Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 342: Một thanh trường kiếm dẫn đến vụ án đẫm máu

Thiên Kiếm tông, bên trong một phòng trà.

Một người đàn ông luôn luôn ôn tồn lễ độ, bỗng nhiên nổi giận đập bàn: "Không được, việc này không cần bàn. Anh không cho phép em đi!"

Người phụ nữ cũng tức giận đến xanh mặt: "Hư Linh tộc vốn dĩ là khối u ác tính của đại lục, những chuyện diệt quốc diệt tộc mà chúng làm còn quá ít à? Chúng ta đi chiếm lấy thánh mỏ trên núi thần của chúng thì đã làm sao?"

"Hư Linh tộc đích thực là mười điều ác không chừa, nhưng việc này cũng không đến phiên Thiên Kiếm tông chúng ta ra mặt. Em có biết kết cục khi chủ động gây chiến với chúng là gì không? Chỉ vì muốn đúc kiếm cho Huyễn Huyễn mà đi chọc giận loại sinh vật đó à? Anh thấy Huyễn Huyễn cũng sắp bị em nuông chiều đến hư hỏng rồi!!" Cả vẻ mặt và giọng nói của người đàn ông đều rất nghiêm nghị, trong giọng nói không hề chứa đựng sự nhân nhượng.

Người phụ nữ cười cười: "Đúng vậy, em không nuông chiều nó thì trên thế gian này còn ai nuông chiều nó nữa? Anh có mấy đứa con gái, nhưng em chỉ có một đứa thôi. Mỏ Thánh Hồn Cực Hàn đối với Huyễn Huyễn có ý nghĩa như thế nào, anh sẽ không biết được đâu... Anh không đồng ý cũng không sao, em tự mình đi là được rồi."

Nói xong, người phụ nữ liền dứt khoát quay người bỏ đi.

"Em... em điên rồi à!?" Người đàn ông nhìn bóng lưng đang rời đi, tức giận đến không biết phải nói gì.

Bên trong phi thuyền, đứa bé gái nắm lấy bàn tay của người phụ nữ, hiếu kỳ hỏi: "Mẹ, cha không đi cùng chúng ta sao?"

Nếu không phải người có tâm trí cực kỳ kiên định bước vào khoảng không gian này thì có thể vì hoàn cảnh này mà lập tức trở thành tinh thần bất định, thậm chí lâm vào trạng thái điên cuồng.

Ba ngàn năm nó mới ngưng kết một lần, có tác dụng tổng hợp cực mạnh đối với thần hồn.

Vực Hư Linh, cả một khoảng trời là một vùng đất quỷ dị màu lục lam.

Núi Băng Thần, một trong năm ngọn núi thần, nổi danh nhất chính là mỏ Thần Hồn Cực Hàn.

"Mẹ, cùng con luyện kiếm đi!"

"Mẹ, mẹ... Những thứ này là gì vậy?" Đứa bé gái nhìn thấy vô số quái vật với khuôn mặt mờ ảo nhưng vô cùng dữ tợn, liên tiếp xông đến chém giết, bị dọa khiếp sợ, đôi chân nhỏ run lên cầm cập.

Người phụ nữ dịu dàng vỗ nhẹ đầu của đứa bé gái: "Ông ấy đang bận. Không sao, một mình mẹ đi là đủ rồi."

Cũng như vậy, cũng chỉ có thực thể có độ phù hợp thần hồn cực kỳ cao mới có thể có được sự công nhận của nó.

"Ừm, được rồi..."...

"Hì hì, vậy cũng phải. Mẹ chính là đệ nhất nữ Kiếm Tiên của Thiên Kiếm tông chúng ta mà, có ai đánh thắng được mẹ chứ!"

Nơi này có năm ngọn núi thần, chứa đựng những quặng mỏ tuyệt thế dồi dào đến mức khiến người ngoài hâm mộ.

Hư Linh tộc, lực lượng bảo vệ núi thần bị vị sát thần không mời mà đến này dọa đến sợ vỡ mật. Ngay cả Hư Linh Thần Kỳ Phản Hư cao cao tại thượng cũng bị người phụ nữ này vận dụng pháp quyết, vài kiếm chém chết. Như thế này làm sao bảo vệ nữa!?

Tất cả sự vật của nơi này giống như đều đang giao thoa giữa không gian hư ảo và chân thực, bất cứ sắc thái nào cũng có thể trở thành một bộ phận của không khí, móp méo, kỳ quái, ô nhiễm, vỡ vụn,...

Trên đỉnh của núi thần, người phụ nữ nắm lấy tay đứa bé gái, ánh mắt dịu dàng nhìn một tảng đá màu xanh lam trong suốt long lanh.

Lúc này, ngọn núi thần này đang nghênh đón một trận hỗn độn đáng sợ nhất trong lịch sử từ trước đến nay.

"Đừng sợ, có mẹ ở đây. Đây đều là những con hổ giấy dọa người thôi. Con nhìn xem, chúng đều không cản nổi một kiếm của mẹ đấy." Người phụ nữ cười dịu dàng, thanh kiếm Thần Niệm mờ mờ ảo ảo trong tay vẽ ra trên không trung từng nhát từng nhát chém khí thế bá đạo vô song, chém tất cả những thứ đang xông tới của Hư Linh tộc, bất kể là linh thể hay thần thể thành một mảnh hư vô.

Mỏ Thánh Hồn Cực Hàn sau khi nhận chủ thì linh tính sẽ trọn vẹn nhất, nhất định phải đúc kiếm ngay tại chỗ, nếu không linh tính sẽ nhanh chóng bị hao mòn.

Một giọt tinh huyết nhỏ lên bề mặt của tảng đá màu lam, tảng đá hơn ngàn năm nay không hề có chút động tĩnh nào nay lại bùng phát ra một luồng ánh sáng màu lam rực rỡ!

Thời gian còn lại dành cho người phụ nữ đã không nhiều.

Đứa bé gái hưng phấn chạy tới, nhìn khối khoáng thạch màu lam kia, nó và vật liệu được ký hiệu trên bản đồ thần khí là giống nhau như đúc!!

Bên trong đường nứt đó là đầy rẫy những thứ hỗn loạn và hắc ám cùng cực. Một bộ xương người đầu lâu mờ ảo với đôi mắt trống rỗng chất chứa ngọn lửa u ám màu đỏ thẫm, trên đầu có vầng sáng màu đen chậm rãi bước ra từ trong vết nứt, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía tác giả của trận chấn động trên núi Băng Thần cách đó không xa.

"Mỏ Thánh Hồn Cực Hàn ba ngàn năm ngưng kết một lần, bây giờ hóa thạch đã trải qua cả ngàn năm tuổi rồi, ngươi còn chưa tìm được người có duyên..." Người phụ nữ nhìn tảng đá kia, chậm rãi mở miệng nói: "Huyễn Huyễn, tiến về phía trước trích máu đi."

"Ha ha, cũng không thể nói như vậy. Nếu không phải đúng lúc hai chúng ta đang ở gần nơi này, nói không chừng thật sự khiến cho ả Hồng Thu này được lợi rồi. Đến lúc đó bà ta trốn ở Thiên Kiếm tông, chúng ta cũng không còn cách nào..." Người đầu lâu màu đen nói, trong tay đã xuất hiện một cây giáo dài quấn quanh bởi nhiều dây mây khô.

"Khặc khặc... Ngay cả Liễu Minh Hiên cũng không dám đến núi thần để giương oai, ai cho con đàn bà này lá gan lớn tới vậy?" Trong khe nứt lại có một con quái vật nửa trong suốt, trên cơ thể có hai cái đầu màu đen bước ra, cười lạnh lùng nói.

Người đầu lâu màu đen kia thản nhiên nói: "Thu Hồng, đại trưởng lão của Thiên Kiếm tông, vợ của tông chủ Liễu Minh Hiên, Kiếm Tiên Phản Hư hậu kỳ..."

Đôi mắt màu tím lanh lợi của đứa bé gái thậm chí có thể nhìn xuyên thấu qua tảng đá, nhìn thấy năng lượng như đang nhảy múa lung tung bên trong của nó.

Sau khi bà ấy dặn dò một tiếng thì lập tức bắt đầu rèn đúc thần kiếm trên đỉnh núi.

Vì để nhanh chóng đúc ra thanh kiếm này, toàn bộ nguyên khí của ngọn núi thần này đều tuôn trào ra dữ dội, sấm chớp ầm ầm, lửa cháy dữ dội, tiếng búa nện rền vang...

Bầu trời màu lục lam từ từ xé mở ra một đường nứt đen kịt.

"Xong rồi! Đây chính là dấu hiệu thừa nhận của mỏ Thánh Mỏ Cực Hàn!" Ánh mắt người phụ nữ sáng lên.

"Huyễn Huyễn, đứng đợi bên trong kiếm trận, không được chạy lung tung!"

Tiếp theo sau tiếng hô khẽ của người phụ nữ, chín thanh kiếm Thần Niệm cực kỳ hùng mạnh bay ra từ trong biển ý thức của bà, hợp lại thành một kiếm trận khí thế mạnh mẽ.

"Cửu Thiên Huyền Kiếm Trận, bắt đầu!"

Thanh giáo khô héo ố vàng này khẽ lay động, mũi giáo xuất hiện một vệt sáng giống như máu tươi.

Tử Vong Thánh Mâu, nó được tạo thành từ dây mây leo mọc ở núi thần Hoàng Tuyền, nơi có tử khí nặng nề nhất của địa ngục viễn cổ. Một khi nó bị ném mạnh ra ngoài, cho dù người ném có cảnh giới thấp hơn so với kẻ địch, nhưng đã ném thì sẽ trúng, trúng thì chắc chắn phải chết!

Đây thật sự là thanh giáo chết chóc, đã liên quan đến quy tắc nhân quả vi diệu của tiên khí đỉnh cao.

Mà người đầu lâu trên đầu có vầng sáng màu đen thì đã là Hư Linh Thần thuộc hàng cao thủ của Kỳ Phản Hư rồi.

"Hắc Quan Mạc!" Hai tay của con quái vật hai đầu lập tức bấm pháp quyết.

Trên núi Băng Thần, một tiếng ngân vui sướng của kiếm vang lên, kiếm xông thẳng lên trời cao.

Đứa bé gái nhìn thanh trường kiếm màu lam nhạt vô cùng hoàn mỹ, cả người đều trở nên hưng phấn.

"Huyễn Huyễn, con có thích thanh kiếm này không?" Thu Hồng khẽ mỉm cười, đưa kiếm cho đứa bé gái.

Thanh kiếm này có thể bồi dưỡng đứa bé gái bé bỏng thành đạo kiếm cổ thể vượt qua thần hồn cực kỳ hùng mạnh. Mà đối với thần hồn bị áp chế, có lẽ thanh kiếm này thật sự là một lựa chọn tốt nhất.

Liễu Minh Hiên quỳ trước mặt Thu Hồng, sức mạnh chữa trị to lớn điên cuồng tràn vào bên trong cơ thể của người phụ nữ, nhưng đường chém màu đen kia lại giống như dòi trong xương cốt, đuổi cũng không đi.

Người phụ nữ dường như không hề nghe thấy, cả khuôn mặt dịu dàng mải mê vuốt ve đứa bé gái đang gào khóc bên cạnh bà ấy, khẽ dặn dò: "Huyễn Huyễn, sau khi mẹ đi rồi, con nhớ phải luyện tập bốn canh giờ mỗi ngày, không được lười biếng. Còn nữa, đừng quên là không được kiêu ngạo, làm người phải khiêm tốn, không được cãi lời cha, không khoe của..."

"Thu Hồng, việc này rốt cuộc là do ai làm?" Người đàn ông hết sức đè nén sự phẫn nộ, giọng nói trầm xuống.

Nhưng ông ta tuyệt đối không nghĩ đến việc Thu Hồng lại gặp phải sự tấn công của lực lượng nhân quả!

Ông ta vốn cho rằng lần hành động này không phải tự mình ra mặt, vậy thì hành động cá nhân của Thu Hồng sẽ không thể hoàn toàn đại diện cho Thiên Kiếm tông và ông ta có thể từ từ chơi trò đuổi bắt với Hư Linh tộc...

Ông ta tính sai rồi. Ông ta cho rằng Thu Hồng có ngọc Thần ̉n, cho dù có gặp nguy hiểm cũng có thể trở về an toàn.

Đứa bé gái hoàn toàn trở nên ngây dại, hai mắt mở trừng trừng, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn dòng máu đang tuôn chảy trên bụng của người phụ nữ.

Sau khi thất thần mấy giây, toàn thân nó run rẩy bổ nhào vào lòng của Hồng Thu, bụm lấy vết thương đang không ngừng chảy máu, hoảng hốt lo sợ nói: "Mẹ, mẹ làm sao vậy... Mẹ không sao chứ?"

" ̀m ầm!"

Một không gian hình khối đen ngòm trong phút chốc bao phủ lấy hai người trên đỉnh núi. Đây là không gian phong tỏa cực kỳ đáng sợ.

Thu Hồng khổ sở cuời một tiếng, bóp nát ngọc bội mang theo trong người, ôm Liễu Thiên Huyễn vào lòng, hóa thành từng đốm sáng.

Con quái vật hai đầu màu đen thần sắc đọng lại, sau đó có chút ngượng ngùng nhìn về phía bộ xương đầu lâu bên cạnh: "Bà ấy có ngọc Thần ̉n..."

Người đầu lâu đen nghe xong, ánh mắt không chút thay đổi: "Không sao, Thu Hồng đã chết. Còn thanh kiếm được đúc từ mỏ Thánh Hồn Cực Hàn kia, sớm muộn chúng ta cũng đòi về."

Thiên Kiếm tông.

Liễu Minh Hiên nhìn người phụ nữ đang từ từ tiêu tan nguyên khí trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy.

Thanh giáo dài bỗng nhiên lại biến mất rồi, giống như trước giờ nó chưa từng xuất hiện vậy. Chỉ có đường cong kéo dài trên bụng của người phụ nữ và dòng máu tươi không ngừng tuôn trào là vẫn còn đó, nói lên tất cả những chuyện vừa xảy ra.

Thu Hồng vô cùng kinh ngạc nhìn thanh giáo trên bụng của chính mình, sau đó nhìn về phía sau, thấy được khí tức của hai tên Hư Linh Thần hội tụ ở đằng xa, như có điều suy nghĩ.

Mũi giáo quấn đầy dây mây xuyên thấu qua da thịt, hiện ra luồng ánh sáng màu đỏ yêu ma và dị thường, dường như đang giễu cợt khoảng thời gian vui sướng ngắn ngủi này.

Một đóa hoa máu tươi không biết từ lúc nào xuất hiện trên bụng của người phụ nữ.

Gợn sóng khuếch tán, không gian đọng lại.

"Thích lắm! Kiếm này thật xinh đẹp, mẹ là người thương con nhất!" Đứa bé gái vui tươi hớn hở đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn ra, muốn ôm thanh trường kiếm mà ngày đêm nó mong ước vào trong lòng.

"Đáng ghét! Thu Hồng... Em mau nói cho anh biết, việc này rốt cuộc là kẻ nào làm!"

Người đàn ông nghiến răng, lửa giận bừng lên trong ánh mắt, hoàn toàn không thể ngăn chặn.

"Cha, cha mau đến cứu mẹ đi, xin cha đó, mau đến cứu mẹ đi..." Khuôn mặt đứa bé gái đẫm lệ, nhìn mẹ mình đang ngày càng suy yếu nhưng lại bất lực, chỉ còn biết không ngừng cầu xin người đàn ông trước mặt.

"Huyễn Huyễn... Còn nữa, không được kén ăn, nhớ kết giao nhiều bạn bè, mỗi ngày đều phải vui vẻ..."

Ánh mắt của người phụ nữ càng ngày càng mơ màng. Bà ấy đã không còn thời gian nữa rồi, bà ấy chỉ muốn níu kéo thời gian để nói thêm vài câu với con gái mình.

Hình ảnh đứa bé gái phản chiếu từ trong mắt của Thu Hồng là đáng yêu như thế, bây giờ lại trông đáng thương đến khiến người ta đau lòng như vậy. Bà ấy thật sự không muốn rời đi, thật sự còn muốn ở bên cạnh con mình thêm nữa.

"Huyễn Huyễn, đừng phí lời với cha con nữa... Nhanh lên, để mẹ ôm nào..."

"Ngoan..."

"Con phải nhớ kỹ, mẹ yêu con..."

Thu Hồng ngửi mùi thơm thoang thoảng từ đứa bé gái trong lòng mình, mỉm cười rồi từ từ nhắm hai mắt lại.

Thiên Kiếm tông, tiếng chuông bi ai vang vọng đất trời.

Đứa bé gái lẻ loi trơ trọi ngồi ở giường đầu, nghe tiếng chuông chói tai vang lên, hai mắt vô hồn, trong lòng ôm chặt thanh trường kiếm màu lam.

Trước kia nó đều là ôm mẹ chìm vào giấc ngủ, bây giờ lại chỉ có thể ôm một thanh kiếm lạnh như băng.

"Cậu là do mẹ tạo ra, vậy thì gọi cậu là Băng Hồng đi."

"Băng Hồng, nếu lúc đầu tôi không cần thanh kiếm này thì sẽ không xảy ra những chuyện này đúng không?"

"Băng Hồng... là tôi hại chết mẹ đúng không?"

"À, đúng rồi, nếu như mẹ không tạo ra cậu, mẹ cũng sẽ không chết, cậu cũng có trách nhiệm!"

"Loảng xoảng!"

Kiếm Băng Hồng bị đứa bé gái hung hăng ném trên mặt đất.

Đứa bé gái nằm co quắp trên giường, ánh mắt u ám. Bốn phía yên ắng tĩnh mịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận