Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1298: Rốt cuộc đó có phải là An Lâm không?

Hai người nọ vừa nói chuyện vừa cẩn thận lại gần cái quan tài.

Con đường thì chỉ có một, họ vẫn phải đi qua cái quan tài đó.

Lúc này rốt cuộc An Lâm cũng nhìn rõ mặt mũi hai người nọ, hoá ra đó là hai cường giả của Thạnh Thông tộc!

"Ồ! Sư phụ, con nhớ rồi, đó không phải là cái quan tài của An Lâm là? Chắc chắn người nằm trong đó là An Lâm rồi!" Một thanh niên Thạch Thông tộc trong khá trẻ tuổi, trên người toàn là những đường vân của đá, bỗng nhiên la lên.

Trong lòng An Lâm thấy yên tâm hơn, hai người này cũng biết nhìn người đấy.

Cường giả Thạch Thanh tộc hơi già hơn, lúc này đánh một cái lên đầu thanh niên Thạch Thông tộc: "Giả, đều là giả hết cả thôi, đó chỉ là ảo giác thôi, hiểu chưa? Đây chỉ là một cái bẫy, mọi thứ ở đây, đều chỉ vì muốn mê hoặc con đi qua đó mà thôi!"

Sinh linh trẻ tuổi của Thạch Thông tộc nghe sư phụ mình nói xong, mới ngộ ra, nói: "Sư phụ nói rất có lý!"

Có lý mợ cậu đấy, rõ là nói bừa thôi được không? An Lâm nằm trong quan tài càng nghe càng khó chịu.

Cực kì tốt luôn!

Sinh linh lớn tuổi của Thạch Thông tộc vội đứng khựng lại

Sinh linh của Thạch Thông tộc thường xuyên tự hỏi linh tinh, sống như một nhà triết học, điều này khiến chúng nó hay nghi thần nghi quỷ, dễ dàng nghĩ linh tinh.

"Mà, sư phụ hình như không đúng đâu. Thầy biết con cảm ứng với các thể sinh mệnh mạnh cỡ nào mà, con có thể cảm nhận được rất rõ, trong quan tài đó có một sinh mệnh thật sự, vả lại dao động sinh mệnh này cực kì giống An Lâm!" Sinh linh trẻ tuổi của Thạch Thông tộc kích động nói.

Lúc này An Lâm không nói gì hết, hắn muốn để họ đi qua luôn, tránh tình trạng mình đang không đủ sức mạnh, còn bị hai gã ngốc này ức hiếp.

Nói rồi, An Lâm lại lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.

Lúc này, sinh linh lớn tuổi của Thạch Thông tộc thì đang đắc ý vỗ về chòm râu rêu xanh của mình, chậm rãi nói: "Đồ nhi à, con còn quá trẻ tuổi nên đi theo ta học nhiều hơn nữa."

An Lâm nghe hết cả hồn, nhưng hắn cũng lập tức nghĩ ra cách ứng phó, hắn đột nhiên cười kì dị, quay đầu lại, nhìn hai sinh linh Thạch Thông tộc nọ, nói: "Đến đây nào... Các đạo hữu... Mau tới đây..."

Nếu gốc bàn đào trong nhẫn không gian bị hai kẻ này cướp đi, thì đúng là lỗ to rồi!

"Vâng thưa sư phụ!" Sinh linh trẻ tuổi của Thạch Thông tộc vui vẻ nói.

Mau cút hết đi cho tôi nhờ, trong lòng An Lâm thầm nghĩ.

"Sư... Sư phụ! Hắn nói hắn là An Lâm kìa!"

Kỳ thật cách suy nghĩ này của Thạch Thông tộc, với An Lâm hiện giờ mà nói, là một chuyện rất tốt

Sinh linh trẻ tuổi của Thạch Thông tộc la to, đồng thời nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Không đúng, sư phụ, nếu đối phương là An Lâm, sao hắn lại khuyên chúng ta mở quan tài ra chứ, hắn mong chúng ta đi còn không kịp nữa là! Cho nên đây chắc chắn là một phần của ảo ảnh, là một cái bẫy thôi, đúng không?!"

Giọng của hắn rất mơ hồ, còn mang theo sức hấp dẫn, như thiếu nữ hoài xuân đang đón khách: "Ta là An Lâm, tông chủ Tứ Cửu tiên tông, các người chỉ cần giúp tôi mở nắp quan tài ra, tôi sẽ cho các người cả một cây bàn đào..."

Hai sinh linh Thạch Thông tộc vừa nghe lập tức nhảy dựng lên, đồng thời lùi ra sau.

Quả nhiên, có đôi khi, thừa nhận chuyện gì đó so với phủ nhận nó, càng có thể làm người ta hiểu lầm!

"Cái bẫy đầu tiên đã đáng sợ như vậy, trách sao tới giờ vẫn chưa có sinh linh nào đoạt được ba cây bàn đào trong này."

"Sao lại nói vậy ạ, lúc trước chính thầy cũng nói đây là cái bẫy mà." Sinh linh trẻ tuổi của Thạch Thông tộc không hiểu lắm

Thật không hổ là Thạch Thông tộc nổi tiếng thông minh, nghĩ đúng rồi đấy!

An Lâm trợn tròn mắt.

An Lâm vui như mở cờ, không nhịn được muốn khen một tiếng.

Sao mợ nó lại đột nhiên thông minh như vậy?!

Đã nói là hai thằng ngốc chỉ biết nghĩ lung tung mà?

Cái tình tiết này có hơi sai rồi!

Sinh linh trẻ tuổi của Thạch Thông tộc lại cảm khái: "Phải nói chứ, cái rừng hoa đào này quá đáng sợ, vừa nguỵ trang thành An Lâm không thể nhúc nhích, lại vừa bắt chước cách nói năng và khí tức sinh mệnh của hắn, không có chút sơ hở nào luôn... nhưng khi vừa mở quan tài ra chắc chắn sẽ gặp phải bẫy. May quá, thiếu chút nữa là trúng chiêu rồi."

"Đó là trước kia! Nhưng giờ khác rồi!" Sinh linh lớn tuổi của Thạch Thông tộc phất tay, nghiêm túc giải thích: "Con phải biết, dựa theo ý tưởng lúc đầu của chúng ta, sau khi con nhận ra dao động sinh mệnh của An Lâm, chúng ta sẽ chạy lại mở quan tài ra xem thử."

"Nhưng giờ người thanh niên trong quan tài lại đột nhiên bảo con mở quan tài ra, vậy có khác nào đang thừa nhận? Hắn làm vậy, là vì muốn con hiểu lầm, không muốn con mở quan tài ra!!" Sinh linh lớn tuổi của Thạch Thông tộc nói một tràng dài, hai mắt ánh lên vẻ trí tuệ, như đã nhìn thấu hết mọi chân tướng.

Sinh linh trẻ tuổi của Thạch Thông tộc run lên một cái, như bị xối tỉnh, vui vẻ reo lên: "Hoá ra câu nói lúc nãy của An Lâm mới là bẫy, tức là người trong quan tài là An Lâm thập... cũng đúng, hắn đã bị thương nặng, một lòng mong chúng ta mau. Suýt nữa thì bị lừa rồi! Sư phụ đúng là quá giỏi, đồ nhi đã biết!"

An Lâm nằm trong quan tài, cố nhịn cười, lặng lẽ like một cái cho sự thông minh của mình.

Sinh linh lớn tuổi của Thạch Thông tộc chỉ vào An Lâm trong quan tài, sắc mặt vô cùng kích động: "Đừng để bị vẻ ngoài mê hoặc, người trong quan tài thật sự là An Lâm đó!"

Ngay lúc An Lâm đang đắc ý, thì một giọng nói như ẩn chứa đầy trí tuệ, đột nhiên vang lên.

"Không đúng!"

Lúc này, hai sin linh Thạch Thông tộc, đã bắt đầu nhe răng cười đi về phía An Lâm.

"Hì hì hì, nghe nói trong nhẫn không gian của tông chủ An Lâm, có cây bàn đào đó."

"Sư phụ, chúng ta chia đều năm năm nhé."

"Hử, con nói gì cơ? Sư phụ cho con một cơ hội tổ chức lại ngôn ngữ đấy."

"Sáu bốn, chúng ta chia sáu bốn!"

"Ha hả, chỉ có thể là hai tám! Là sư phụ phát hiện sự thật này."

"Hu hu hu... chia ba bảy nhé, cũng dễ nghe hơn mà."

"Được rồi, vậy thì ba bảy."

An Lâm: "???"

"Ừm, rất có thể đó là một phần của cái bẫy!!"

"Không đúng, sư phụ, nếu trận pháp này là trận pháp có trí năng cực cao thì sao? Nó cố ý làm con nghĩ đó là An Lâm, làm người nghĩ đó không phải là An Lâm, rồi thông qua khí tức của từng sinh mệnh để con nghĩ đó là An Lâm, cuối cùng thông qua ngôn ngữ để con cho rằng đó không phải An Lâm, sư phụ thì lại nghĩ đó là An Lâm, nhưng con thì cho rằng đó không phải An Lâm, rồi khi chúng ta cho rằng mình đã nhận ra chân tướng và thả lỏng cảnh giác thì..."

Còn chưa đi đến bên cạnh cái quan tài sinh linh trẻ tuổi của Thạch Thông tộc đã dừng bước.

Hai cái người này đang nói cái quái gì thế?

An Lâm hít một hơi thật sâu.

Sinh linh trẻ tuổi của Thạch Thông tộc trầm ngâm một lúc, sùng bái khen ngợi: "Sư phụ anh minh quá!"

Sinh linh trẻ tuổi của Thạch Thông tộc giải thích, làm sinh linh lớn tuổi toàn thân run lên, hai mắt toả sáng.

"Có lý lắm." Sinh linh lớn tuổi của Thạch Thông tộc nói.

An Lâm: "???"

Hai sinh linh Thạch Thông tộc quyết định bỏ đi.

An Lâm còn chưa kịp thả lỏng.

"Không đúng!" Sinh linh lớn tuổi của Thạch Thông tộc mở miệng nói.

"Làm sao vậy?" Sinh linh trẻ tuổi của Thạch Thông tộc hỏi lại.

"Con nghĩ thì chắc chắn phải đúng à? Làm sao con chắc được chứ, nếu An Lâm làm vậy là vì để con nghĩ đó là bẫy, rồi lại để ta cho rằng đó không phải bẫy, sau đó con lại nghĩ đó là bẫy, cuối cùng dẫn tới chúng ta quyết định bỏ đi thì sao?"

"Tông chủ của Tứ Cửu tiên tông đâu phải kẻ tầm thường, hắn vô cùng thông minh, lại rất có tài mưu lược, rất có thể hắn đã đoán được hai ta đang nghĩ gì, đúng vậy, có thể lắm chứ, có thể hắn đã nghĩ được tới tận đây luôn rồi.

"Có lẽ, đây cũng là một phần của cái bẫy này!!"

"Để chúng ta mất cảnh giác lại gần cái bẫy,..."

"Bẫy trong rừng hoa đào này rất khó lường, có lẽ cái bẫy đó biết, thầy sẽ nghi ngờ lời nói của thứ trong đó, nên mới nói như vậy, là vì muốn thầy thả lỏng, tin rằng người bên trong chắc chắn là An Lâm..."

Sinh linh trẻ tuổi của Thạch Thông tộc hỏi: "Sao sư phụ biết người trong quan tài chắc chắn là An Lâm?"

"Sao nữa?" Sinh linh lớn tuổi của Thạch Thông tộc hiếu kỳ hỏi lại.

Ngay lúc này, sinh linh trẻ tuổi của Thạch Thông tộc lại đột nhiên dừng lại: "Không đúng, sư phụ!"

Sinh linh trẻ tuổi của Thạch Thông tộc lại nói ra những suy đoán nghe có vẻ khá hợp lý của mình, hai mắt còn loé lên ánh sáng đầy trí tuệ.

Sinh linh già của Thạch Thông tộc trầm tư một lúc, mới gật đầu đồng ý: "Con nói có lý lắm."

Hai sinh linh Thạch Thông tộc đang định rời xa khỏi cái quan tài.

Sinh linh già của Thạch Thông tộc đột nhiên đứng khựng lại: "Hình như không đúng, làm sao con biết, An Lâm không nghĩ tới chuyện này chứ, rất có thể hắn làm vậy là muốn con cho rằng mình đã sai, còn ta nghĩ đúng, con nghĩ..."

Hai sư đồ Thạch Thông tộc vẫn còn đang phân tích các kiểu không chịu ngừng lại.

Bên trong Ngọc Quan Huyết Hồn.

Hai mắt An Lâm lờ đờ, chỉ biết ngây ra nhìn trời.

Trong lòng hắn chỉ còn mỗi một chuyện.

Mình rốt cuộc có phải là An Lâm không thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận