Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1781: Thế giới nhỏ kỳ lạ

An Lâm chuyển ánh mắt đến di tích phía sau lưng Đấu Chiến Thắng Phật.

Di tích bị bao phủ bởi một mảnh mây mù, bị cấm chế cực kì cường đại bao trùm. Từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy bên trong là một đám mây mù cực kỳ rộng lớn, nhìn không thấy điểm cuối, chỉ có thể thấy được được ánh sáng chỗ cổng vào.

Cấp bậc của cấm chế cực kì cao, cũng chính vì như vậy nên những người tiến vào trong di tích này cũng chỉ còn lại duy nhất Đấu Chiến Thắng Phật là còn dính ánh sáng chỗ cửa vào.

"Theo ta đoán, di tích này chính là nơi mai táng Linh tổ!" Đấu Chiến Thắng Phật kích động nói.

Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều có chút cổ quái.

"Làm sao vậy?" Đấu Chiến Thắng Phật nhìn phản ứng của mọi người có gì đó không đúng.

"À... thực ra đại điện Linh tổ đã bị tôi lấy rồi."An Lâm mở miệng nói

Đấu Chiến Thắng Phật: "..."

Trên mặt đất là thảo nguyên nhấp nhô, cỏ xanh mơn mởn, trên nữa còn có vô số bông hoa với đủ loại màu sắc, làn gió nhẹ thổii qua, hương thơm phả vào mặt, khiến cho tinh thần mọi người sảng khoái.

An Lâm phóng ra sức mạnh thần hồn cấp bậc Sáng Thế để thăm dò hoàn cảnh xung quanh, kết quả phát hiện toàn bộ vậy mà lại là thật, ngay cả bầu trời cùng mặt trời cũng là thật.

Trong lúc tầm nhìn đang bị biến ảo, một nơi kì quái xuất hiện trước mặt mọi người.

Cơn gió này, hoàn toàn không giống như cơn gió mà một di tích nên có đâu!

Tất cả mọi người vào bên trong cánh cổng.

Đúng lúc này, một con thỏ trắng nhanh nhẹn từ xa nhảy đến, mới nhảy một lát đã nhảy được vài cây số, hiển nhiên không phải những con thỏ bình thường.

"Vậy... vậy chắc chắn cái di tích này cũng sẽ không thua kém đâu!" Đấu Chiến Thắng Phật miễn cưỡng cười nói.

"Đây là một tiểu thế giới."

Tinh Linh nhỏ ở lại canh giữ cổng, quan sát động tĩnh ở bên ngoài.

"Được, chúng ta vào xem thôi!" An Lâm gật đầu nói.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, cảm giác như mình đã xuyên không vậy.

Tiểu bạch thỏ cao sáu thước đáp mạnh xuống đất, đôi mắt màu hồng nhạt nhìn về phía đám người Lâm An, dùng giọng nói cực kì trong trẻo : "Chào mừng đến với tiểu thế giới của Bắc Lạc Thiên Vương Linh tộc, ta là thỏ hướng dẫn viên du lịch không phục liền cắn chết ngươi, xin hỏi có thể giúp gì cho mọi người không?"

Trên bầu trời có ánh sáng mặt trời, có trời xanh mây trắng.

"Không phục liền cắn chết ngươi?" Liễu Thiên Huyễn nghe vậy ôm bụng cười, lúc cười còn nhắc lại một lần, cái tên này nghe qua cũng thấy thú vị phết.

Mọi người giật mình, hóa ra cánh cổng kia là cánh cổng thông vào một thế giới sao?

Ầm!

"Tìm cái gì" Vẻ mặt tiểu bạch thỏ cảnh giác.

"Xoạt xoạt xoạt!" Hai móng vuốt của tiểu bạch thỏ thò vào trong đám lông nhung ở bụng, trong nháy mắt đã rút ra hai mũi kiếm trong suốt thuần trắng, hai mắt híp lại, "Cái gì cũng không biết thì các ngươi tiến vào đây làm cái gì?"

"Mẹ nó chứ! Đây chẳng phải là ăn cướp hay sao?" Vậy mà còn cướp đến tiểu thế giới của Bắc Lạc Thiên Vương đại nhân? Tiểu bạch thỏ bùng nổ, hai mũi kiếm lao về phía người An Lâm!

Hư Linh tộc có cường giả như thế sao?

"Ai ui!" Tiểu bạch thỏ bị một luồng lực mạnh tác động khiến cho nó bật lùi về phía sau, lăn lông lốc mấy vòng liền mới có thể dừng lại được.

"Bắc Lạc Thiên Vương của Linh tộc? Đây là cái tên gì vậy? Vẻ mặt Đấu Chiến Thắng Phật cũng hoang mang.

"Người bảo vệ thế giới, còn chờ gì nữa? Mau giết chết tên đạo tặc này đi!" Tiểu bạch thỏ tay cầm kiếm, hổn hển hô lớn.

Những người còn lại cũng đi theo phía sau.

"Rõ ràng là chúng tôi đường đướng chính chính đến lấy, không hiểu thì đừng có nói lung tung". An Lâm trách cứ một câu, cũng không ra tay đánh chết con thỏ, trực tiếp bay lên trời, đi về phía xa.

Trong lòng An Lâm cũng rùng mình, hắn nhớ tới kế hoạch giết chết Linh tổ trên quyển trục của vương giả Linh tộc, chẳng lẽ đó chính là Bắc Lạc Thiên Vương này?

An Lâm tay không bắt lấy mũi kiếm.

Pặc! Pặc

Hai bàn tay hắn trực tiếp chụp lấy mũi kiếm của tiểu bạch thỏ.

"Chúng tôi đi vào tìm vài thứ." An Lâm thành thật nói.

Mọi người: "..."

Tiểu bạch thỏ: "..."

"Tìm thứ đáng giá" An Lâm đáp, "Sau đó mang đi toàn bộ."

Ầm ầm...

Bỗng nhiên mặt đất rung động.

Bốn hồn thể cường đại đột ngột xông ra từ bên dưới thảo nguyên.

Sau đó đánh về phía Lâm An.

"Ha ha ha... Có đồ ăn ngon!"

"Cái tên không biết trời cao đất rộng, dám lớn mật xông vào cấm địa của Bắc Lạc Thiên Vương, để Phách Vương Long ta xé xác bọn ngươi!"

"Một đám ngu xuẩn, chịu chết đi!"

"Kẻ yếu thì phải yên giấc dưới lòng đất."

Hồn thể bộ dáng dữ tợn, vặn vẹo như ác quỷ, điên cuồng đánh về phía đám người Lâm An.

An Lâm đành từ bỏ việc tìm kiếm bảo vật, coi như mình đang cùng Hứa Tiểu Lan tới đây nghỉ dưỡng.

"Đừng! Nếu làm vậy thì có khả năng sẽ bị tiểu thế giới phản phệ, hậu quả kéo đến chính là lực lượng cấp bậc Sáng Thế sẽ trực tiếp công kích ngược lại chúng ta!" Bạch Linh Xà thấp giọng ngăn cản.

Hắc Linh Xà giơ bảo kiếm lên nói: "Hay là, chúng ta chém thế giới này thành hai nửa, để xem bên trong có thứ gì tốt không?"

"Tiểu Lan, tâm trạng của học muội quả nhiên tốt thật đấy." Liễu Thiên Huyễn cười hì hì nói.

Mắt Hứa Tiểu Lan khẽ nhắm lại, khuôn mặt thanh tú thánh khiết ngửa lên trời, hít một hơi thật sâu không khí trong lành, vẻ mặt thích thú nói: "Cứ coi như chúng ta tới nơi này nghỉ dưỡng một lần vậy."

Đi dạo xong một vòng tiểu thế giới, vẻ mặt An Lâm đen sì.

An Lâm cũng hiểu được đối phương đúng là rất phế, cảm thán nói: "Dù sao cũng đã bày ra cấm chế cấp bậc siêu việt, thế mà thần bảo vệ bên trong lại yếu đến mức độ này?"

Mặt Đấu Chiến Thắng Phật cũng có chút xấu hổ: "Có lẽ... có lẽ thế giới này yêu chuộng hòa bình chăng? Cho nên mới thả một ít động vật nhỏ đáng yêu làm thần bảo vệ?"

"Mấy kẻ quỷ quái hơi một tí là tuyên bố muốn ăn thịt người, anh nhìn kiểu gì mà bảo chúng là động vật nhỏ đáng yêu?" An Lâm ngạc nhiên.

Tôn Ngộ Không nhức đầu : "Lúc chúng nó cầu xin tha thứ trông rất đáng yêu."

An Lâm: "..."

Diện tích của tiểu thế giới này cũng không lớn, đại khái cũng chỉ bằng một phần năm của Hoa Quốc.

Nhóm người An Lâm ở trên trời rất nhanh đã bay hết một vòng, một nửa mặt đất là thảo nguyên, một nửa còn lại là rừng rậm, còn có một ít nữa là sông hồ và đồi núi.

Chủng loại động vật cũng không nhiều lắm, phần lớn là thỏ, dê, chuột túi... Động vật hung mãnh nhất chính là một con ngựa một sừng, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Đạo Chi Thể cấp hai.

"Vậy thì, rốt cuộc chúng ta đến đây làm gì vậy?"

Tiểu bạch thỏ tức giận đến ánh mắt cũng đỏ: "Phế vật, đều là phế vật!"

Tiểu bạch thỏ ở xa xa thấy một màn như vậy trợn tròn mắt, lớn tiếng nói: "Các ngươi là thần bảo vệ của tiểu thế giới, mạnh mẽ chút đi!!

Nhóm quỷ quái khóc rống lên, lớn tiếng cầu xin tha thứ.

"Thiên thần tha mạng!!"

"Tha mạng!"

Thuật pháp Đại Thần Uy!! Luồng sáng màu vàng bao phủ bốn hồn thể quỷ quái, khiến cho bóng dáng của chúng lớn lên một chút, sau đó dường như chúng nhìn thấy sự tồn tại nào đó mà mình không thể chọc tới, sắc mặt trở nên cực kì hoảng sợ, dại ra, cuối cùng cả khuôn mặt đông cứng, run rẩy đứng dậy.

Cả đám người chạy trên thảo nguyên, hưởng thụ ánh mặt trời và bầu trời trong xanh, thuận tay bắt mấy con thỏ siêu cấp đáng yêu, sau đó lấy ra cái chảo nhóm lửa làm món thịt thỏ tê cay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận