Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 725: Ba phút sinh tử

Trên đầu Ma Anh đột nhiên xuất hiện vòng sáng bảy màu, tỏa ra ánh sáng thần thánh vô tận.

Đồng tử của An Lâm co lại, có chút hồi hộp mà nói: "Đây là sức mạnh của Thần Đạo?!"

Sức mạnh của Thần Đạo là chạm tới mép của Hợp Đạo hoặc là đại năng Hợp Đạo mới có thể phát huy sức mạnh, thế mà Ma Anh trước mặt này lại có thể phát huy loại sức mạnh này!

"Không đúng... Sức mạnh này hình như có thiếu sót..."

Dù sao An Lâm cũng là người từng đánh thắng đại năng tốp đầu như Hình Thiên, Lạp Đăng, Tử Vi,..., đối với sức mạnh cao thâm khủng bố này thì có sự thông hiểu nhất định, cũng bởi vì vậy hắn luôn cảm giác sức mạnh Thần Đạo mà Ma Anh sử dụng có một sự thiếu sót nào đó.

Nhưng cho dù là có thiếu sót, thì sức mạnh kia cũng không phải loại sức mạnh mà đại năng Phản Hư bình thường có thể so sánh.

Tay Ma Anh cầm cây giáo dài màu đen, khẽ run lên, không gian phong trấn của Hoả Man Kim Hổ liền vỡ vụn.

"Gầm!" Lúc này đây, chiếc móng sắc bén của Hỏa Man Kim Hổ đã vồ về hướng Ma Anh.

Toàn thân An Lâm lập tức sởn gai ốc, cảm nhận được một luồng áp lực không thể hình dung.

Phong Linh Nhị Trùng!

Đòn tấn công khắc kim trị giá hai trăm nghìn linh thạch, không có tác dụng!

Thuật Thần Giám!

Bởi vì cơ thể Hỏa Man Kim Hổ lại đột nhiên bị phanh ra thành hai nửa, cơ thể bắt đầu tiêu tan trong không trung.

An Lâm cũng vui vẻ đứng đối đầu với nó, có bản lĩnh thì mày đối đầu với tao ba phút đi!

Ma Anh vỗ đôi cánh của mình, cơ thể càng trong nháy mắt chớp hiện phía sau Hỏa Man Kim Hổ.

Hai mắt An Lâm trở nên trắng lóa như tuyết, cùng lúc đó đôi cánh màu trắng phía sau do gió lốc tạo thành xuất hiện. Bất kể như thế nào, hai loại năng lực cơ bản này nhất định sẽ kéo dài trên ba phút, nếu không thì chút nữa hắn chết như thế nào cũng không hề hay biết.

Cùng lúc tránh né đòn tấn công, Ma Anh đã đánh lại, hơn nữa tốc độ nhanh đến mức ngay cả An Lâm cũng không phát hiện ra...

An Lâm nghĩ rằng Ma Anh đang tránh né đòn công kích của Hỏa Man Kim Hổ, thế nhưng trong chớp mắt, hắn bắt đầu trợn mắt ngoác mồm.

Hắn cảm thấy ánh mắt Ma Anh đang nhìn mình giống như nhìn một kẻ đã chết.

Âm thanh ong ong vang lên một cách réo rắt, phía sau Ma Anh đột nhiên xuất hiện hai con ngươi to lớn màu đỏ như máu.

Ma Anh chuyển ánh mắt xanh biếc về hướng An Lâm, nở nụ cười quỷ dị: "Rít! Rít! Rít?"

Hai con ngươi này ẩn chứa sự sa ngã tột cùng, hung ác, giết hại, hoảng sợ, chết chóc... Một khoảng thế giới màu đỏ như máu đột nhiên xuất hiện trước mắt, khiến cho đầu An Lâm ong ong choáng váng.

Ồ, bây giờ thời gian chỉ còn hai phút rưỡi, Ma Anh dường như cũng không vội mà ra tay.

"Ongg..."

Nhưng mà An Lâm cứ kêu như vậy trong một phút, kết quả vẫn không có chuyện gì khác xảy ra.

An Lâm ôm đầu kêu lớn, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Nó lặng lẽ xóa bỏ thuật Thần Hồn, kết quả phát hiện An Lâm vẫn đang kêu thảm thiết.

An Lâm ngàn vạn lần không ngờ rằng Ma Anh lại chọn cách tấn công này, nếu như thần chí yếu ớt, e rằng trong nháy mắt đã bị sự tấn công này làm cho hồn bay phách tán.

Một loại cảm giác bị biến thành trò đùa ngu ngốc dâng lên trong lòng nó, khiến cho nó nổi giận, vòng ánh sáng bảy màu trên đầu chuyển động nhanh chóng, uy thế bùng nổ làm cho cả không gian đều chấn động: "Rít! Rít! Rít!"

Đây là... tấn công thần chí!

Ầm!

Chiến thần lục kiếm chiêu thức thứ tư, Táng Kiếm!

Trong lúc đó, An Lâm lấy ra một thanh linh kiếm cấp cao một lần nữa, kiếm Cửu Long Tỏa Tiên!

Nhưng mà đáng tiếc, thần chí của An Lâm cho dù ở trong đại năng Phản Hư cũng là tầng lớp đứng đầu.

"A a... A!" An Lâm ôm đầu hét lớn, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

"A... Hả?" Ánh mắt của hắn liếc nhìn Ma Anh thì phát hiện hai con mắt màu đỏ như máu đã không còn nữa, tiếng gào thét im bặt, sắc mặt có chút lúng túng.

Sắc mặt của Ma Anh u ám đến mức sắp khóc, sau đó, vẻ mặt bắt đầu dần dần dữ tợn.

Ma Anh đắc ý cười, dường như vô cùng thưởng thức vẻ mặt này của An Lâm: "Rít! Rít! Rít!"

Nụ cười trên mặt Ma Anh dần dần biến mất, lộ ra vẻ mặt hoang mang: "Rít rít rít?"

Dù là ai la hét trong một phút, cũng sẽ mệt đến mức mất hơi.

"A a... A!" Hai tay An Lâm ôm đầu, liên tục kêu to, la hét đến mức không thở nổi.

Kiếm Cửu Long Tỏa Tiên vỡ nát, mảnh vỡ mang ánh sáng rực rỡ lấp lánh đến chói mắt trong hư không giống như vảy rồng.

Đây là chiêu thức trị giá năm trăm nghìn viên linh thạch.

Chịu đựng, còn một phút rưỡi nữa thôi!

An Lâm đang chuẩn bị kích phát toàn bộ sức mạnh của kiếm Cửu Long Tỏa Tiên thì một bóng đen đã vọt tới trước mặt hắn, trên mặt còn mang nụ cười dữ tợn: "Rít!"

Thuật Giám Thần của An Lâm đã khởi động, tất cả các giác quan tập trung cao độ, đối với bất cứ thứ gì cũng giống như là đang xem pha quay chậm, cũng chính là hiệu ứng quay chậm mà người trái đất thường nói.

Nhưng ngay cả như vậy, tốc độ của Ma Anh ở trong mắt hắn vẫn nhanh đến mức khó mà tin nổi.

Cây giáo dài màu đen xuyên thủng hư không, lóe lên như ánh chớp.

An Lâm sử dụng tất cả sức mạnh để tránh né, nhưng chỉ có thể khiến cho cơ thể nghiêng đi một chút, sau đó cây giáo dài xuyên qua bả vai của hắn.

"Xì xì!" Máu tươi bắn mạnh, cơ thể An Lâm giống như một đường kiếm bay, rơi ầm ầm xuống đất.

Hiện tại cũng chỉ có Táng Kiếm của linh khí cấp cao, mới có thể có một chút hiệu quả đối với Ma Anh.

An Lâm lại lần nữa lấy ra một thanh linh khí cấp cao, kiếm Bắc Quỳnh Lưu Tinh.

Nhất định phải kiên trì một phút cuối cùng này.

Trong lòng An Lâm tính toán thời gian một chút, còn có một phút!

Sức mạnh trấn áp đáng sợ, thậm chí còn đè lõm cả mặt đất có bề mặt kim loại kỳ lạ xuống, Ma Anh phờ phạc đồng thời cơ thể có chút mập bị sức mạnh của đại trận trấn áp đến mức vặn vẹo biến hình.

Chín con Hắc Long từ trên trời giáng xuống, nhào về phía Ma Anh, dùng thân rồng màu đen tạo thành một trận pháp huyền diệu phức tạp, đại trận Cửu Long Tỏa Tiên! Mưa gió sấm chớp lúc này cũng xuất hiện, cuộn trào mãnh liệt xông về phía Ma Anh, liên tục tấn công cơ thể Ma Anh.

Năng lượng này ẩn chứa uy năng phân giải tất cả những vật chất thành hạt siêu nhỏ, là pháo tiêu diệt công nghệ cao!

Ầm ầm!

Ma Anh bị nổ bay rồi.

Thân thể trắng mập lăn xuống mặt đất, cái yếm rách rồi, cái bụng thì đang bốc khói.

Một người máy màu bạc đưa hai tay về phía Ma Anh, lòng bàn tay vẫn bốc khói, khóe miệng vẫn đang chảy dầu máy.

An Lâm mang sắc mặt vui vẻ: "Đạt Tam, khá lắm!"

Quả nhiên, đội viên mới này vô cùng đáng tin, đáng tin hơn Đông Quách nhiều, lại còn cứu hắn một mạng trong lúc nguy hiểm!

Hắn lập tức đứng lên, nắm chặt tay lại, Cửu Long Tỏa Tiên, tấn công!

"Gầm!"

Cây giáo dài màu đen lại muốn xuyên thủng lần nữa, một luồng năng lượng khủng bố màu vàng dâng lên từ xa, soi sáng cả vùng không gian thành một màu vàng.

Trong lòng An Lâm không khỏi hiện lên một nỗi tuyệt vọng.

Ví dụ như bây giờ, kiếm đều vỡ vụn hết rồi, còn chưa kịp sử dụng nguồn sức mạnh kia, người khác đã đè hắn xuống đất chuẩn bị giết chết hắn rồi, thế này còn đánh thế nào nữa?

Đối mặt với sức mạnh và tốc độ tuyệt đối, An Lâm muốn ra chiêu, cảm giác cũng là một hy vọng xa vời.

Ma Anh rút cây giáo ra, nở nụ cười rít rít, muốn xuyên vào đầu An Lâm.

Cảm giác xé rách của thân thể lan khắp toàn thân, hắn luôn cảm giác cơ thể Chiến Thần của mình, không hề có tác dụng với cây giáo dài của Ma Anh.

Khắc kim không thể dừng, bằng không nếu như ngay cả mạng mất rồi, thì ngay cả cơ hội khắc kim cũng không tồn tại.

Chiêu thức năm trăm nghìn viên linh thạch không được, như vậy sẽ phải thêm năm trăm nghìn!

Một triệu tao xem mày có sợ hay không?

Lúc này đây toàn thân An Lâm đều tản ra ánh hào quang cường hào, mắt nhìn về phía Ma Anh đang bị nhốt bên trong đại trận.

Chiến thần lục kiếm chiêu thức thứ tư, Táng Kiếm!

Ầm!

Kiếm Bắc Quỳnh Lưu Tinh vỡ vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận