Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 741: Trận đánh nghìn tay

Sức mạnh của mười cánh tay phát động, sức mạnh sánh ngang với lực tấn công của mười tên đại năng Phản Hư bình thường.

Bạch Lăng, Tô Văn Quân, Long Quỳ, Phi Anh, Đoạn Hồn Tử, năm người dồn hết toàn lực, cuối cùng là ngăn cản lực công kích khủng bố đó, thế nhưng sắc mặt của bọn họ không ổn chút nào, bởi vì đó chỉ là sức mạnh của mười cánh tay!!

Sức mạnh của mười cánh tay, bọn họ tốn sức như vậy, một nghìn cánh tay đồng thời công kích sẽ có cảnh tượng ra sao đây? Mọi người sẽ bị nổ tung đến mức ngay cả mảnh vụn cũng không sót lại!!

Ở mép lá chắn kim quang nào đó, có bốn bóng người đang núp một cách cẩn thận, sợ bị Tôn Ma Thần đó phát hiện.

"Hí... Tên ngu ngốc đó hack hả? Một nghìn cách tay, thật sự phải gác lại tất cả rồi, cho dù chúng ta chạy xa như thế rồi, cũng phải chơi cho xong chứ?" Liễu Thiên Huyễn nói có chút lo âu.

"Vậy chúng ta có cần triển khai một số pháp thuật phòng thủ trước hay không?" Tô Thiển Vân nhỏ giọng nói, giống như một con mèo đang bị hoảng sợ, chỉ sợ quấy nhiễu đến tên ngu ngốc phía xa xa.

Đông Quách đứng lên phía trước, nói với vẻ phong độ khoan thai: "Yên tâm đi, công chúa Vân Nhạc, có tôi ở đây, cô sẽ không phải chịu một chút thương tổn nào!"

"Ha ha." Tô Thiển Vân hiếm khi lộ ra vẻ kiêu ngạo giống như nữ thần, "Câu nói này nghe quen quá."

Bạch Lăng và đám người Tô Văn Quân mang theo vẻ mặt nghiêm nghị, bắt đầu dồn dập chuẩn bị pháp thuật chống lại.

"Phép thuật phong ấn của An Lâm tiểu ca vẫn chưa được sao?" Đôi mắt xinh đẹp của Phi Anh tiên tử chuyển hướng sang An Lâm, kết quả nhìn thấy An Lâm đang trốn sau khối gạch màu đen, vừa núp vừa run lẩy bẩy.

Phía xa xa chỗ ba người một chó, bóng người của Tam Thánh Quỷ Thần lại xuất hiện.

"Lần này là sức mạnh của trăm cánh tay, cũng không biết có thể kháng cự hay không." Tô Văn Quân nở nụ cười cay đắng.

Đông Quách nghe thấy vậy thì đành phải che ngực lại.

Đoạn Hồn Tử và Tô Văn Quân cũng phát hiện ra tình huống khác thường của An Lâm, vẻ mặt tái nhợt đi đôi chút.

Khóe miệng Đông Quách hơi co lại, có chút lúng túng.

Phi Anh tiên tử mặt xám lại như tro tàn!

Kiểu nói vừa đau lòng vừa tấn công dữ dội này, khiến cho hắn hoàn toàn không có hứng thú nói chuyện, đành phải chuyên tâm canh giữ ở phía trước, trong tận đáy lòng thầm mắng "miệng chó không thể khạc ra ngà voi".

"Không cần lo lắng, bây giờ Đông Quách là em trai của anh An, nếu như anh ta không hết lòng bảo vệ mọi người, thì sau này anh An sẽ xử anh ta tới tấp! Gâu!" Đại Bạch ở bên cạnh nói nói hùa theo.

Hết cách rồi, bao vây ở đây, trốn lại không thể trốn, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ từng chút một, pháp thuật thần thông vừa nhìn qua cũng làm người ta đầu óc tê dại.

Mọi người không còn lựa chọn nào khác, đành phải chuẩn bị pháp thuật lần nữa, hy vọng có thể ngăn cản sức mạnh lớn hơn trước đây gấp mười lần này.

Đầu người nhìn năm tên đại năng Phản Hư đang cách hơn mười dặm, cười khà khà: "Thật lợi hại, chặn lại được mười cánh tay của mình cơ đấy, bây giờ để cho các người nếm thử sức mạnh gấp mười lần!"

Cánh tay của Tam Thánh Quỷ Thần bắt đầu chuyển động, đầu người kích động hô to: "Cho các người mở mang kiến thức một chút, sức mạnh cánh tay gấp mười lần trước đây, sức mạnh của nghìn cánh tay!!"

Thuật phong ấn chuẩn bị sẵn để chúng ta ra sức mà kéo dài thời gian đâu? Sao anh đã run rẩy trên đống gạch vỡ rồi?!

"Không sao, chúng ta cứ chặn sức mạnh của một trăm cánh tay lần này trước rồi nói, nói không chừng chút nữa còn có thể xoay chuyển!" Long Quỳ vẫn mang ý chí chiến đấu tràn đầy, cổ vũ tinh thần mọi người.

"Đáng tiếc, nó là một đứa thiểu năng." Bạch Lăng một lời vạch trần điểm then chốt.

"Tôi, tôi không phải là nghe nhầm cái gì đó chứ? Không phải là sức mạnh trăm cánh tay sao?" Đôi mắt xinh đẹp của Phi Anh trừng to.

An Lâm trốn phía sau đống gạch đen, hơn nữa vừa chắn đống gạch đen ở trước mặt vừa điên cuồng lùi lại.

Vẫn chưa thật sự ra tay, hư không cũng đã bắt đầu nổ tung tóe!

Ngay tại lúc này đây, sự biến đổi kỳ dị lại xuất hiện lần nữa.

Sau đó, một nghìn cánh tay cùng khua một lúc, hơn một nghìn đường thần thông uy năng kinh thiên động địa bắt đầu tích tụ uy năng, khủng bố đến mức đủ để ép sụp uy năng của bầu trời, bao phủ khắp bốn phía.

"Mẹ kiếp! Đầu người ngu ngốc, mẹ nhà cậu muốn chết thì đừng kéo theo ông đây, mau dừng tay!!" Đầu rồng chửi ầm lên.

"Pu... ke ke ke... " Đầu rồng phun ra một ngụm máu tươi lớn, con mắt mở ra một cách khó khăn, sau đó nhìn thấy đầu người đang chuẩn bị sử dụng nghìn loại pháp thuật.

Cơ thể của Tam Thánh Quỷ Thần đột nhiên xuất hiện từng mạch máu màu đỏ.

Bạch Lăng, Tô Văn Quân, Long Quỳ, Phi Anh, Đoạn Hồn Tử, năm cái mặt đờ ra.

Đầu người này định quán triệt sự ngu dốt đáng sợ này đến cùng hả! Sức mạnh trăm cánh tay tính thành sức mạnh nghìn cánh tay, thì hỏi có đáng sợ hay không? Có xúc động hay không?!

Lần này, hành động của Tam Thánh Quỷ Thần có thể nói là đã dọa cho tất cả mọi người đến mức đờ đẫn.

Nghìn pháp thuật cấp Phản Hư liên tục hội tụ, chỉ có ánh sáng là rọi sáng thế giới bí cảnh rộng lớn, nếu như thật sự hạ xuống, mọi người chắc chắn sẽ cảm thấy đó là cảnh tượng thế giới hủy diệt.

"Cái nó nói trước đây là cánh tay gấp mười lần mười cánh tay, theo lý mà nói có lẽ trăm cánh tay không sai." Tô Văn Quân lẩm bẩm mở miệng nói.

"Mười nhân mười bằng một nghìn? Thật không hổ là đầu người! Chúng ta sắp tiêu rồi..." Long Qùy vẫn khích lệ mọi người, bây giờ nhìn pháp thuật khủng bố chi chít trước mặt, cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

"Vì vậy, cái tên ngu ngốc trực tiếp cho chúng ta nếm sức mạnh của một nghìn cánh tay?" Đoạn Hồn Tử thở dốc một cách kịch liệt, mơ hồ có dấu hiệu muốn thổ huyết.

Mọi người: "..."

Đầu phượng cũng nôn ra một bãi máu lớn, mở hai mắt đang ủ rũ: "Tôi cứ cảm thấy cơ thể mình như đang bị vét sạch..."

Sau đó, nó cũng nhìn thấy đầu người đang sử dụng nghìn loại pháp thuật.

Đầu phượng: "..."

"Điên rồi sao? Lại sử dụng loại cấm thuật này! Pháp thuật còn chưa dùng đến, chúng ta đều phải chết ở nơi này!"

"Cho cậu thời gian ba giây, lập tức dừng thi pháp lại cho tôi!!"

Đầu phượng dường như gào thét nói ra hai câu này.

Hai đại ca đều lên tiếng rồi, đầu người nào dám ra tay, ánh sáng pháp thuật của hơn nghìn cánh tay bắt đầu biến mất, không chỉ có như vậy, ngay cả nghìn cánh tay này cũng bắt đầu biến mất.

Hai chân Tam Thánh Quỷ Thần mềm nhũn, trực tiếp nhào tới trước, nằm nhoài trên mặt đất.

Ầm ầm! Mặt đất bị đè xuống một hố lớn.

"Oa... Tại sao một chút khí lực tôi cũng không được dùng?" Đầu người gào khóc.

"Đồ ngu! Nếu như tôi tỉnh lại muộn một chút thì không phải đơn giản là hết khí lực mà ba người chúng ta đều phải chết ở đây rồi!" Đầu rồng càng nói càng tức,.

"Để loại này làm chủ ý thức, chính là sai lầm lớn nhất của chúng ta!" Đầu phượng nói kết lại.

Cũng lúc này đây, vầng sáng bảy màu trên đỉnh đầu người bắt đầu tan biến, hơi thở nhanh chóng uể oải.

Mọi người sống sót sau tai nạn, nhìn Tam Thánh Qủy Thần ngã sấp trên đất, bỗng chốc xúc động muôn vàn.

"Hô... Tôi đã nói rồi, một quái vật đã bị phong ấn sức mạnh Thần Đạo, làm sao có thể sử dụng được sức mạnh đáng sợ như thế!" Phi Anh thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt xinh đẹp cong lên, lúm đồng tiền trên mặt như hoa.

"Ha ha, chiêu kia, đầu người có thể dùng được. Nếu như đầu rồng đầu phượng tỉnh sớm, kết quả chỉ sợ sẽ là, toàn quân chúng ta bị diệt, sau đó Tam Thánh Quỷ Thần bị năng lượng của pháp thuật phản lại mà chết." Bạch Lăng phản bác.

Phi Anh yên lặng, cô biết Bạch Lăng hiểu rõ Tam Thánh Quỷ Thần hơn mình, vì vậy cũng không phản bác lại.

"Vì vậy, chúng ta thật sự đã ra khỏi Quỷ Môn Quan một lần!" Tô Văn Quân xúc động nói.

Lúc này, Tam Thánh Quỷ Thần kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, bắt đầu thẳng tới mây xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận