Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 420: Tiến công với khí thế không thể chống đỡ

Tại một dãy núi ở Chu Tước ngục nam bộ, nơi này có hơn một ngàn con dị thú hỏa diễm đang cúi đầu quỳ rạp dưới mặt đất.

Ở vị trí trung tâm giữa những con dị thú này, có một đàn cúng tế màu đen.

Một đám người kỳ dị mang ấn phù màu đỏ bay lơ lửng ở bốn phía xung quanh đàn cúng tế, tản ra năng lượng cực nóng.

Ở trung tâm đàn cúng tế, có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, bị một gốc cây màu đen buộc chặt treo lên trên cao.

Năm cái gậy hình trụ màu đen dài khoảng một tấc xỏ xuyên qua tứ chi và lồng ngực của hắn, không có máu tươi chảy ra, nhưng trên những cây gậy màu đen lại xuất hiện những đường vân giống như mạch máu, toát ra vẻ yêu dị đến cực điểm.

Một chàng trai có gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, phía sau có hai cánh màu đen đang ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, trên mặt hiện ra nụ cười thản nhiên: "Sắp đến rồi..."

Có xiềng xích hơi mờ quấn quanh thân thể của hắn, xỏ xuyên qua trái tim của hắn, rồi cắm sâu dưới lòng đất.

Lực lượng đại địa mênh mông vô tận, giống như chính là để trấn áp cái tồn tại này.

Trong lúc bất chợt, chàng trai đưa mắt nhìn về hư không ở phía xa, sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm.

"Phượng Hoàng quân, còn không đi nghênh đón những vị khách của chúng ta!"

"Bạch Hoàng, không nên nóng vội, đợi Yêu Nguyệt xuất hiện, là chúng ta có thể cử hành nghi thức rồi." Chàng trai mỉm cười mở miệng nói.

Nhưng rất nhanh sau đó hai mắt chàng trai liền khôi phục vẻ bình thảo, làm như không có chuyện gì, cười nói: "Cũng được, chẳng qua là thiếu một gốc Hắc Hoàng thảo mà thôi. Mặc dù không được hoàn mỹ... Nhưng có khách lạ đến đây chúc mừng, ngược lại cũng khá là thú vị."

Phượng Hoàng hạ xuống mặt đất, như thánh thú giáng trần, quét sạch vạn vật dơ bẩn trên thế gian này.

Lúc này, dị thú đã mãnh liệt đánh tới, nhưng vẻ mặt của ba người lại lạnh lẽo đến mức đáng sợ.

Một tiếng phượng hót vang dội cả đất trời, ngọn lửa bạch sắc sáng chói chiếu sáng cả nửa bầu trời.

Theo một tiếng ra lệnh của chàng trai, hơn ngàn con dị thú ngoài đàn cúng tế đồng thời gào rú, toát ra ngập trời khí thế, giận dữ thét gào phóng về một phương hướng khác.

Lông vũ của nó trắng tinh, không dính một hạt bụi nhỏ, hai mắt ẩn chứa thần uy tối cao, giống như Thần Minh cao cao tại thượng. Nhưng mà khi nó tiến tới gần chàng trai, lại cho thấy một cảnh tượng có chút thân mật, nó dùng đầu dụi dụi vào cánh tay chàng trai.

Phượng Hoàng Bạch Diễm lớn khoảng mười trượng quanh quẩn trên không trung, viêm lực thần thánh dao động mênh mông khiến cho hơn ngàn con dị thú lạnh run.

Giờ phút này, gió mây cuộn trào, chợt có tiếng sấm nổ vang, tựa như trời xanh đang giận dữ.

Vô số ngọn lửa tụ lại, hợp thành một làn sóng lửa dài đến mấy trăm trượng, đánh tới với một luồng uy lực như muốn đốt cháy vạn vật.

Phượng Hoàng hót lên một tiếng trong vắt, cực kỳ nhân tính hóa mà gật đầu.

"Cút!" Mạc Hải hét lớn một tiếng, tay trái nắm Phong Phạt Bàn, phía trên xuất hiện một chữ "Giết", đồng thời tay phải nắm cự đao màu đỏ bỗng nhiên tuôn ra hiện ra một luồng sáng đỏ chạy ngang bầu trời.

Ba người An Lâm, Mạc Hải và Thượng Quan Nghệ nhìn về phía đàn cúng tế ở hơn mười dặm ngoài xa, thấy được người thiếu niên bị cắm gậy đen trên cơ thể treo ở không trung, hai mắt liền lóe ra lửa giận.

Hơn ba trăm con phi điểu dị thú linh viêm lao đến trước, đồng thời phun ra ngọn lửa về phía ba người họ.

"Bùm bùm bùm..."

Lúc này, hơn bốn trăm con dị thú ở dưới đất đã chạy gần đến nơi.

Mấy trăm cái hỏa cầu bắn ra với khí thế mãnh liệt, nhưng sau khi đến gần đóa hoa tuyết khổng lồ kia, lại bị đông lạnh đến mức không ngừng thu nhỏ lại, những ngọn lửa nhỏ đến sát gần phía dưới đóa hoa tuyết hoàn toàn biến mất ở giữa trời đất.

Khi đã đụng độ trực tiếp với sóng lửa, thế đao vẫn không ngừng, ngay lập tức xẹt qua bầu trời, đánh cho hơn ba trăm con phi điểu hỏa diễm ở phía sau tan tác chỉ trong nháy mắt, hóa thành một mảnh mưa máu gió lửa!

Răng rắc...

Hắn mãnh liệt bổ nhào về phía làn sóng lửa kia, dứt khoát vung Xích Diễm đao lên, tọa thành một đường lửa dài phân cách đất trời thành hai nửa, trực tiếp đánh tới làn sóng lửa che khuất bầu trời kia.

Khi mà ba người bay qua đỉnh đầu bọn chúng, thi thể của toàn bộ hơn bốn trăm con dị thú đã bị băng tuyết bao trùm, không một con dị thú nào may mắn sống sót.

Trong nháy mắt cả vùng đất hóa thành một đợt băng hàn tru diệt, dị thú gào thét, máu tươi bị bắn ra đông lại chỉ trong nháy mắt, trên mặt đất cũng bắt đầu kết thành một lớp băng sương màu trắng.

Hoa tuyết sáu cánh khổng lồ hé ra, hóa thành hơn ngàn thanh phi kiếm sương lạnh, hóa thành từng luồng sáng tràn ngập sát ý, lao thẳng tới hơn bốn trăm con dị thú dưới mặt đất.

Ba người tiếp tục di chuyển trên không trung, thậm chí tốc độ cũng không hề chậm lại là bao.

Chỉ một đóa hoa tuyết mà lại khiến cho hơn bốn trăm con dị thú đồng thời tịt ngòi!

"Giết!"

Hai tròng mắt của Thượng Quan Nghệ như hàn băng văn năm không tan, thanh trường kiếm băng tuyết chỉ về một phía xa xa dưới mặt đất, sợi dây chuyền hình giọt nước treo trước bỗng nhiên tản ra một luồng hào quang màu lam cực kỳ sáng chói.

Bọn chúng đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, há ngoác miệng ra, trên không trung có ngọn lửa nóng cháy đang dần hội tụ.

Thượng Quan Nghệ đang bay về phía trước, mũi kiếm chỉ xuống dưới, đồng thời một đóa hoa tuyết sáu cánh lớn đến hơn trăm trượng đang ngưng tụ dưới chân mọi người, xoay tròn với tốc độ cao, khí lạnh băng hàn phảng phất như khiển cả không gian đông lại.

Hỏa cầu dày đặc như mưa, bao phủ lấy ba người trên bầu trời, căn bản muốn tránh cũng không được, nhiệt độ kinh khủng lại càng tạo thành luồng sóng nhiệt thổi quét về bốn phía.

Hơn bốn trăm con dị thú đồng thời phun ra hỏa cầu, giống như mấy trăm thanh đại pháo cùng bắn ra đồng loại, làm cho cả đất trời đều bị chấn động.

Cách đàn cúng tế một dặm, hơn ba trăm con dị thú linh viêm với hơi thở mạnh mẽ tụ tập lại với nhau, đang lộ ra khuôn mặt thô bạo khát máu. Trong chúng nó có loại phi hành trên không trung, toàn thân bao trùm trong ngọn lửa, có loại chạy dưới mặt đất, tích tụ thuật pháp mạnh mẽ.

Trên lưng An Lâm mọc cánh, cả người như xé rách không khí, hóa thành một luồng quỹ tích khó có thể nắm bắt.

Mấy trăm con dị thú lao nhao hoảng hốt, đang muốn triển khai công kích, lúc này hai mắt An Lâm đã hiện lên ánh vàng, một luồng dao động kim sắc khuếch tán hơn một nghìn mét, mang theo vương uy vô tận và ý chí vĩ đại.

Hơn một nửa số dị thú đều sùi bọt mép bất tỉnh, một nửa dị thú tương đối là mạnh khác thì mất hết sức lực, quỳ rạp xuống đất, giống như là đang quỳ lạy ở dưới chân một vị vương giả.

An Lâm đi tới giữa đám bọn chúng, một vòng hào quang mặt trời hiện lên hư không, mang theo liệt hỏa vô tận, đồng thời thiêu đốt mấy trăm con dị thú thành tro tàn.

"Một đám gà."

An Lâm nhàn nhạt lên tiếng, nhưng trên mặt lại không hiện buồn vui, cất bước đi tới phía đàn cúng tế.

Lúc chàng trai đứng trên đàn cúng tế thấy hai người trước ra tay, sắc mặt cũng chỉ hơi thay đổi một chút, nhưng sau khi khi thấy An Lâm ra tay, vẻ mặt lại hơi ngẩn ra, sau đó tràn ngập hứng thú mà nhìn An Lâm đi tới.

Đối với việc Phượng Hoàng quân của mình bị diệt hoàn toàn, trên mặt chàng trai không có bất kỳ cảm xúc ảo não hay buồn bực.

Ngược lại, trong tim của hắn còn đang vô cùng hứng khởi, bởi vì có ba con người đáng giá để hắn hưởng dụng xuất hiện!

Đây quả thực là hàng nhập khẩu đưa tới từ ngàn dặm mà!

"Bạch Đao Lang Thần, chuyện này cậu làm không tệ."

Chàng trai nhìn người sói đi theo phía sau đám người An Lâm, cất giọng nói với vẻ mặt tán thành.

Người sói thấy chàng trai lại chuyển lực chú ý đến trên người của mình thì bị làm cho sợ đến mức mềm nhũn cả hai chân.

Hắn cũng sẽ không cảm thấy lời nói của chàng trai là đang muốn tán dương hắn.

Đây tuyệt đối là nói mát, là tuyên bố tử vong!

Dứt lời, chàng trai tiếp tục đưa mắt nhìn sang ba người không ngừng tới gần đàn cúng tế, trên mặt treo lên nụ cười thản nhiên: "Khó có dịp khách quý tới chơi, chỗ này của ta cũng không có cái gì tốt để chiêu đãi các vị. Xin hỏi các vị thì thích bị Bạch Hoàng làm thành món thịt kho tàu, hay là thích bị Hắc Phượng của tôi cắt sống đây?"

Dương Viễn bị treo ở trên không trung thấy người tới, ánh mắt mờ mịt lập tức trở nên tỉnh táo, không ngừng dùng giọng nói khàn khàn hô lên: "Chạy mau, mau sử dụng lệnh bài truyền tống không gian màu đỏ rời đi..."

Những đường vân huyết sắc trên cây gậy dài hình trụ màu đen giống như là đang hô hấp, lúc sáng lúc tối, khuôn mặt Dương Viễn vặn vẹo theo tần số hô hấp kia, tựa như đang phải thừa nhận nỗi thống khổ vô cùng lớn.

An Lâm liếc nhìn Dương Viễn một cái, lạnh lùng nói: "Làm Bạch Hoàng thành thịt kho tàu, sau đó cắt sống Hắc Phượng, nghe cũng không tệ."

"Ha ha, chỉ bằng sự tồn tại tầm thường như mấy con kiến hôi mà mấy người cũng có can đảm dám nói ra những lời như thế ư?" Hắc Phượng cười nhạt, ngắm nhìn ba người trước mặt với vẻ mặt bễ nghễ, sau đó hắn đưa ra một ngón tay.

"Tôi chỉ cần dùng một ngón tay, là có thể đè chết toàn bộ các người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận