Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1990: Trả tiểu đệ của tôi đây

Bóng người ma tôn Lăng Cổ lướt qua trời cao rất nhanh, phấn khích nhìn bóng lưng quần áo trắng trước mặt. Cuối cùng nó cũng có cơ hội kề vai chiến đấu với An Lâm, không ngờ rằng giấc mơ này lại thuận lợi như vậy.

Chân Nguyên Võ Tôn cũng có tâm trạng giống ma tôn Lăng Cổ, cũng là người hâm mộ An Lâm, không chỉ vậy, trước đó hắn còn muốn so tài tỉ võ với An Lâm, nhưng suy nghĩ này đã biến mất không còn tăm hơi khi nghe tin "An Lâm và Thiên Thần Đất Đai 5-5".

Hắn cũng không muốn bị An Lâm không cẩn thận đánh chết lúc tỉ thí đâu.

Lam Tiên Dương cũng rất phấn khích, nhưng điều ông hưng phấn không giống hai người bên cạnh.

An Lâm lại thật sự thật dũng cảm quên mình đi cứu Lam Tiểu Nghê, chắc chắn quan hệ của hai người bọn họ rất không bình thường nhỉ? Nếu không tại sao khi biết rõ ở Tây Thiên Môn có rất nhiều thiên thần và thiên thần chí cao mà vẫn đồng ý vượt nguy hiểm đi cứu chứ? Quan hệ của An Lâm và Lam Tiểu Nghê tiến triển đến mức nào rồi?

Lam Tiên Dương cảm thấy trên thế giới này, không có ai xứng với con gái ưu tú của ông cả.

Trừ An Lâm.

Cho nên bây giờ ông càng phấn khởi hơn, ánh mắt nhìn An Lâm cũng dịu dàng hẳn đi, càng nhìn càng thuận mắt.

Phía trước Thiên Môn, có một đám Thiên Nhân Tộc đông đúc đã di chuyển một cái thuyền thủy tinh thuần trắng khổng lồ, giống như đang di chuyển pháo đài phòng ngự, lại có chút giống như thuyền cứu nạn mang theo hy vọng và tương lai trong truyền thuyết.

"Chuẩn bị đón địch!!"

Đây là lần đầu tiên hắn đến đây, thế giới này bị lộn ngược, nhưng hắn luôn cảm thấy đây không phải là không tuân theo lẽ thường, ngược lại ẩn chứa đạo lí trời đất, mơ hồ hình thành vòng tuần hoàn nào đó với đại lục Thái Sơ.

"Có địch tấn công! Địch tấn công tới!!"

"Chúng ta đã đến cuối Tây Hải, cảnh thiên không..." Lam Tiên Dương trầm ngâm nói.

"Ta đến đón Lam Tiểu Nghê, tốt nhất các người mau giao cô ấy nguyên vẹn ra đây, không đừng trách ta dưới cơn nóng giận, đạp bằng toàn bộ Tây Thiên Môn!!" An Lâm vừa mở miệng mà giống như là thiên thần tức giận, khiến trời đất phải rung lên.

Tốc độ di chuyển của bọn họ rất nhanh, không lâu sau đã cảm giác được trời đất đảo ngược.

"Nguy hiểm cấp cao nhất, là An Lâm tới!!"

"Đây chính là cảnh thiên không?" An Lâm tò mò nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Phía dưới bọn họ vốn là đại dương, bây giờ lại trở thành bầu trời trong suốt như gương sáng, còn có thể thấy được nhiều đám mây trắng bồng bềnh dưới chân, bầu trời biến thành đại dương mênh mông cuồn cuộn.

Thần thức của An Lâm đảo qua, phát hiện có hơn sáu mươi triệu Thiên Nhân Tộc ở phía trước, số lượng nhiều đến bất ngờ, còn nhiều hơn đội quân được điều động trước đó không ít...

Nhưng bọn họ vẫn là dáng vẻ thấy chết không sờn.

Có thể thấy được Thiên Môn cực kì nguy nga, đứng nghiêm ở cuối cảnh thiên không.

"Lam Tiểu Nghê là đồ của Thiên Thần Hải Dương, ngươi muốn cứu cô ta, nhất định chính là mộng tưởng hão huyền!"

Còi báo động vang lên trên chiếc thuyền khổng lồ đang chuyển động phía xa, từng Thiên Nhân Tộc xếp hàng bày trận như gặp kẻ địch lớn, mấy triệu Thiên Nhân Tộc bay ra khỏi cái thuyền, tỏa ra thánh quang nối liền với nhau, hợp thành một đại trận khổng lồ để đón địch.

Đám Thiên Nhân Tộc đều bị những lời này dọa sợ.

Đám nguyên soái Thiên Nhân Tộc cửa tiếp tục giễu cợt cười to.

Đám cao thủ Thiên Nhân Tộc rối rít gào to, trên mặt là vẻ không thèm quan tâm.

An Lâm nghe vậy thì cười lạnh: "Thật sự cho là ta không tra được các ngươi giấu Lam tiểu đệ ở đâu sao? Cũng quá coi thường An mỗ ta rồi đó..."

"Cho dù chúng ta phải chết, cũng sẽ không nói cho ngươi biết!!"

Có lẽ người khác không tìm được, nhưng An Lâm có thuật pháp thôi diễn nghịch thiên!

"Ngươi vĩnh viễn cũng không biết cô ta ở đâu, vĩnh viễn không cứu được cô ta!"

"Chỗ của Lam tiểu đệ..."

Mỗi một quỹ tích năng lượng rời rạc, mỗi một quỹ tích chuyển động của phân tử nước đại dương, quỹ tích vạn vật trong trời đất ảnh hưởng lẫn nhau, nhớ lại nhân quả, thôi diễn sự thật quá khứ, đào lên tất cả những đầu mối có thể dùng.

Tất cả manh mối trong trời đất bắt đầu tràn vào trong đầu hắn.

"Dù sao chúng ta cũng không biết..."

"Thiên thần và thiên thần chí cao đều không ở đây, chắc bọn họ đang tìm một nơi nào đó để tiến hành nghi thức tà ác đúng không? Nếu ta đã tới Tây Thiên Môn, dĩ nhiên sẽ có cách nghĩ tìm được chỗ đó..."

Hai đồng tử của hắn đột nhiên không màu không hình, bắt đầu chiếu ngược vạn vật trời đất, vô hình chập chờn sau đó khuếch trương hơn mười ngàn trong, cảm giác chung quanh hết thảy.

Phát động thần diễn thuật!!

Lam Tiên Dương cầm ra một cái ngọc bội cảm ứng huyết mạch, cau mày nói: "Tôi không cảm giác được Lam Tiểu Nghê ở đâu, bị một sức mạnh khó có thể tưởng tượng được ngăn cản việc liên lạc..."

"Lam Tiểu Nghê chết chắc rồi!"

"Đừng có nằm mơ nữa, bây giờ các ngươi trốn vẫn còn kịp, nếu không Thiên Thần Hải Dương đại nhân trở về, không ai trong số các ngươi chạy được đâu!"

"Ha ha ha... Thiên Thần Hải Dương đại nhân đã tự mình ra tay, các ngươi sao xứng để biết Lam Tiểu Nghê bị giấu ở chỗ nào?"

An Lâm đột nhiên nhìn hướng đông bắc, ánh mắt vô sắc vô hình biến thành con ngươi trắng đen rõ ràng lần nữa: "Ở cái hướng kia!"

An Lâm và ba vị siêu cấp đại năng Hợp Đạo sau lưng trực tiếp bay về hướng hướng đông bắc, không thèm để ý đến đại quân Thiên Nhân Tộc trước mắt.

Đám Thiên Nhân Tộc đứng trên cái thuyền khổng lồ trố mắt nhìn nhau.

"Chẳng lẽ... An Lâm thật sự đã phát hiện ra Lam Tiểu Nghê bị giấu ở đâu rồi?"

Giá đánh mặt tới cũng quá nhanh chứ?

"Chúng ta có nên đuổi theo hay không?"

"Đuổi theo làm gì? Đưa đầu đến sao?"

"Dựa vào Tây Hải Thiên Chu, chúng ta còn có sức đánh một trận với An Lâm, nhưng bây giờ là bảo vệ Tây Thiên Môn quan trọng, cho dù An Lâm tìm được Thiên Thần Hải Dương đại nhân thì cũng không cần hoảng sợ, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Thiên Thần Hải Dương đại nhân."

Một nguyên soái Thiên Nhân Tộc cường đại lên tiếng, đám Thiên Nhân Tộc cũng nghe theo, tiếp tục trú đóng ở Tây Thiên Môn. Trong đầu họ nghĩ cũng đúng, Thiên Thần Hải Dương vô địch như vậy, bọn họ sợ gì chứ?

Lúc này, phía đông đại lục Thái Sơ.

Liên quân Cửu Châu từ khi toàn thắng lần trước, lại có thêm ba trận chiến long trời lở đất với đại quân Thiên Nhân Tộc phía Đông, trên căn bản là một ngày đánh một trận, khiến toàn bộ phía đông thành cối xay máu thịt lớn, trong phạm vi mấy trăm ngàn đều là đất khô cằn.

Nhưng mà, điều đáng để vui vẻ chính là, lần nào liên quân Cửu Châu cũng thắng lớn mà về.

Binh lực của liên quân Cửu Châu biến hóa từ hơn chín chục nghìn biến thành tám chục nghìn, tám chục nghìn biến thành hơn bảy chục nghìn, hơn bảy chục nghìn biến thành hơn sáu chục nghìn.

Binh lực của đại quân Thiên Nhân Tộc biến hóa từ tám chục nghìn biến thành sáu chục nghìn, sáu mươi triệu biến thành bốn chục nghìn, bốn chục nghìn biến thành mười triệu...

Theo số người mất đi, tổn thất của bọn họ kịch liệt gia tăng, bây giờ binh lực đã hoàn toàn không đủ.

Sau khi liên quân Cửu Châu phấn khích thì lại thấy kì quái khó hiểu.

Thiên Nhân Tộc điên rồi sao, hợp lại cùng bọn họ như vậy, không cần quyết chiến, chỉ cần một ngày nữa, đại quân Thiên Nhân Tộc ở phía đông sẽ bị bọn họ cho tiêu diệt toàn bộ!!

Đông Thiên Môn.

Trong màn sáng, cô gái ánh sáng cầm cục đất cười tủm tỉm nói: "Kế hoạch tiến triển rất thuận lợi, chúng ta tiêu hao bốn triệu binh lực phe địch, ngày mai lại để cho còn dư lại mười triệu đại quân Thiên Nhân Tộc tự sát tập kích, tiêu hao mười triệu binh lực của phe địch, như vậy binh lực liên quân Cửu Châu sẽ giảm được hơn nửa rồi."

Giọng nói của Thiên Thần Đất Đai truyền tới: "Ha ha ha... đại quân một tỉ Thiên Nhân Tộc ở Tây Hải cũng bắt đầu nở trứng rồi, không đến một tháng, đại quân Thiên Nhân Tộc hoàn chỉnh sẽ xuất hiện ở Tây Hải. Đến lúc đó, còn có quân đội gì có thể chống đở được đại quân một tỉ Thiên Nhân Tộc chứ? Thật mong đợi ngày hôm đó đến mà, nhất định những Nhân Tộc kia sẽ vô cùng tuyệt vọng nhỉ?"

Cô gái ánh sáng khẽ gật đầu: "Tuyệt vọng cũng tốt mà thống khổ cũng được, đều không phải là điều mà ta quan tâm. Chẳng qua là cuối cùng ngày diệt toàn bộ Nhân Tộc đã tới, ta rất mong đợi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận