Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1539: Tiến đến Nam Thiên Môn

Nhìn thấy ánh sáng trắng này, An Lâm liền đoán được đó là cái gì.

Thiên Đình có Nam Thiên Môn, đó là cánh cửa thông giữa nhân gian và Thiên Đình.

Thiên Nhân tộc cũng có Nam Thiên Môn, đó là cánh cửa thông giữa lãnh thổ của Thiên Nhân tộc và đại lục Thái Sơ.

Nghĩ như vậy, hai cánh cửa cũng đều có một ý nghĩa nào đó giống nhau.

Đột nhiên An Lâm nghĩ đến Tôn Hầu Tử từng đánh đến Nam Thiên Môn.

Tiểu phân đội Phá Lộ của bọn họ, bây giờ cũng giống như Tôn Hầu Tử đại náo thiên cung, tất phải khiến cho Nam Thiên Môn long trời lở đất, giết hết tất cả Thiên Nhân!

Khí phách này to lớn kiêu ngạo đến nhường nào.

Vẻn vẹn chỉ trong thời gian một ngày.

An Lâm nhìn điểm sáng trắng ở nơi xa ngày một gần, hít sâu một hơi.

Thậm chí Bạch Lăng còn lấy ra ống nhòm nhìn về phía ánh sáng: "Ừm... Chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa, xem ra là có năng lượng nào đó che giấu đi sự tra xét..."

Sau khi thắng lớn hai trận, không chỉ là lòng tin tràn đầy, tài năng mạnh mẽ, đến đạo tâm cũng vững chắc hơn rất nhiều. Chiến đấu chính là cách tu hành tốt nhất, cũng là phương pháp tốt nhất kiểm tra thần đạo của bản thân.

Mọi người đều nhìn thấy ánh sáng trắng ở phương xa, đều thi nhau rút vũ khí.

Những nơi tiểu phân đội Phá Lộ đi qua, máu chảy thành sông, thần cản giết thần, phật cản giết phật, nhuệ khí sắc nhọn, quả thực không ai có thể ngăn cản.

An Lâm cũng cảm thấy thú vị, khẽ gật đầu một cái.

Họ từ giới Cửu Châu giết đến giới Linh Hồ, lại từ giới Linh Hồ giết đến nước Nam Thiên Vũ.

Cô cười cười, cũng không bất ngờ, chỉ im lặng lấy một pháo đài cực lớn từ trong nhẫn không gian ra ngoài, nghiêng đầu hỏi An Lâm: "Muốn nổ bọn chúng một phát trước không?"

Thời gian dần dần trôi qua, phong độ của mọi người cũng trở nên thay đổi.

Liên quân Thiên Nhân tộc chết hơn ba mươi triệu, Phản Hư Động Thần chết mất mấy trăm, nguyên soái cảnh giới Thiên Khải chết mười người, đến cả Hợp Đạo cũng ngã xuống, dị tượng trời đất cùng bi thương cũng xuất hiện đến ba lần.

"Tất cả chuẩn bị chiến đấu."

Tất cả mọi người đều cảm nhận được năng lượng khủng bố ẩn chứa bên trong đại pháp, im lặng trốn xa một chút.

Hai trận chiến đấu với cấp độ cực cao lại thoải mái nhẹ nhàng, cộng thêm ba lần lễ tẩy trần khi Hợp Đạo ngã xuống, cảnh giới của không ít người đã mơ hồ được tăng thêm...

Cho dù họ đều biết thao tác của Bạch Lăng vô cùng chính xác, nhưng vẫn lựa chọn im lặng mà đi xa, đây là bản năng, cũng không phải có ý không tin tưởng Bạch Lăng.

Hai con ngươi của Hiên Viên Thành sáng lên, trên khuôn mặt đẹp trai tỏ vẻ kích động: "Những nơi tiểu phân đội đi qua, đại pháo mở đường sao? Ý kiến hay!"

Khóe miệng Bạch Lăng hơi nhếch lên, trong mắt cô tỏ vẻ nóng lòng muốn thử, bàn tay vỗ nhẹ một cái vào pháo đài, một trận pháp phức tạp màu trắng hiện ra, thúc giục đại pháo, đồng thời năng lượng trong pháo đài bị kích hoạt, hỏa lực hội tụ ra uy năng ngày càng kinh khủng.

Tiếng nổ chấn thiên động địa, vang vọng khắp đất trời.

"Đùng."

Ánh lửa lướt trên không trung, chiếu sáng trời đất buổi chiều tà.

Giọng nói lạnh nhạt như máy móc của Bạch Lăng vang lên: "Năng lượng bổ sung hoàn tất, hệ thống tàng hình ngụy trang xác định mục tiêu của đạn pháo được mở ra, xác định đường đạn, đã khóa chặt mục tiêu, độ sai sót một phần một trăm triệu, chuẩn bị bắn..."

Nam Thiên Môn.

Phượng Hoàng "Ríu rít" hai tiếng, có vẻ hơi bất an, cho dù là ai mà trên đầu đội một đại pháo không ngừng tụ lực, đều sẽ cảm thấy thấp thỏm sợ hãi...

Bên trong Nam Thiên Môn tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Nhân tộc thật ra rất đơn giản, nhưng mấy chục năm qua chưa từng có một người nào có can đảm đặt chân lên mảnh đất thần thánh này.

Nó được cấu thành từ hai cây cột năng lượng màu sắc rực rỡ cao đến một trăm nghìn trượng, bên ngoài cây cột là hai cánh cửa đồng xanh vô cùng to lớn, bên trong cây cột là ánh sáng trắng vô cùng vô tận, không thể nhìn thấu, nhưng lại tràn đầy sức hấp dẫn, dường như thông sang một thế giới khác.

Một cánh cửa lớn phóng thích ra khí tức từ cổ hồng hoang, đứng lẳng lặng giữa trời đất.

Cô duỗi bàn tay thon dài trắng nõn vỗ nhẹ nhàng vào phần sau của đại pháo.

Thiên Đế nhìn thấy tỏ vẻ khiếp sợ, Nam Thiên Môn ít nhất vẫn còn cách mấy chục nghìn dặm, vượt xa phạm vi công kích của cấp bậc Hợp Đạo, nhưng đại pháo của Bạch Lăng lại có thể bắn đến vô cùng chính xác, điểm này không thể không khiến người khác cảm thấy chấn động.

Đồng thời uy lực của nó cũng vô cùng khủng bố, chí ít từ góc độ của Thiên Đế - đệ nhất giới Cửu Châu mà nói, có lẽ ông ta không tiếp nổi một quả pháo này...

Cùng lúc đó.

"Ầm ầm!"

Năng lượng của pháo hỏa vô cùng cô đặc, lực lượng theo đó khiến cho Thiên Đế cũng cảm thấy hồi hộp, cắt ngang bầu trời, dùng tốc độ cực nhanh bay về phía điểm sáng như ngôi sao phía chân trời kia.

Phượng Hoàng bởi vì sức giật kinh khủng mà thân thể nhảy lên, suýt nữa bị lật rồi.

Hỏa lực giống như thú lớn Hồng Hoang hung mãnh nhất đang gào thét, phun ra năng lượng như mặt trời sáng chói.

Ngoài cửa là bãi cỏ xanh mượt như đệm, hoa cỏ rực rỡ cao chừng nửa người, gió đêm lướt nhẹ qua, thướt tha chập chờn, phóng ra mị lực không hề có một tiếng động.

Trên đồng cỏ có mấy căn phòng nhỏ màu trắng, tinh tế, đơn giản, nhìn rất bình thường, nhưng lại phóng thích ra dao động năng lượng vô cùng khủng bố. Bên trong mỗi căn phòng là một Thiên Nhân tộc có khí chất siêu phàm đang sinh sống, mỗi người bọn họ đều có thực lực cảnh giới Thiên Khải.

Nói một cách khác, mỗi một Thiên Nhân tộc ở nơi này, đều có thực lực thống lĩnh trăm vạn liên quân Thiên Nhân tộc!

Ánh chiều tà nhuộm trời cao thành màu đỏ như máu.

Một mặt trăng màu máu xinh đẹp hiện ra, giao hòa bổ sung lẫn nhau với màu sắc của bầu trời.

Thiên Thần Lâm Ngọc đang ngồi trên ghế tựa, vẻ đẹp uyển chuyển thướt tha, hai con mắt màu vàng óng phản chiếu ráng chiều, bàn tay đang cầm chén ngọc hình hoa sen, nhấp nhẹ một ngụm nước hoa tiên, trên khuôn mặt thánh khiết hoàn mỹ lại tràn đầy vẻ u sầu.

"Ôi..." Cô nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.

Rõ ràng nhận thấy, tâm sự nặng nề, còn có nỗi oán hận trong lòng.

"Không nên nghĩ quá nhiều, không nghĩ sẽ không buồn bực."

Một giọng nói dịu dàng như nước truyền đến.

Phía bên trái cách Thiên Thần Lâm Ngọc không xa, có một người đàn ông cũng mặc y phục làm từ sương mây đang ngồi tĩnh tọa.

Người đàn ông đang nhắm chặt hai mắt, hai tay kết một thủ ấn cổ quái, trên trời cao, không ngừng có sức mạnh rót vào trong cơ thể của hắn.

Thiên Thần Lâm Ngọc nghe thấy vậy nhưng vẻ mặt buồn rầu không hề tiêu tan được chút nào, ngược lại còn buồn bực hơn hầm hừ nói: "Làm sao mà không nghĩ được chứ... Ta vừa mới bị mất mặt chết được... Ngươi không nhìn thấy bộ dạng đắc ý của An Lâm khi đuổi theo ta đâu, thật sự là chuyện nhục nhã trong cuộc đời này của bản cô nương!"

Giờ phút này cô không hề buồn rầu vì liên quân Thiên Nhân tộc bị diệt, mà ngược lại bởi vì lúc trước gặp phải tình cảnh quẫn bách, vì vậy cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Người đàn ông liếc nhìn Thiên Thần Lâm Ngọc: "So với việc phiền não chuyện này, vẫn nên tu bổ thương thế do ngươi cưỡng ép ra tay nên gặp phải Thiên Đạo phản phệ đi."

Thiên Thần nghe thấy vậy giơ tay trái lên, trên cổ tay trắng nõn có một mảng màu đen, dường như thối rữa, đồng thời sự hư thối này còn có xu hướng mở rộng ra bên ngoài.

Lâm Ngọc thờ phục chủ nghĩa hoàn mỹ, đồng thời bản thân cũng rất hoàn mỹ, nhìn thấy cổ tay đen kịt của mình, không nhịn được nhíu mày lên một cái. Bên trong sự hoàn mỹ như vậy mà xuất hiện sai sót chướng mắt như vậy, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế lại xuất hiện.

"Hazz... Thì có cách gì đâu, chỉ có thể để thời gian chữa dần thôi... Lần gặp mặt tiếp theo, ta nhất định phải báo thù!" Trong mắt Thiên Thần Lâm Ngọc ánh lên hàn quang.

"Ngày đó có lẽ sẽ không lâu lắm đâu." Người đàn ông nói.

"Hả?" Thiên Thần Lâm Ngọc nghiêng đầu một cái, sau đó miệng nhỏ của cô khẽ nhếch lên, hơi kinh ngạc mà nhìn về phía bầu trời xa xăm, ở đó đang có một luồng năng lượng kinh khủng như thiên thạch rơi xuống nơi này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận