Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1565: Vú em mạnh nhất đại lục Thái Sơ

Lạp Phỉ Nhĩ nhìn rõ sự mờ ám của hai người ở trong mắt, hé miệng cười một tiếng, cảm thấy thật thú vị, nhưng cũng biết ý dời ánh mắt khỏi người An Lâm, chăm chú bố trí đại trận chữa thương.

Đại trận chữa thương được mở ra.

Lực lượng chữa trị khổng lồ từ trong đại trận tràn vào trong cơ thể An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

An Lâm có thể cảm nhận được một luồng lực lượng rất ấm áp, từ ngoài lớp da, chậm rãi tan ra vào trong cơ thể, như mưa thuận gió hoà, mềm mại, nhè nhẹ ôn hòa, tràn ngập sự sống.

Tựa như bàn tay của tình nhân, dịu dàng vuốt ve toàn thân, bất kể là nội tạng bị thương, hay là kinh mạch và xương cốt gãy lìa, thậm chí là thần hồn đã cực kỳ uể oải, cũng được tu bổ và bồi dưỡng rất tối.

Thậm chí An Lâm còn thoải mái đến mức khẽ rên rỉ, mỏi mệt và thống khổ lúc trước đều tiêu tán sạch trơn, toàn thân buông lỏng, rất muốn ngủ một giấc.

Hắn thử qua tiên khí trị liệu thương thế, cũng đã thử dùng tiên đan trị liệu thương thế, càng đã thử các loại thuật pháp trị liệu để chữa trị thương thế, nhưng vẫn không làm cho người ta thoải mái giống như bây giờ!

Hơn nữa tốc độ trị liệu, cũng rất là nhanh, nhanh nhất mà hắn từng thấy! Thậm chí ngay cả công pháp Thanh Mộc Trường Sinh cũng loáng thoáng cùng hô ứng với luồng lực lượng trị liệu này, tăng lên uy năng trên diện rộng.

Lạp Phỉ Nhĩ sẽ cho bạn biết cái gì gọi là hưởng thụ!

Ở nào đó trong khoảnh khắc nào đó, thậm chí An Lâm có ý định tự mình chém mình một nhát, sau đó lại đi tìm Đại Thiên Sứ Lạp Phỉ Nhĩ hỗ trợ trị liệu.

Bây giờ có thể nói là An Lâm và Hứa Tiểu Lan đang được bác sĩ trị liệu cao cấp nhất đại lục Thái Sơ chữa trị cho.

Ngoại hình cực đẹp, trị liệu cực giỏi, quá trình còn cực kỳ thoải mái!

Tu sĩ chủ tu hệ chữa trị cực kỳ hi hữu.

Chỉ là hắn là vì tinh thần vui vẻ, còn An Lâm lại là vì thân thể thoải mái...

"Đây chính là năng lực chữa trị Thần Đạo sao? Thật là lợi hại." Hứa Tiểu Lan cũng tỏ vẻ hưởng thụ, hai gò má đỏ bừng.

Hắn thầm thấy kinh ngạc, sao lại cảm thấy cái ý nghĩ này quen thuộc thế nhỉ?

Lĩnh ngộ lực lượng Thần Đạo thông qua hệ chữa trị, cả đại lục Thái Sơ vô biên vô hạn, cũng không tìm được mấy người. Mà thành công Hợp Đạo thông qua hệ chữa trị Thần Đạo, cùng thiên địa cộng minh, được đại đạo của thiên địa công nhận, cả đại lục Thái Sơ, chỉ có một mình đại Thiên Sứ Lạp Phỉ Nhĩ Đại mà thôi!

Cô cảm giác bởi vì mình sử dụng bí pháp bạo thể mà thân thể tiêu hao quá độ, thì vào lúc này di chứng cũng được giảm bớt rất nhiều.

An Lâm nhìn đại mỹ nữ đứng ở bên rìa đại trận, nhắm chặt hai mắt, tay ngọc thon dài kết ấn, sáu cánh mở rộng hết mức. Gió mát bỗng nhiên phất quá, hai chân thon dài cân xứng trắng tuyết như ẩn như hiện dưới áo bào Thiên Sứ, sợi tóc màu vàng tỏa sáng dưới ánh trời chiều. Cô cứ thể độc lập với thế gian, điềm tĩnh thanh nhã, thánh huy lượn lờ, đẹp tựa như một bức họa, thật là làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Phải biết rằng, lúc trước hắn bị Thiên Thần Lâm Ngọc triệt để phá hết thân thể đó!

Ngã bệnh nằm viện, tiếp nhận trị liệu rất khổ sở ư?

Vú em mạnh nhất đại lục Thái Sơ, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Đúng rồi! Lúc ấy Đông Phương Tráng Thực tìm cơ hội tiếp xúc với Đông Phương Mộng Khiết, không phải là dùng loại phương pháp này sao?

Rất nhanh, An Lâm cũng cảm giác được thân thể của mình đã có thể cử động, thậm chí còn có thể thay đổi một phần lực lượng rồi.

Lạp Phỉ Nhĩ là do cảm thấy vui vẻ, nếu như Hứa Tiểu Lan và An Lâm có thể nhanh chóng khôi phục thương thế, tham gia vào chiến trường, như vậy hi vọng chiến thắng của lần chiến đấu này có thể đề cao thêm mấy phần.

Không nói tới An Lâm, coi như là Hứa Tiểu Lan, nhìn thấy cũng tim đập thình thịch.

Thiên đạo vô hình, vạn vật thế gian là thiên, Hỗn Độn hư vô là thiên, đạo pháp bao quát hết thảy.

Nụ cười có thể khiến cho người ta buông lỏng, hơn nữa còn có thể làm cho người ta cảm thấy tâm trạng vui vẻ.

Trốn!

Lạp Phỉ Nhĩ mở ra con ngươi xanh thẳm như bảo thạch, thấy An Lâm và Hứa Tiểu Lan đã có thể tự do hoạt động, hơn nữa ngồi xuống ở một bên phối hợp chữa thương, liền khẽ nở nụ cười, rất làm cho người ta thoải mái, rất ấm áp.

Cô đang muốn chạy về phía An Lâm, thì trên đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn!

Nguy hiểm phía sau, làm cho cô sởn hết gai ốc!

Nhất định phải trốn!!!

Đặc biệt là nụ cười này còn là từ một người xinh đẹp, thậm chí còn có thể chữa khỏi thương thế một cách đầy thoải mái như Lạp Phỉ Nhĩ, uy lực kia có thể nói là bị nhân lên vô số lần.

Đại địa vô cùng vô tận, bất kỳ một chỗ nào, cũng có trời che phủ!

Cảm giác nguy hiểm cực kì khủng bố, nảy lên trong lòng Lạp Phỉ Nhĩ.

Thân là thầy thuốc đệ nhất đại lục Thái Sơ, hiển nhiên cô hết sức hiểu rõ và quen thuộc đối với tử vong, có thể nói là một đường chiến đấu và tử vong cho tới hôm nay. Mà ở tốc độ ánh sáng này, hiển nhiên cô cũng biết, lúc này cô cách tử vong gần đến mức nào!

Cô sống lâu như thế rồi, căn bản là chưa từng thấy ai có nụ cười đẹp như thế!

Phía sau có bóng ma hiện lên!

Trong lúc bất chợt.

Cô dây dưa kéo dài, rồi định thay đổi sách lược trị liệu.

Sự vật vô cùng sắc bén nào đó, lấy tốc độ không thể tin nổi, xẹt qua cổ của cô, xuyên qua da thịt trắng nõn của cô, xuyên qua máu thịt nóng hổi của cô, xuyên qua xương cốt cứng như kim thạch của cô...

Lạp Phỉ Nhĩ thấy một thân thể mỹ lệ vô lực rơi xuống mặt đất, sáu cánh thu lại, từng chiếc lông vũ bay trong khoảng không bị máu tươi nhuộm đỏ, đặc biệt yêu dị dưới vòm trời huyết sắc.

Mấu chốt là, thân thể kia, không đầu.

"Ặc?" Giọng nói khàn khàn phát ra từ trong cổ họng cô, mở to hai cái đồng tử màu lam.

Tóc của cô như bị nắm lấy, treo ở giữa không trung.

Sức sống mạnh mẽ đến cực điểm, làm cho cô vẫn còn giữ được ý thức.

Hình như Lạp Phỉ Nhĩ ý thức được điều gì, đặc biệt là khi cô thấy dáng vẻ hai người đối diện cũng khiếp sợ, hoảng hốt, tức giận, cô liền biết là cái gì...

Thì ra là cô bị giết...

Thời điểm cô quyết định tham dự cuộc chiến này, cô cũng biết, lần chiến tranh này không thể nào không có người chết. Suy cho cùng bọn họ phải đánh một trận tử chiến với Thiên Nhân tộc, là trận chiến đấu kịch liệt nhất trong mấy chục năm qua, có đại năng siêu cấp cấp bậc Hợp Đạo ngã xuống, là chuyện cực kỳ bình thường.

Chẳng qua là, cô không nghĩ tới, đại năng siêu cấp ngã xuống đầu tiên lại là cô... là một nhân viên hậu cần đặc biệt chịu trách nhiệm trị liệu cho người bị thương...

An Lâm trừng lớn hai mắt, đầu óc trống rỗng, cảnh tượng phát sinh trước mắt đã đánh thẳng vào trong tâm thần của hắn!

Phía sau Lạp Phỉ Nhĩ, có một sinh vật hình người khoác áo choàng màu đen, toàn thân hơi mờ ảo có màu ố vàng. Một tay nó nắm chặt lưỡi dao méo mó máu màu đỏ, một tay túm tóc nhấc đầu Lạp Phỉ Nhĩ, xách lên giữa không trung.

Trên mặt Lạp Phỉ Nhĩ tràn đầy vẻ kinh ngạc và mờ mịt, tại vết cắt vẫn còn đang không ngừng chảy ra máu tươi.

Tí tách, tí tách, tí tách...

Cô gái lúc này còn đang vừa nói vừa nở nụ nụ cười ấm áp, lúc này vẻ mặt đã bắt đầu ngưng đọng lại, hai cái đồng tử mất đi linh tính, tựa như một con búp bê vô hồn.

Sinh vật hình người màu vàng ố, nhấc đầu Lạp Phỉ Nhĩ, nhếch miệng cười một tiếng, giống như đang cầm một món chiến lợi phẩm rất vẻ vang. Vòm trời huyết sắc, hòa cùng máu tươi nhỏ xuống từ đầu của cô gái, giống như một khúc nhạc tuyệt vọng.

An Lâm thấy được thần hoàn trên đầu sinh vật hình người, thần huy màu xanh vàng khiêm tốn nội liễm, như có như không, lại hết sức làm người ta sợ hãi.

Lạp Phỉ Nhĩ thấy An Lâm và Hứa Tiểu Lan tức giận đứng lên.

Vòm trời huyết sắc, lại dần dần nuốt hết thân thể hai người, phạm vi nhìn của cô chỉ có một mảnh máu đỏ, sau đó rơi vào hắc ám vĩnh hằng, hoàn toàn không có ý thức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận