên đồng bạn trên bầu trời, cùng nhau giơ cao cánh tay, âm thanh vang tận mây xanh.

Dường như nó có sinh mạng, khi thì chìm xuống đáy biển, khi thì lại chậm rãi bay lên đỉnh của Thần Thụ, ngay lúc này nó đang đứng yên bên cạnh Thần Thụ.

Đúng lúc này, bầu trời phía trên Thần Thụ đột nhiên có rất nhiều Thiên Nhân tộc bay xuống, nếu đếm kỹ, ước chừng có hơn trăm triệu Thiên Nhân tộc.

Giới Tây Phương Cực Lạc, Ma Vực, Thánh Vực Nhạc Viên đều bị ảnh hưởng bởi động đất.

Sóng thần nghiêng trời lệch đất xuất hiện bắt đầu từ Tây Hải, sôi trào phẫn nộ hướng về phía đông.

Toàn bộ núi non, sông ngòi, rừng rậm trong trời đất đều bị đông cứng.

"San bằng Nguyệt Đồng Thần Thành!"

Thần tướng cảnh giới Phản Hư phụ trách trinh sát hét to cảnh báo.

"San bằng Nguyệt Đồng Thần Thành!"

Nhưng mà, trời đất bên ngoài hoàng cung đều biến thành tử địa.

Hoàng tộc Phượng Minh dù gì cũng là một trong Cửu Hoàng tộc, sở hữu vô số cường giả, phản ứng cực nhanh nhạy, trong nháy mắt khởi động cơ chế phòng ngự cấp bậc Hợp Đạo, một trận pháp khổng lồ màu đen xuất hiện trên mặt đất, màu đen bao phủ toàn bộ hoàng cung, ngăn năng lượng Cực Hàn ở bên ngoài.

Từ khi Bắc Thiên Môn bị phá, Tuyết Nữ tộc gia nhập Tứ Cửu Tiên Tông, nơi này đã rất lâu không xảy ra chiến sự, còi báo động thức tỉnh các cường giả.

Cùng lúc đó, tại nơi sâu thẳm của Tây Hải, đại quân bảy mươi triệu Thiên Nhân tộc cuồn cuộn tấn công vào chỗ liên minh Tây Hải đóng quân, toàn lực tấn công.

Lãnh địa của Phong Minh Hoàng tộc – một trong Cửu Hoàng tộc.

Âm thanh báo động vang vọng khắp trời đất.

"Cấp báo! Cấp báo! Cực Hàn phương bắc đang tới!"

Mặt đất ở trung bộ của đại lục Thái Sơ chấn động kịch liệt, năng lượng đáng sợ xáo động đất đai, vô số ngọn núi sụp đổ, sông ngòi đứt đoạn, nhà cửa sụp đổ.

Từng thành trì của người phàm bị đóng băng vĩnh viễn, biểu cảm trên mặt của những người bị đóng băng vẫn còn nguyên trong nháy mắt bão tuyết quét qua, có người đang cười, có người đang đi lang thang, biểu cảm kinh hoàng còn chưa kịp lộ ra liền bị đông thành tảng băng, giống như bức bích hoạ màu xanh da trời.

Phạm vi ảnh hưởng của Cực Hàn vô cùng lớn, tàn phá mấy trăm ngàn dặm, rất nhanh Phong Nguyên Châu bị băng sương vô tận bao phủ, người bình thường căn bản không thể chống đỡ loại khí lạnh này, bị khí lạnh bao phủ, chẳng bao lâu liền bị đông lạnh.

Phong Nguyên Châu của giới Cửu Châu bị giá lạnh cực độ ép đến, dường như muốn đóng băng toàn bộ thế gian. Nhiệt độ cực thấp màu xanh kéo theo bão tuyết màu trắng điên cuồng tràn khắp mặt đất, cuốn lên đầu thành Tinh Thành, mấy ngàn quân lính trên thành bị đông đá toàn bộ, trên mặt vẫn giữ nguyên trạng thái sợ hãi tột cùng. Sau đó nó vượt qua tường thành, hướng đến bên trong Phong Nguyên Châu.

Hoàng đế Phong Minh đứng trên đỉnh Tinh Lầu nhìn trời đất bị tuyết trắng mịt mù bao phủ, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.

"Tai hoạ lần này không phải là thứ chúng ta có thể khống chế, có thể nó đã ảnh hưởng đến toàn bộ Phong Nguyên Châu rồi. Thậm chí còn lan ra toàn bộ giới Cửu Châu, ngươi đã thông báo chuyện này cho Tứ Cửu Tiên Tông và Thiên Đình chưa?" Hoàng đế Phong Minh hỏi.

Một vị đại năng Phản Hư cả người mặc áo giáp màu đen khom người bẩm báo: "Đã thông báo rồi ạ. Thiên Đình bởi vì chiến sự phía đông nên không thoát thân được, nhưng Tứ Cửu Tiên Tông nói sẽ lập tức phái người đến trợ giúp chúng ta."

Nghe thuộc hạ bẩm báo sắc mặt hoàng đế Phong Minh cũng dịu đi mấy phần.

Việc Tứ Cửu Tiên Tông phái người đến đúng là một liều thuốc trợ tim cho toàn bộ Phong Nguyên Châu.

"Hoàng thượng, quân chủ lực của chúng ta đều đang tác chiến ở chiến tuyến phía đông, hôm nay quân phòng ngự tại hoàng cung thiếu thốn nghiêm trọng, rất nguy hiểm, hay là chúng ta tạm thời rút quân, rút về Vạn Linh Tiên Tông cũng được." Minh Tướng lên tiếng đề xuất ý kiến.

Nhưng hoàng đế Phong Minh không chút do dự liền lắc đầu, nói: "Không thể được, nơi này là gốc rễ của hoàng tộc chúng ta, là tiền tuyến ngăn cản uy hiếp từ phía bắc, sau lưng chúng ta còn vô số dân chúng cần bảo vệ, nếu như phát sinh nguy hiểm, chúng ta ở đây còn có thể kịp thời phát hiện."

Hoàng đế Phong Minh vừa dứt lời, sắc mặt liền biến đổi: "Âm thanh gì vậy?"

"Chít, chít, chít."

Đại trận xuất hiện từng lỗ thủng lớn.

Một con Tuyết Quỷ Thú lông vàng trên đầu mang Thần Hoàn màu xanh da trời thò đầu ra từ vết rách, nó nở nụ cười tàn nhẫn: "Cuối cùng cũng có thể ăn các ngươi."

Đại trận bị một móng vuốt màu đỏ xé rách.

Roạt!

Không gian đã bị Cực Hàn bao vây, đến cả đại năng Phản Hư cũng không có cơ hội chạy trốn.

Hoàng đế Phong Minh thả ra thần thức, phát hiện xung quanh hoàng cung đều là Tuyết Quỷ Thú, bọn chúng vây kín bên ngoài hoàng cung, ước chừng hơn mười triệu con đang dồn hết sức mà tấn công đại trận.

Sự tồn tại bọn chúng trở nên dày đặc khủng bố, lúc bọn chúng chuyển động tựa như hàng vạn tia sét gầm thét, ầm ầm lao vào đại trận của Phong Minh Hoàng tộc, đại trận rung động kịch liệt.

"Có địch đến, có địch tấn công!"

"Mau đánh trả!"

Các cường giả của Phượng Minh Hoàng tộc vội vàng truyền năng lượng vào đại trận, phía ngoài đại trận bắt đầu hiện lên từng trận công kích Minh Phong cực mạnh vào lũ quái vật đang nhào tới, chém quái vật đột kích thành nhiều mảnh, huyết dịch màu xanh của chúng văng đầy đất.

"Tuyết Quỷ...Tuyết Quỷ!"

"Giết! Giết! Giết!"

"Giết sạch Nhân tộc."

Vô số quái vật lông trắng thân người như gấu, có móng vuốt đỏ tươi, mặt mũi dữ tợn như ác quỷ gào thét lặp đi lặp lại âm thanh cổ quái, liều mạng xông về phía địa trận.

Đại trận rất mạnh nhưng số lượng Tuyết Quỷ Thú quá nhiều, chúng liên tục điên cuồng đánh thẳng vào đại trận làm cho đại trận lay động kịch liệt.

Ầm, ầm.

Hoàng đế Phong Minh thấy cảnh tượng này, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, những ánh sáng màu đỏ kia chính là vố số móng vuốt sắc nhọn màu đỏ tươi.

Ngay sau đó, từ trong bão tuyết dường như có vô số ánh sáng màu đỏ chập chờn.

Thanh âm kia ngày càng rõ rệt.

Tại nơi sâu nhất của gió tuyết bên ngoài đại trận có thanh âm kỳ quái phát ra.

"Vèo, vèo"

Tuyết Quỷ Thú điên cuồng xông vào từ lỗ thủng đó, giơ lên móng vuốt sắc nhọn, cắn xé thịt người.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Gió tuyết vẫn đang rít gào đã bao trùm toàn bộ hoàng cung của Phượng Minh Hoàng tộc.

Không còn ai sống sót, thỉnh thoảng lại có một hai cái chân hoặc tay đứt đoạn bị gió tuyết chôn vùi.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Ánh sáng màu xanh lam lờ mờ xuất hiện, phía trên hoàng cung xao động kịch liệt, phóng ra uy lực đóng băng tất cả. Hoàng cung hoa lệ hùng vĩ giờ đây biến thành băng thành đổ nát, tất cả đều trở nên yên ắng.

Hoàng tộc Phong Minh – một trong Cửu Hoàng Thất nổi tiếng đại lục đã hoàn toàn bị tuyết trắng chôn vùi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận