Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 984: Dùng lý phục Long

Nhìn thấy Ngao Mông chịu thua, An Lâm cũng không muốn làm quá đáng.

Chí ít, hắn sẽ không giẫm trên đầu Long Vương nữa.

An Lâm nhảy từ trên đầu rồng xuống mặt đất, lại cưỡi gạch lên không đối mặt với Long Vương.

Nhìn vị vương giả Long Đình này, bây giờ lại bị trấn áp chặt chẽ, hắn cũng không khỏi cảm khái một phen trong lòng, hôm nay thật sự là ngày tốt!

"Tốt, vậy chúng ta bắt đầu phân tích lại từ đầu trước đi."

An Lâm nhìn Ngao Mông, khẽ mỉm cười nói: "Bắt đầu nói từ khúc người nào phát hiện ra mỏ linh thạch trước."

Sắc mặt Ngao Mông hơi thay đổi một chút, hắn đưa mắt nhìn sang đội điều tra khoáng mạch của Long tộc.

An Lâm mở miệng ra lệnh: "Đội điều tra của Tứ Cửu tiên tông, đội điều tra của Long tộc, mấy người tới đây hết cho tôi."

"Chắc chắn là bị bọn họ giết rồi!" Nữ đệ tử cắn răng nói.

Một người đàn ông Long tộc trung niên có dáng vẻ uy nghiêm chững chạc đi về phía trước, mở miệng nói: "Bọn tôi vốn phát hiện cái quặng linh thạch này trước các ngươi một bước, nhưng quên đánh dấu trên mỏ, định đợi sau khi nhị thái tử Ngao Thư Ngọc tới thì chính thức khai thác. Không ngờ tới... Không ngờ tới nhị thái tử mới đến đây, thì đã bị Tiêu Trạch của mấy người giết rồi, hức hức hức..."

"Không ngờ trong quá trình này, lại bị một tên thợ săn Phi Cầu tộc phát hiện. Lúc ấy bọn tôi còn chưa để ý, không ngờ mới qua không bao lâu, tiểu đội dò xét của Long tộc đã chạy tới, không biết xấu hổ mà nói cái khoáng mạch này là do bọn họ phát hiện trước. Hơn phân nửa là do cái tên thợ săn Phi Cầu tộc kia, tiết lộ tin tức cho tiểu đội dò xét của Long tộc." Nữ đệ tử nói đến phần sau thì rất tức giận, trợn mắt nhìn đám người Long tộc.

Hơn mười sinh linh Long tộc run bần bật trong lòng, trên mặt lại cố gắng giữ bình tĩnh.

"Nói đi, rốt cuộc là ai trong mấy người phát hiện ra chỗ khoáng mạch này trước, người Tứ Cửu tiên tông nói trước." An Lâm mang vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng mở miệng nói.

An Lâm khẽ gật đầu: "Mọi thứ phải nói có sách mách có chứng, câu nói này rất đúng! Như vậy anh nói các anh tới khoáng mạch trước, chứng cứ đâu?"

Đệ tử ngoại môn của Tứ Cửu tiên tông, nghe vậy lập tức đi về phía An Lâm.

"Về phần thợ săn Phi Cầu tộc mà các ngươi nói,

"Đương nhiên là bọn tôi phát hiện ra trước!" Một nữ đệ tử đứng dậy, hốc mắt đo đỏ, hiển nhiên trước đó đã từng khóc một lần, lớn tiếng nói: "Sau khi bọn tôi phát hiện ra khoáng mạch, thì lập tức báo cáo cho tông môn, sau đó dò xét trữ lượng ở gần đó."

Dù sinh linh Long tộc có chút không tình nguyện, nhưng bị An lâm dùng quyền uy ép buộc, bọn họ vẫn ngoan ngoãn đi đến bên cạnh An Lâm.

An Lâm nhìn thoáng qua tiểu đội dò xét của Long tộc, ánh mắt không giận mà uy.

Hắn nhìn thoáng qua khoáng mạch cách đó không xa, uất ức nói: "Trước đó bọn tôi quên đánh dấu, sau khi tới nơi này lần nữa, lúc đầu muốn đánh dấu bổ sung, nhưng lại bị người của mấy người ngăn cản."

"Tên thợ săn kia đâu?" An Lâm tò mò nói.

Vốn bọn họ định nói, lời Đông Hải Long Đình nói cũng là chứng cứ, nhưng bây giờ hiển nhiên không thể nói như vậy, sẽ bị tát tay chết mất...

Dù sao cũng phải nói có sách mách có chứng, đừng có bịa ra tội danh!" Người đàn ông nói đến phần sau, hốc mắt đỏ bừng, khóe mắt có nước mắt, bộ dáng vừa lại phẫn nộ lại vừa uất ức.

Người đàn ông Long tộc sững sờ, không ngờ An Lâm trực tiếp vòng qua đề tài thợ săn.

"Không có chứng cứ vậy mà còn nói!" Còn chưa có nói xong, An Lâm đã gào to một tiếng.

An Lâm yên lặng đưa mắt nhìn Ngao Mông và đám người Long tộc, mỉm cười nói: "Tôi muốn nói, bất kể làm chuyện gì thì cũng phải nói có sách mách có chứng đúng không, trước đó mấy người cũng nói như vậy. Tình huống bây giờ là, Tứ Cửu tiên tông có chứng cứ chứng minh bọn họ tới trước, mà các người lại không có chứng cứ chứng minh các người tới trước. Quyền sở hữu khoáng mạch, thuộc về Tứ Cửu tiên tông, có dị nghị gì không?"

An Lâm cũng nhìn Ngao Mông, cười nói: "Chủ nhân Long Đình Ngao Mông, ngươi có dị nghị gì về quyền sở hữu khoáng mạch không?"

Nữ đệ tử gật đầu mấy cái: "Bọn ta có đánh dấu nhiều chỗ trên khoáng mạch!"

Đề Na ra dấu OK, hiển nhiên đang ghi lại.

An Lâm đưa mắt nhìn đệ tử tông môn của mình: "Nhưng chúng ta có chứng cứ, chứng minh mỏ linh thạch là của chúng ta không?"

Không khí xung quanh thoáng chốc yên tĩnh.

"Tốt lắm! Đông Hải Long Vương cũng đã thừa nhận, mỏ linh thạch là của Tứ Cửu tiên tông rồi." An Lâm nhìn Ngao Mông, mở miệng nói lần nữa: "Như vậy... Long Đình phái người tới đây, là vì cái gì?"

Khóe miệng Ngao Mông có chút run rẩy, tình thế trước mắt này, hiển nhiên Long Đình không thể lấy mạnh hiếp yếu, đành phải thừa nhận chuyện này. Nhưng mà chuyện tiếp theo, không thể nghi ngờ là Cửu tiên tông làm sai.

Giải thích xong, cô còn dùng hai tay bấm một pháp quyết, nham thạch trong ngọn núi màu xanh ngoài ngàn mét, đột nhiên có vài chỗ lóe ra tia sáng trắng, tạo thành ký hiệu của Tứ Cửu tiên tông.

Lửa giận trong hai con ngươi của Ngao Mông như muốn phun trào, vài giây sau, hắn cũng chỉ có thể nặn ra mấy chữ từ hàm răng: "Không có dị nghị gì... Nhưng con trai tôi..."

"Một đổi một, chúng ta xử từng chuyện." An Lâm mở miệng ngắt lời rồi nói.

Hắn đưa mắt nhìn sang Đề Na: "Ghi chép lại toàn bộ quá trình."

"Thế nhưng bọn tôi chỉ chưa kịp đánh dấu mà thôi..." Một sinh linh Long tộc mở miệng.

Từng sinh linh Long tộc mang ánh mắt giúp đỡ nhìn về phía Ngao Mông.

Vốn bọn họ còn tưởng rằng, dựa vào thế lực của bọn họ, cưỡng ép xóa đi ký hiệu của Tứ Cửu tiên tông, rồi đánh dấu ký hiệu của bọn họ sẽ dễ như trở bàn tay, nào ngờ đến sẽ biến thành tình cảnh bây giờ.

Vừa gào xong, tất cả sinh linh Long tộc đều bị dọa đến mức trái tim run lên, không còn dám nhiều lời thêm một chữ nào.

Ánh mắt An Lâm chợt lạnh, bắt đầu chân chính lật tẩy kế hoạch: "Việc này rất dễ suy luận, các người muốn thừa dịp lực lượng chính của tông môn bọn ta không có ở đây, chiếm đạt mỏ linh thạch!"

"Dựa theo quy tắc Tu Tiên giới, phàm là người tranh đấu vì cưỡng ép chiếm đoạt tài sản người khác, dù có bị đánh chết tươi, thì đó cũng là do tài nghệ không bằng người khác, thậm chí có thể nói là đáng đời!"

Giọng nói của An Lâm vang vọng đanh thép, quanh quẩn trong toàn bộ trời đất.

Tất cả cường giả Long tộc đều trừng lớn hai mắt, nhìn An Lâm ngơ ngác.

Dù bọn họ biết tình huống có thể sẽ phát triển theo hướng bất lợi cho bọn họ, đoán chừng là không bắt được Tiêu Trạch, có khả năng Tứ Cửu tiên tông sẽ bồi thường chút vật gì đó, có thể khiến Long Vương giảng hòa.

Nhưng mà, hoàn toàn không ngờ tới, vậy mà An Lâm nói nhị thái tử của Long Vương chết đáng đời!

"Khốn nạn! Đây chính nhị ca của tôi, là nhị thái tử của Long Vương, sao ngươi có thể nói như thế!" Ngao Minh Ngọc tức giận không kềm được mà nhìn An Lâm, nắm chặt hai tay, khí thế bùng nổ ầm ầm, muốn ra tay.

"Đây chính là con của ta! Các người giết con trai của tôi, không xin lỗi còn chưa tính, còn nói con trai tôi đáng đời?" Giọng nói của Ngao Mông trầm thấp, cũng tràn đầy oán hận mà nhìn An Lâm.

An Lâm chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nhìn Ngao Mông: "Tông chỉ của Tứ Cửu tiên tông chỉ có một cái là bình đẳng, như thế nào là bình đẳng, đó cũng chính là một chữ lý, chỉ khi vứt bỏ tất cả giai cấp để nói lý, thì mới có thể bình đẳng!"

Cả người Ngao Mông run lên, hắn biết, An Lâm nghiêm túc, An Lâm thật sự có ý định này!

An Lâm như một vị Sát Thần, chậm rãi tới gần Ngao Mông.

Sát khí nồng đậm đến mức không gian cũng trở nên sền sệt.

Một tíc tắc này, một cảm giác chết chóc bao phủ toàn thân Ngao Mông.

Ầm ầm!

"An Lâm, cậu dám!" Ngao Minh Ngọc giận dữ hét lên.

Nếu như Tứ Cửu tiên tông nhỏ yếu một chút, nói không chừng lần này sẽ bị Long Đình ăn đến mức không sót cả xương. Nếu Long Đình không khách khí như thế, vậy Tứ Cửu tiên tông khách khí làm gì?

Đánh cũng đã đánh, hơn nữa còn đánh thắng, chẳng lẽ còn phải ăn nói khép nép, ép dạ cầu toàn sao?

Đây không phải là phong cách của An Lâm!

Một thế lực cực kỳ mạnh mẽ, có thể tùy ý bẻ cong sự thật, chiếm đoạt tài nguyên của thế lực nhỏ yếu.

Nhưng mà, Tứ Cửu tiên tông cũng không nhỏ yếu, thậm chí còn có gốc gác đáng sợ hơn Long Đình!

"An Lâm! Cậu có từng nghĩ, hậu quả của lời anh đã nói chưa?" Ngao Mông lạnh lùng nói.

"Uy hiếp tôi à?" An Lâm yên lặng rút ra kiếm Thắng Tà, thân kiếm đen kịt tựa như có thể cắt nuốt ánh nắng.

"Hậu quả à... Tôi cũng đã nghĩ đến hậu quả giải quyết các người ngay tại đây rồi."

Hắn nhìn Ngao Mông, khóe miệng hơi hơi cong lên: "Mỏ linh thạch là của bọn tôi, mà mấy người là đến cướp đồ của tôi. Ông cảm thấy, nếu như tôi giết hết toàn bộ mấy người ở đây, Thiên Đình sẽ làm gì?"

An Lâm lại mang vẻ mặt không biểu cảm gì khi nhìn Ngao Mông.

Ngao Mông càng tức giận đến mức cả người run lên, ước gì có thể bóp nát đầu của người đàn ông trước mặt ngay lập tức.

Ngao Tình Ngạo vất vả lắm mới khôi phục được một chút thương thế, nghe được câu này thì khí huyết cuồn cuộn, lại phun ra một ngụm máu tươi.

An Lâm hắn... Thực sự dám nói vậy!

Lần này, ngay cả các đệ tử của Tứ Cửu tiên tông, cũng trừng lớn hai mắt, nhìn người đàn ông ngang ngược không ai sánh bằng đứng trên gạch đen.

"Long Đình của ngươi chạy đến cướp tài sản của Tứ Cửu tiên tông ta trước, cướp thứ quan trọng của tông môn ta. Như vậy thì đừng có nó Tứ Cửu tiên tông ta không cẩn thận mới giết con của ngươi, dù cho giết sạch tất cả các ngươi ở đây, thì đó cũng là chuyện đương nhiên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận