Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1052: Tây Hải Tử còn sống

"Chúc mừng hai vị hữu duyên đã thông qua thử luyện của quả cầu màu trắng, bây giờ hai người có thể mang theo bảo vật mình lấy được quay về xây dựng và phát triển chủng rộc của mình!" Pho tượng Tây Hải Tử ngồi trên mặt đất, cười híp mắt nói.

Ôi mịa, pho tượng mà cũng có biểu cảm kìa!

An Lâm giật mình: "Pho tượng này thành tinh rồi hả?"

Pho tượng Tây Hải Tử: "..."

Lam Tiểu Nghê khẽ hé miệng, vừa giật mình vừa sợ hãi: "Ngài đúng là tiền bối Tây Hải Tử?"

Tây Hải Tử nâng mắt nhìn lên, lộ ra gương mặt anh tuấn góc cạnh, mỉm cười: "Phải, bởi vì chỉ còn lại một quả cầu ánh sáng duy nhất nên thần niệm còn lưu lại nơi này được đánh thức. Hai người đi đến nước này đã đủ tư cách để kích hoạt thần niệm còn sót lại của tôi."

Đôi mắt An Lâm sáng lên, sắp được nghe chuyện xưa rồi, không thì cũng được phát quà đúng không?

Lam Tiểu Nghê cũng vui mừng kích động giống hắn, cô không cướp nổi An Lâm, nhưng nếu lão tổ nhà mình tặng quà thì chắc cô cũng có phần, nhỉ?

Hắn ta im lặng, dường như đang cố nhớ lại xem tại sao ngày xưa mình lại làm vậy.

Hình như Tây Hải Tử nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt sáng lên, mở miệng nói: "Là vì tôi và bạn đời mình muốn kiểm tra duyên phận của hai người với hai chúng tôi đó! Bây giờ duyện phận ở đây thì có nghĩa là bí mật của hai tộc sẽ bị chôn vùi dưới đáy biển vĩnh viễn, đây chính là sự lựa chọn của vận mệnh!"

An Lâm lại không nhịn được, trực tiếp mở miệng dỗi người: "Ông nói vậy mà không thấy ngượng, nếu thật sự muốn tặng nó cho đời sau thì cũng đừng cong cong vẹo vẹo khúc kha khúc khuỷu như thế, cứ đưa tất cả kho báu lẫn bí mật hai tộc cho chúng tôi là xong còn gì? Sao cứ phải chơi cái trò hai chọn một."

Lam Tiểu Nghê: "..."

Lam Tiểu Nghê nghe thế tủi thân cực kỳ, cô cũng muốn chọn bí mật của hai tộc lắm chứ! Nhưng cô không đánh nổi An Lâm, hắn muốn chọn kho báu thì cô biết làm sao?

An Lâm yên lặng giơ ngón cái, nói hay lắm!

Nếu được vậy thì khi trở về cũng không bị mất mặt rồi!

Khóe miệng An Lâm giật giật, lời này thì có nói cũng như không.

Cô nhìn Tây Hải Tử, muốn nói hết chuyện đó ra, nhưng chợt liếc thấy An Lâm, cuối cùng lại nuốt lơi nói đã ra đến môi về.

Pho tượng Tây Hải Tử đột ngột lộ vẻ thất vọng: "Haizzz... Không ngờ hai người các cậu lại chọn lấy kho báu của tôi mà không chọn bí mật của hai tộc. Đời sau bây giờ đều thích vật chất đến thế sao?"

An Lâm: "..."

Quả nhiên pho tượng Tây Hải Tử đen mặt, đen theo đúng nghĩa đen luôn, cái đầu trắng tinh đột nhiên biến thành màu đen, hình như có chút tức giận.

Pho tượng Tây Hải Tử nghẹn lời, há miệng lại không biết phải nói gì.

Lam Tiểu Nghê nhận ra mình nói sai, sắc mặt trắng bệch, đang định mở miệng sửa sai thì Tây Hải Tử lại nói, chẳng qua lần này rất lạnh nhạt, trong giọng nói không mang theo chút tình cảm nào.

Lam Tiểu Nghê giật mình: "Là tùy duyên sao? Như vậy có phải là quá không chịu trách nhiệm với hai tộc rồi không?"

Nhưng mà... Dám nói thẳng trước mặt lão tổ, gan cô cũng to lắm!

An Lâm cảm thấy một trận choáng váng muốn ngất vô cùng chán ghét ghé ngang, sau đó hắn rơi xuống một hang động, bên trong lởm chởm đầy những viên đá cơ hình dáng kỳ lạ, còn có rất nhiều tượng điêu khắc kỳ dị đứng yên ở nơi đó như đang canh giữ thứ gì.

Ầm!

"Ừ!" Lam Tiểu Nghê cười rất tự nhiên.

An Lâm giật thót, tim đập lỡ một nhịp: "Nhân loại thì sao? Ông coi thường nhân loại à?"

An Lâm đưa mắt nhìn thử luyện cuối cùng.

"Thật không ngờ lại có cả nhân loại đi vào đây." Tây Hải Tử nhìn An Lâm.

Ở bên kia sông Viêm còn có một tế đàn kỳ quái, nó bị ngọn lửa và sương mù độc bao quanh, tạo thành một khoảng trống chết chóc rộng hơn ngàn mét.

Còn có một dòng sông Viêm nóng bỏng chậm rãi chảy qua, ánh sáng tỏa ra chiếu sáng toàn bộ không gian tối tăm.

Hang động rất rộng lớn, tít ngoài rìa là nham ngọc bích cứng rắn đen nhánh, đây hẳn là một thế giới dưới mặt đất.

Khóe miệng Tây Hải Tử cong lên, bàn tay nắm lại, lạnh nhạt mở lời: "Thế giới quả cầu màu đen, mở ra!"

Dù sao cô cũng đã tuyệt vọng với lần thử luyện này rồi, chẳng bằng lăn lộn theo An lâm, lấy chút đặc sản của An Lâm mang về nhà vậy.

Như thế cũng có cái để giải thích với trưởng bối trong nhà.

Tất cả những thứ này chỉ có thể nói là An Lâm quá trâu bò, cô đã cố gắng suốt sau thế giới rồi, phấn đấu nữa cũng chả được gì, nên không thể trách cô được đâu ha.

Lực lượng không gian mạnh mẽ tràn ra, trong nháy mắt đã bao phủ lên người An Lâm và Lam Tiểu Nghê.

An Lâm nhìn công chúa Nhân Ngư càng ngày càng giống tiểu đệ bên cạnh, không khỏi vui vẻ cười ra tiếng: "Chờ lần thử luyện này kết thúc, tôi sẽ thưởng cho cô."

"Lão đại An Lâm, đồ vật ở đây không cần thì quá lãng phí rồi, mà với thực lực của anh, dù có kẻ thù cũng không làm gì được đâu mà!" Lam Tiểu Nghê đứng cạnh nghe vậy cổ vũ.

"Một câu không hợp ý liền đưa chúng ta vào trong cầu ánh sáng, tôi còn chưa quyết định xem có tham gia thử luyện tiếp hay không mà!" An Lâm vỗ vỗ cái đầu còn hơi choáng váng ai oán nói.

Chính giữa tế đàn có một hòn đá màu xanh da trời, vẻ ngoài sáng bóng, tản ra sắc xanh nhàn nhạt.

Lam Tiểu Nghê vui vẻ nói: "Lão đại An Lâm, hòn đá kia có phải là kho báu trong lần thử luyện này không?"

An Lâm khẽ vuốt cằm, nhìn sông Viêm mãnh liệt, nhìn ngọn lửa nóng cháy và màn sương độc đủ sức ăn mòn vạn vật, mở miệng: "Chẳng lẽ thử luyện lần này không cần đánh bại quái vật mà là đi từ chỗ bắt đầu đến nơi cuộc thử luyện kết thúc?"

"Xông qua?" Sắc mặt Lam Tiểu Nghê trắng bệch, run run hỏi: "Nhưng, nhưng mà những thứ kia nguy hiểm lắm đúng không?"

Thử luyện trong bạch cầu có một tên Ma Thần Cổ Thiên đã sợ muốn chết rồi.

Giờ thử luyện của hắc cầu là vượt qua các chướng ngại vật như ngọn lửa và sương độc vân vân, có nghĩa là những thứ kia thực ra cũng rất khủng bố, rất đáng sợ?

"Cô ở yên đây đừng nhúc nhích, mình tôi vào là được." An Lâm mở miệng nói.

Lam Tiểu Nghê nhìn bóng lưng đáng tin cậy của An Lâm, gật đầu: "Ừ, tôi ở đây chờ anh."

Bóng dáng An Lâm nhoáng lên một cái, bắt đầu vượt qua sông Viêm đang quanh co chảy xuôi.

Đột ngột, chuông cảnh báo trong lòng hắn kêu vang, dự cảm nguy hiểm nổ tung khiến lông tơ hắn dựng đứng lên, từ phía sau!

"Là mi có đúng không?" An Lâm đưa tay, chạm vào hòn đá lạnh như băng.

Chính nhờ dao động đó mà An Lâm mới cảm thấy nó là kho báu trong lần thử luyện này.

Hòn đá rất cao, phải hơn mười thước, tản ra dao động rất mạnh mẽ.

"Ha ha, thử luyện lần này quá đơn giản rồi?" An Lâm xuyên qua khói độc, từng bước từng bước đi về phía chính giữa tế đàn, tới trước hòn đá màu xanh da trời hình chữ nhật.

Sương độc trong tế đàn cũng thế, dù rất đáng sợ nhưng chỉ có thể đe dọa sinh linh Hóa Thần mà thôi, không nhắm nổi vào An Lâm.

Bẹp phụt...

Một chưởng đầy nguyên khí nghiền nát mấy con Hỏa Long khổng lồ.

An Lâm cũng nương theo đó nhẹ nhàng đáp xuống đất, thành công vượt qua sông Viêm.

Sau khi vượt qua sông Viêm, dòng sông lại trở nên yễn tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

An Lâm cười nhạt, những thứ này đối với người khác mà nói thì cũng hơi khó giải quyết, nhưng đối với tu sĩ Hóa Thần có chút đặc biệt như hắn thì lại khá đơn giản.

Hắn đi về phía tế đàn, bên ngoài tế đàn bị ngọn lửa đỏ sậm bao trùm, hơi nóng khiến không khí cũng trở nên văn vẹo, thiêu cháy tất cả mọi thứ,

Đó là ngọn lửa tinh thuần cực kỳ đáng sợ.

An Lâm trực tiếp đi lên, tứ đại thần hỏa hóa thành khôi giáp bền chắc không thể bẻ gãy, giống như chủ nhân của tất cả ngọn lửa trên đời, nơi hắn đi qua, vạn lửa thần phục, một đường thông suốt.

Ngọn lửa mạnh mẽ đủ sức thiêu tu sĩ Hóa Thần thành máu loãng, nhưng thực lực của An Lâm đã sớm vượt qua tu sĩ Hóa Thần thông thường...

Công kích đơn giản của An Lâm cũng đủ sánh với một kích toàn lực của tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong.

Nguyên khí trào ra rất điên cuồng, hóa thành một chưởng chu vi ngàn mét áp về phía Hỏa Long.

"Phá!" Hắn lật tay đè xuống.

An Lâm thấy vậy ngược lại lại thở ra một hơi nhẹ nhõm, có động tĩnh là ổn rồi, chứ nếu cái gì cũng không có thì phí công quá.

Đột ngột, sông Viêm trào lên, từng con Hỏa Long có uy thế đáng sợ phóng lên cao, nhào vào cắn An Lâm với tốc độ đáng sợ.

Ào ào ào!

An Lâm lập tức xoay người, con ngươi co rụt lại.

Còn không kịp phản ứng, một bóng dáng màu xanh lam mắt thường không thể trông rõ đã đâm trúng ngực hắn.

Mũi nhọn mang theo thần uy cuồn cuộn trong nháy mắt đã phá vỡ Thần Thể mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, đóng chặt hắn vào hòn đá lớn màu xanh da trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận