Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1634: Bài tẩy bị bỏ quên trong nhẫn không gian.

Quỷ Đồng Thần Ngạc đã từng ngang dọc một vùng mở rộng đôi cánh, di chuyển trên không trung.

Cả cơ thể dài mười nghìn mét che khuất bầu trời, lớp vảy dày màu đen tuyêt vọng dưới ánh mặt trời, từng trận quý khí quấn quanh người như rồng, phát ra làn sóng kinh khủng đáng sợ.

Cứ tồn tại mạnh mẽ như vậy, bụng bỗng nhiên phồng đỏ lên.

Quỷ Đồng Thần Ngạc lộ vẻ đau khổ, điên cuồng giãy giụa, không có tác dụng gì, lớp vảy cứng rắn của nó bắt đầu nổ tung, tung ra máu thịt màu đen.

Ầm!

Thánh Viêm Chu Tước màu trắng bay thẳng lên trời, chém Quỷ Đồng Thần Ngạc thành hai nửa trong không trung, thánh hỏa vô tận còn đang cháy điên cuồng quanh Thần Ngạc.

Thần Ngạc giãy giụa thảm thiết, quỷ khí màu đen trên người muốn dập tắt thánh hỏa, nhưng thánh hỏa cương nghị, sao những quỷ khí này có thể dập tắt, uy lực không chỉ không yếu đi, mà còn cháy lớn hơn.

Rất nhanh Quỷ Đồng Thần Ngạc bị cháy như than, miếng ngọc trên trán cũng bị vỡ vụn.

Còn chưa ngã xuống, sao cô có thể từ bỏ?

Chín mươi chin thần thú rất mạnh, nhưng chúng không hề ảnh hưởng đến trận chiến bên này, các cường giả Thú tộc hưng phấn, nhưng điều duy nhất không giống trước đó là e rằng chúng có thể vui vẻ đi chết?

Nếu tiếp tục chém như vậy, cô sẽ bị kiệt sức, sau đó sẽ bị quần đấu đến chết?

Đề Na phối hợp với Hàn Y Nữ và Thao Thiết, đánh giết tận cùng Phong Đao Tiên và Xích Dương Tiên.

Tuy nhiên cảnh tượng này đủ để vạn thú thấy sốc, vốn không có bao nhiêu sức răn đe với các thần thú, chúng thấy Hứa Tiểu Lan đột phá vòng vây, tiếp tục rống to đánh về phía Hứa Tiểu Lan.

"Hưởng thụ sự tuyệt vọng cuối cùng đi!"

Cô gái áo xanh và Long Tước đứng trên không trung, thánh hỏa lượn xung quanh, làn khí thanh khiết mờ ảo khiến cô đẹp như thánh nữ, tuyệt diệu.

Từng cường giả Thú tộc chết đi, chúng cũng phát ra tiếng gào thét cuối cùng.

Hứa Tiểu Lan thấy cảnh này, cười lạnh lung, khẽ nghiến răng, tiếp tục sử dụng bí thuật cưỡng ép tăng cao tu vi, tiến hành giết toàn lực...

"Dám nuốt tôi, cũng không tự lượng sức có nuốt nổi hay không." Hứa Tiểu Lan hừ một tiếng.

Núi Thần thú thiên sụp đổ.

"Chết chết chết.. đều phải chết! Ha ha ha...!

Nhưng Hứa Tiểu Lan sẽ không tiếp tục như vậy, cô vừa thấy An Lâm đang liều mạng theo đuổi Ngọc Khung Thiên Tôn, trong lòng cũng ổn định không ít.

Từng cường giả Thú tộc đổ máu, người trước kẻ sau liêp tiếp ngã xuống, người chết trước cũng liều mạng kéo cường giả đội chấp hành thần cảnh xuống chịu tội.

"Ha ha ha... coi như giết được ta thì sao? Chốc nữa mấy người cũng phải xuống cùng ta!

"Ta chờ tổ tiên sẽ ban cho ngươi sự tuyệt vọng vĩnh hằng!"

Thú tộc của Ác Linh Thú Ngục đối với đối thủ mà nói, là kẻ địch vô cùng đáng sợ

Cường giả hóa thần đã chết hơn hai trăm, đại năng phản hư bỏ mạng hai người.

Khí thế cuộc chiến phóng ra, cách xa như vậy, vẫn khiến cô cảm thấy rung chuyển.

Rất nhanh tất cả cưởng giả Thú tộc trên núi Thú thiên thần đều bị giết sạch.

Một đám chấp hành giả thần kính sau lưng cũng đang rướm lệ, không ngừng gật đầu phụ họa.

Đề Na nhíu mày, ra tay lần nữa, lưỡi kiếm như chớp, phối hợp với đại năng thế giới thần cảnh, tiêu diệt mấy đại năng đầu to cao đến ngàn trượng.

"Dưới ánh sáng của nữ thần, coi như chúng tôi có chết, cũng có thể được sống mãi!!"

"Vì nữ thần, chúng tôi có phải đi vào dầu sôi lửa bỏng, chết cũng không từ!"

"Đúng vậy, đúng vậy, nữ thần đại nhân thực sự dịu dàng quá!"

Cuộc chiến này tuy là đội chấp hành thần cảnh ép đối phương, nhưng chiến tổn không dễ lạc quan.

"Nữ thần đại nhân, chúng ta có cần viện trợ cho An Lâm thần sử không?" Một đại năng phản hư Tộc Bạch Vũ bước đến phía sau Đế Na, quỳ xuống hành lễ nói.

Đế Na đảo mắt nói: "Viện trợ thế nào? Để các người đi chết sao?"

Đại năng phản hư Tộc Bạch Vũ nhất thời cảm kích: "Lúc này nữ thần đại nhân vẫn lo lắng cho sự an nguy tính mạng của chúng tôi, thật khiến chúng tôi cảm kích quá!!

Thực sự thú tộc đã chiến đấu quá liều mạng, coi như ở thế xấu họ vẫn không có chút rút lui, hoàn toàn dùng sinh mạng để đánh giết. Cũng chính vì như vậy, đội chấp hành có ưu thế tuyệt đối đã giết chết nhiều cường giả như vậy.

Đế Na cầm kiếm nhìn về phía cuộc chiến xa xa.

Trước mắt, có hơn tám mươi thần thú hợp đạo đang biểu diễn sự kinh khủng của họ với thế gian...

Những Thú tộc cảnh giới phản hư đều như vậy, thần thú hợp đạo đã từng ngang dọc một phương thì sẽ kinh khủng như nào đây?

Đế Na nghe vậy đầu muốn to lên: "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, mấy người vào thế giới tinh linh cầu của tôi dưỡng thương trước đi!"

Các chấp hành giả thần cảnh đều gật đầu nghe lời.

Tiễn được đám cẩu đó, Đế Na lại bắt đầu phiền muộn.

Vào thời khác quan trọng cô không giúp được An Lâm, điều này khiến cô rất thất vọng.

Nơi có Đông Phương Tráng Thực.

Mấy chục thần thú vây quanh Đông Phương Tráng Thực quần đấu, cảnh tượng thực sự hoành tráng.

Năng lượng phóng ra xung kích, như muốn rung chuyển cả bầu trời. Hắn cũng vì nhất thời sơ suất, các thần thú nắm cơ hội trói buộc, lâm vào tuyệt cảnh nguy hiểm nhất.

Một con rồng màu vàng quấn quanh cơ thể Ma Huyết Kỳ Lân. Hai người giống như thần thú thân rắn đúc ra từ trong một khuôn, không ngừng phun băng cực lạnh hạn chế đối phương.

Trên trời thủy mẫu phủ kín màn trời, thò ra vô số xúc tu trên đầu hung thú, vây quanh Ma Huyết Kỳ Lân, tạo thành một hung trận trấn áp tuyệt thế. Một thần cáo chín đuôi tay cầm kiếm, trực tiếp đâm vào thân thể Ma Huyết Kỳ Lân, rơi xuống một ít ma huyết.

Cùng lúc này, thiết chùy kim cương, Thần Tượng dẫm đạp, Thiên Cẩu cắn xe... vô số thần thú chen tới, đều muốn đưa Ma Huyết Kỳ Lân vào chỗ chết!

Tỉnh cảnh của Đông Phương Tráng Thực vô cùng nguy hiểm.

Ở một nơi khác.

An Lâm vẫn đuổi theo Ngọc Khung Thiên Tôn, nhưng vẫn không đuổi được, trong lúc nóng giận đã giết hai thần thú.

"Ngọc Khung Tiểu Nhi, anh không có gan, vừa nãy không phải là còn hận trời hận đất sao? Không phải là trời của ngục ác linh thú sao? Anh chạy cái gì? Cả ngục ác linh thú cũng bị anh làm cho mất mặt rồi!" An Lâm không ngừng hét lớn.

Miệng Ngọc Khung Thiên Tôn không ngừng cong lên, thật muốn chuyển qua đánh một trận với An Lâm.

Nhưng lý trí lại khiến hắn ta dừng ngay ý nghĩ đó lại.

"Hừ... đợi khi cậu kiệt sức rồi, hy vọng cậu còn có thể nói ra những lời như vậy." Ngọc Khung Thiên Tôn cười lạnh lùng, không thèm để ý đến lời chế giễu của An Lâm, tiếp tục chạy trốn.

An Lâm phát hiện chế giễu không có tác dụng, rơi vào trạng thái trầm tư.

Bây giờ trở ngại duy nhất chính là những thần thú không ngừng nhào vào hắn, việc này khiến hắn không thể không phân thần để đối phó với những thần thú đó, nếu hắn chuyên tâm truy đuổi Ngọc Khung Thiên Tôn, không đến năm giây là có thể đuổi được!

Vậy thì có cách gì có thể khiến hắn không dùng quá nhiều sức lực, lại có thể khiến những thần thú đang xông đến hắn tạm thời mất năng lực truy đuổi?

Trong đầu An lâm chợt lóe lên, nghĩ đến đồ vật còn lại trong nhẫn không gian!
Bạn cần đăng nhập để bình luận