Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 872: Diện mạo chân thật của vùng đất Thương Huyết

Khoản hơn ngàn dặm về phía tây của Đại học Liên Hiệp Tu Tiên.

An Lâm cưỡi chó bay tới trên một đám mây nào đó, cười nói: "Chính chỗ này đấy."

Đông Phương Tráng Thực đạp trên hư không đi tới, liếc nhìn cảnh mây trắng trôi lềnh bềnh chung quanh, không thấy có bất kì chỗ nào đặc biệt, bèn thắc mắc: "Tại sao lại chọn chỗ này thế?"

"Không phải ông đã nói, vùng đất Thương Huyết của ông cần hấp thu tinh thần lực à? Chỗ chính chính là do tôi và Tiểu Lan phát hiện được trong lúc cùng nhau dạo chơi trên mây đó, chúng tôi còn phát hiện đây là nơi có nồng độ tinh thần lực dày đặc nhất." An Lâm cười nói.

Đông Phương Tráng Thực không kịp đề phòng bị nhét cho một miệng thức ăn cho chó.

Trong miệng ông đột nhiên xuất hiện một hạt châu màu máu, ông phun hạt châu đó ra ngoài.

Hạt châu bay vút lên trên tầng mây, không gian chung quanh đó bắt đầu uốn khúc, vô số những tia phóng xạ vật chất hình xoắn ốc phụt lên, đó là chính là vùng đất Thương Huyết và những kiến trúc bên trên nó.

Không lâu sâu, một vùng đất to lớn bị máu nhuộm đỏ xuất hiện trước mắt mọi người, hạt châu bay về phía đỉnh nấm to nhất ở chính giữa, thả ra những luồng ánh sáng màu đỏ rực.

Tay Đông Phương Tráng Thực chợt lật ngược lại, cùng lúc này, vùng đất Thương Huyết cũng bắt đầu lật ngược lại, cuối cùng nó biến thành, phần kiến trúc bị quay xuống phía dưới đất, tầng nham thạch bị quay ngược lên không trung.

Đông Phương Tráng Thực: "..., đừng nói nữa, cứ đi theo tôi đi!"

Có lẽ là bị dáng vẻ của An Lâm tiêm nhiễm, lại có lẽ là do tác dụng ẩn hình của Huyết Ngọc Kỳ Lân, đến cuối cùng Đông Phương Tráng Thực thờ dài một tiếng, vươn tay ra, làm hình dáng đang nắm lấy vùng đất.

Hắn cảm thấy mình đã bị đùa bỡn rồi.

"Chuyện này..." Đông Phương Tráng Thực liếc nhìn An Lâm một cái, hình như vẫn còn đang do dự gì đó.

"Đi vào trong này, tu vi của hai người sẽ bị đè ép, phải nhớ cho kỹ, tuyệt đối không được sử dụng sức mạnh, nếu không sẽ làm ảnh hưởng tới sự ổn định bên trong đó." Đông Phương Tráng Thực tỏ ra vô cùng trịnh trọng căn dặn họ.

"Tôi nói này ông chú Đông Phương, ông xây nhiều căn nhà hình nấm vậy để làm gì thế? Cho ai ở à?" Mặt An Lâm hiện lên vẻ nghi hoặc, cất tiếng hỏi.

Đại thúc khẽ bay đáp xuống tầng nham thạch, trải dài vô biên vô tận nó, chậm rãi đi tới một nơi nào đó.

An Lâm nghiêm mặt nói: "Ông chú Đông Phương, mấy chuyện này, ông đừng có giấu tôi làm gì!"

Hắn vốn cho rằng nơi đây là một di tích cổ nào đấy, bên trên có dấu vết sinh hoạt của các loại sinh linh, nhưng trên thực tế thì không phải, chúng chỉ là những căn phòng có dáng vẻ vô cùng kì lạ mà thôi.

An Lâm có hơi mê mang chớp chớp hai mắt, hỏi: "Sao, sao lại chổng ngược nguyên vùng đất Thương Huyết lên thế này? Đây là diện mạo thật sự của vùng đất này? Vùng đất Thương Huyết chổng ngược à?"

Lúc thăm dò và vạch trần một bí mật nào đó, luôn có thể mang tới niềm vui bất ngờ cho người ta.

"Cũng thế, để tôi dẫn các cậu đi xem diện mạo thật sự của vùng đất Thương Huyết này vậy..."

Đông Phương Tráng Thực đi vào cánh cửa ánh sáng nhạt đó, biến mất không thấy, An Lâm và Đại Bạch cũng đi sát theo hắn. Sau khi mở mắt ra, họ xuất hiện trước một nơi vô cùng kì quái nhưng cũng vô cùng quen thuộc.

An Lâm cưỡi Đại Bạch, đi theo đằng sau ông chú Đông Phương, cuối cùng họ dừng lại trên một tầng nham thạch, lúc này hắn mới phát hiện, đằng trước có một cánh cửa ánh sáng đang vặn vẹo uốn khúc.

An Lâm và Đại Bạch nhìn nhau rồi gật đầu, trong lòng vô cùng kích động.

Thế giới nơi đây trông không khác gì một bức tranh bị cố định lại cả!

Chỉ là... mặt sông vô cùng tĩnh lặng, gió đang thổi tung cành liễu cùng dừng lại, cánh chim đang bay trên trời cũng đứng yên một chỗ, những người đi đường và xe ngựa cũng dừng lại một chỗ, mỗi thứ xuất hiện trước mặt họ, dường như đều bị thời gian ngưng đọng lại!

Bên trên cửa thành có trên một cái bảng, trên bảng viết ba chữ to, thành Linh Cô.

Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu xuống mặt đất, một con sông đào bảo vệ thành chảy ngang đằng trước, bên bờ sông dương liễu lả lướt theo gió, phong cảnh đẹp như một bức tranh, còn có vài chú chim đang đứng trên cành liễu.

"Quả nhiên, nơi này là hình chiếu ngược lại của vùng đất Thương Huyết, chẳng qua một bên là cảnh tượng vô cùng tốt đẹp, một bên lại là cảnh tưởng huỷ diệt." An Lâm thì thào mở miệng.

"Chỗ này là..." An Lâm ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nỗi khiếp sợ trên mặt hắn không cách nào giấu đi được.

An Lâm nhìn thấy bên dưới tàng cây có một cái lá đang lượn vòng, dừng lại giữa không trung, hắn tuỳ tay bắt lấy, nhưng tay hắn lại xuyên qua cái lá, điều này làm hắn trợn tròn hai mắt, không dám tin cất tiếng hỏi: "Cái này... cái này rõ ràng là chân thật, nhưng tại sao tôi lại không thể chạm vào nó?"

Nó nhìn thấy trên mặt đất có một tảng đá nằm trơ trọi một mình, thế là vung chân đá một cái, lại đá trúng khoảng không, người lảo đảo cái, suýt nữa thì lăn một vòng chụp ếch.

Đại Bạch quẫy quẫy cái đuôi to trắng muốt của mình, dọc theo đường đi, nó tò mò trợn tròn hai mắt, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Đó là một toà thành với những bức tường vây không tính lớn và một con sông đào bảo vệ uốn lượn chung quanh, còn có một cửa thành, có binh sĩ đang canh gác, đằng xa xa có người đi đường và xe ngựa.

Họ bước vào cửa thành, phát hiện bên trong cũng toàn là những kiến trúc giống hệt như trên vùng đất Thương Huyết.

Những kiến trúc hình nấm đột ngột mọc lên từ dưới đất, có đủ loại màu sắc và tạo hình khác nhau.

Có rất nhiều kiến trúc có phần chóp đỉnh hình nấm, trước cửa treo những cái bảng hiểu tinh xảo nhỏ nhắn, có người còn đang rướn người ra khỏi ban công, miệng mở to, tay chân cung vẩy, như đang thét to cái gì đó.

Đây mới là nguyên nhân chính làm An Lâm vô cùng ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên An Lâm nhìn thấy tình cảnh thế này, hắn không khỏi dâng lên niềm hứng thú vô hạn.

"Đi theo tôi này." Đông Phương Tráng Thực đi tuốt đằng trước dẫn đường.

"Như cậu thấy đấy, đây là một thế giới mà thời gian bị dừng lại." Đông Phương Tráng Thực đi ở đằng trước, khẽ mở miệng giải thích, hai người An Lâm không nhìn rõ được vẻ mặt của ông, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng đầy tiêu điều của Đông Phương Tráng Thực.

Đúng vậy, mọi thứ ở nơi này đều vô cùng chân thực, nhưng mà đó là một chân thực sờ không tới chạm không được.

Đông Phương Tráng Thực nghe vậy mở miệng nói: "Đây là một thế giới không có thời gian, đương nhiên sẽ khác với thế giới của chúng ta rồi..."

An Lâm muốn thử vận dụng thiên địa nguyên khí ở nơi này, lại phát hiện cả nguyên khí mình cũng không thể dùng được.

Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, tựa như hắn đang bước vào một thế giới hoàn toàn không thuộc về hắn vậy.

Hắn chỉ có thể làm một người đứng xem.

Muôn hoa đua nở, chim chóc cá cảnh, nhân sinh trăm thái, tất cả đều lần lượt xuất hiện trước mắt hắn, tựa như một bức tranh.

Một bức tranh sẽ không bao giờ phai màu, có thể thưởng thức vĩnh viễn.

Đông Phương Tráng Thực vẫn luôn đi về trước, An Lâm rất muốn biết, đến cùng thì ông chú này muốn dẫn họ đi đâu.

Ông chú Đông Phương dẫn họ đi một đoạn đường rất xa, cuối cùng họ dừng lại trước một căn nhà hình nấm.

Đó là một căn nhà hình nấm khá là thấp bé, trên bảng hiệu có viết ba chữ to Diệu Thủ Trai.

An Lâm chớp chớp hai mắt, ông chú này, đang dẫn họ đi tìm thầy thuốc à?

Ông chú Đông Phương đi lên cầu thang gỗ, đẩy cửa bước vào trong phòng, đứng lại trước mặt một cô gái, đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh lần đầu tiên xuất hiện vẻ hoảng hốt và hồi ức, ông si ngốc nhìn cô gái nọ.

An Lâm nhìn về phía cô gái đó.

Hình như cô là một thầy thuốc, trên người cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt, hai bàn tay dài nhỏ đang bốc thuốc, mắt ngọc mày ngài, trên mặt còn có nụ cười thật khẽ.

Ánh mặt trời từ khe cửa rọi vào, chiếu xuống gương mặt cô, làm nụ cười của cô càng thêm tươi sáng.

Thành thật mà nói, đó là một cô gái cực kì xinh đẹp.

Lúc này An Lâm dùng ánh mắt thưởng thức quan sát cô gái này.

Hắn lại chợt nhớ, hình như cô gái ông chú Đông Phương từng nhắc tới, đã chết vào một tai nạn thình lình giáng xuống nhỉ?

Vậy có phải, đó chính là cô gái đang đứng này hay không?

Cái khả khả năng này, không phải là không có.

Nhất là khi hắn nhìn thấy một diện mạo khác của vùng đất Thương Huyết, thì cái suy nghĩ này càng thêm mãnh liệt.

Vào lúc này, đột nhiên, khí hải của hắn sinh ra đao động mãnh liệt. Chính xác mà nói, không phải khí hải, mà là An Kỳ Lân trong khí hải, nó ôm ngực, hai mắt chảy xuống nước mắt.

An Lâm: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận