Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1048: Câu chuyện tình yêu của Tây Hải Tử và Thiên Thần Cơ

Thuật Thần Giám hình như đã giám định được một thứ gì đó rất khó lường.

Một giọt nước mắt hữu tình?

Chất lỏng màu lam trong tay hắn thật sự chỉ là nước mắt à?

Nước mắt cũng có thể biến thành tài liệu Thần cấp?

An Lâm không thể tin nổi, liếc nhìn nước mắt trong tay mình.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn pho tượng Tây Hải Tử, mặt hiện rõ vẻ tò mò.

Hắn thật muốn biết, rốt cuộc câu chuyện tình yêu như thế nào mới có thể khiến cho Tây Hải Tử chảy ra giọt nước mắt đáng giá như vậy...

Đáng tiếc, lúc trước Cổ Tự muốn kể cho hắn nghe chuyện tình giữa Tây Hải Tử và Thiên Thần Cơ, lại bị hắn từ chối mất rồi.

Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, hai quả cầu ánh sáng đen trắng đã bay tới trước mặt hai người.

"À, chuyện này phải nói từ..."

An Lâm vuốt ve giọt nước mắt màu lam, mở miệng hỏi: "Tôi rất muốn biết chuyện giữa Tây Hải Tử và Thiên Thần Cơ, cô biết được bao nhiêu?"

"Đợi một chút," An Lâm khoát tay áo, đảo mắt nhìn về phía Lam Tiểu Nghê, "Cô nói tiếp đi."

"Được, An Lâm lão đại!" Lam Tiểu Nghê gật đầu một cách sảng khoái.

Lam Tiểu Nghê: "..."

"An Lâm, anh đang suy nghĩ cái gì thế?" Lam Tiểu Nghê nhìn thấy dáng vẻ này của An Lâm, không kìm được tò mò hỏi.

Lam Tiểu Nghê còn chưa nói xong, pho tượng Tây Hải Tử lại nói chen vào: "Nếu mọi người không tuyển chọn thế giới quang cầu, tôi sẽ thu quang cầu lại, hành trình cổ mộ của cả hai sẽ chấm dứt tại đây."

Cô đã ăn quả Minh Huyết, khí huyết và lực lượng trong cơ thể đang nhanh chóng khôi phục, tâm trạng rất tốt, bởi vậy không muốn so đo với An Lâm làm gì.

"Xin hãy thêm hai chữ "Lão đại" theo sau tên của tôi!" An Lâm nghiêm túc nói.

"Hai vị người hữu duyên, hai vị có thể lựa chọn thế giới quang cầu, tiếp tục tìm tìm bảo tàng còn sót lại của chúng tôi." Pho tượng Tây Hải Tử nói xen vào.

Vì sao pho tượng này giống như đang vô cùng gấp gáp vậy?

"Chuyện này à..." Mặt Lam Tiểu Nghê hiện lên vẻ thương tiếc.

Chẳng lẽ là, nó thấy Lam Tiểu Nghê đang định kể về quá khứ của nó ngay trước mặt nó, nên cảm thấy ngại?

An Lâm: "..."

An Lâm không khỏi đưa mắt nhìn sang pho tượng.

Khi tầm mắt sáng rõ trở lại, hai người đã đi vào trong đám mây.

Lam Tiểu Nghê ngoan ngoãn nghe theo, cũng chỉ tay về phía quả cầu trắng.

"Đúng lúc nơi này không ai đến phiền chúng ta, mau đi nào, mau kể cho tôi nghe về câu chuyện giữa Tây Hải Tử và Thiên Thần Cơ đi." An Lâm quay đầu nhìn về phía Lam Tiểu Nghê, mặt đầy vẻ bát quái, giục.

Nó không phải một người máy tương tự với NPC gì đó à? Sao lại có thể có thứ cảm xúc này được!?

"Ngay vào lúc Linh Ngư tộc gặp phải cửa ải tồn vong, Thiên Quy tộc vẫn luôn ẩn mình bên ngoài thế sự xuất hiện, hai thế lực lớn của Tây Hải bắt tay, cuối cùng đánh lùi được đại quân của Cổ Thiên Ma Thần."

Trời ạ!

An Lâm giật mình, một nhân ngư đẹp trai đi theo đuổi một con rùa cái màu đen á? Còn vô cùng dốc lòng nữa?

Nói đến đây, Lam Tiểu Nghê như cảm thấy có hơi mất mặt, nghiêng đầu nhìn mấy đám mây, vẻ mặt buồn phiền, như không còn mặt mũi nói tiếp.

"Biểu hiện của Đại Tế Ti tộc Thiên Quy – Thiên Thần Cơ trong trận chiến đó vô cùng choi mắt, để lại ấn tượng sau sắc khó phai trong lòng sinh linh Linh Ngư tộc. Đại Tế Ti tộc của tôi - Tây Hải Tử... Ừm, vừa gặp đã yêu Thiên Thần Cơ, sau này ngài ấy kiên nhẫn theo đuổi, nhưng thất bại, rồi lại theo đuổi, rồi lại thất bại và tiếp tục thất bại..."

"Vậy tôi chọn cái này." An Lâm chỉ quả cầu trắng.

Lam Tiểu Nghê thấy hai mắt An Lâm sáng rực, khuôn mặt đỏ lên, khẽ cất tiếng nói: "Phần tôi biết được không nhiều lắm đâu, tôi cũng chỉ loáng thoáng nghe các tiền bối nhắc sơ qua mà thôi."

"Tại thời kỳ viễn cổ, Tây Hải xuất hiện một vị Ma Thần cực kỳ đáng sợ, tên là Cổ Thiên Ma Thần. Lúc ấy Linh Ngư tộc chúng tôi bị Cổ Thiên Ma Thần đánh cho liên tục rút lui. Phần lớn hải vực của Tây Hải đều trở thành lãnh địa của Cổ Thiên Ma Thần."

"Cuối cùng có một ngày, Cổ Thiên Ma Thần muốn tiêu diệt sạch sẽ Linh Ngư tộc chúng tôi, lúc ấy đại quân của nó thậm chí đã đánh tới cung Hải Tâm. Cổ Thiên Ma Thần thật sự quá mạnh, Đại Tế Ti Tây Hải Tử và tộc trưởng cũng không phải đối thủ của nó."

Lại là một hồi trời đất quay cuồng.

Thế giới này dường như chỉ có duy nhất hai màu sắc, nhưng trong đơn giản lại có cảm giác vắng vẻ xa xôi.

Bốn phía là bầu trời xanh đậm trống trải, vô cùng sạch sẽ, nối liền với mây trắng ở nơi xa xa.

Trước mặt họ là một biển mây trắng trải dài vô tận, đạp lên thì mềm nhũn, giống như bọt biển.

"Linh Ngư tộc và Thiên Quy tộc đều phản đối chuyện này, Linh Ngư tộc cảm thấy Đại Tế Ti anh tuấn như vậy, lại đi cưới một con rùa đen, quả thật không thể đáng sợ hơn, cực kì vô lý. Thiên Quy tộc cũng ghét bỏ Tây Hải Tử, nói gì mà Đại Tế Ti còn không có lấy một cái mai rùa, lấy đâu ra mặt mũi để theo đuổi Thiên Thần Cơ."

"Nhưng mà, Tây Hải Tử vẫn không hề bỏ cuộc..."

"Cũng không biết là thế nào, sau khi Tây Hải Tử theo đuổi không bỏ tận mấy trăm năm, Thiên Thần Cơ đã nhận lời theo đuổi của Tây Hải, nhận lấy tình yêu không được thế tục hiểu cho này."

Lam Tiểu Nghê không nhịn được cười kể tiếp: "Nói thật ra, tôi còn từng tưởng tượng ra hình ảnh lúc Tây Hải Tử và Thiên Thần Cơ kết hôn, chắc chắn là một chuyện thú vị."

An Lâm cũng gật đầu đồng ý, hình ảnh đó chắc chắn rất đẹp...

"Nhưng mà, về sau Cổ Thiên Ma Thần ngóc đầu trở lại, Tây Hải lại nghênh đón trận chiến vô cùng thê thảm. Tiền bối Tây Hải Tử và Thiên Thần Cơ vì muốn giết chết Cổ Thiên Ma Thần một cách triệt để, không tiếc hy sinh tính mạng của mình, cuối cùng cũng giết được Cổ Thiên Ma Thần, vả lại còn biết được một bí mật động trời."

"Đó là bí mật đủ để thay đổi vận mệnh hai tộc, nhưng mà, họ cảm thấy chưa tới lúc để tộc nhân biết về bí mật này, cho nên hai người hợp táng bên nhau dưới đáy biển, để lại hết thảy nêm trong lăng mộ, đợi người hữu duyên tới mở ra những thứ họ để lại."

"Bí mật của cổ mộ này rõ ràng là chuyện nhà của Linh Ngư tộc và Thiên Quy tộc. Tôi không ngờ là Thiên Quy tộc sẽ ký thác toàn bộ hy vọng vào một con người đấy."

Lam Tiểu Nghê nói xong, dùng đôi mắt màu xanh lam nhìn An Lâm chăm chú, trong nét cao ngạo lộ ra sức mạnh vượt trội nhờ ưu thế của chủng tộc.

An Lâm cười nói: "Tôi cũng không ngờ là, Linh Ngư tộc sẽ ký thác hy vọng lên trên người cô đấy. Lam tiểu đệ, không phải tôi xỉa xói gì cô. Nhưng mà ăn ngay nói thật thì, nếu không có tôi, cô chắc chắn sẽ tiêu đời ở trong cái cổ mộ này."

Lam Tiểu Nghê: "..."

Lời này thật khó nghe, nó chọc thủng hoàn toàn vẻ kiêu ngạo của Lam Tiểu Nghê.

"Bùm" một tiếng, cô như quả bóng bị xì hơi, xẹp lép.

An Lâm nhìn mảnh đất trời rỗng tuếch này, mờ mịt.

Đừng nói tới tiểu quái, dù là sinh mệnh thể nhỏ nhất cũng không có, cái gì cũng không có!

Ừm... Có thể theo đuổi một con rùa đen cái suốt mấy trăm năm, đó tuyệt đối là một người mạnh mẽ!

Lần này hai người không cần đi bộ, đổi sang bay.

Không có bất kỳ trở ngại nào, đương nhiên là bay sẽ nhanh hơn.

Trên đường An Lâm thả thần thức ra một lần, dò xét hoàn cảnh bốn phía, nhưng không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt.

Vậy lại càng khiến người ta thấy đau đầu, không có gì lạ, không có năng lượng dị thường, tương đương với không có manh mối.

Họ chỉ có thể như một con ruồi không đầu, chọn đại một hướng nào đó, rồi bay qua.

Mây trắng như tuyết, trời trong vô tận.

Bọn họ cứ bay thế suốt nửa canh giờ, đã bay được hơn chục ngàn dặm.

Kết quả, vẫn không phát hiện ra gì cả!

An Lâm nghe câu chuyện xong, cảm thấy mỹ mãn, tuy rằng vẫn không biết được câu chuyện gì giọt nước mắt, nhưng dù gì cũng đã có cái nhìn đại khái về Tây Hải Tử.

"Đi thôi, Lam tiểu đệ, nhìn xem bảo vật của thế giới này ở nơi nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận